Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 167




Quầy hàng đầu tiên đập vào mặt bọn họ sau khi vào cửa chính là quầy bán thịt, lúc này trên đó vẫn còn nửa tảng thịt heo, đầu năm nay nhà ai cũng nghèo, mua thịt còn phải đùng đến vé, cho nên hầu hết các gia đình đều sẽ không lựa chọn ăn thịt, chỉ khi nào có khách đến nhà thì mới cắn răng mua một ít để chiêu đãi khách.

Thế nhưng Tô Ngọc Kiều lại không cần phải lo lắng nhiều như vậy, cô vừa không thiếu tiền lại vừa không thiếu vé, trực tiếp mua ba cân thịt ba chỉ, lại mua thêm một cái tim heo và hai cái gan heo bên cạnh. Nếu không phải là vì thời tiết bây giờ rất nóng, thịt mua về không thể bảo quản lâu được thì Tô Ngọc Kiều còn muốn mua thêm mấy cái chân giò.

Mua thịt xong cô giao cho Lục Kiêu xách, còn mình thì hưng phấn đi dạo xung quanh, bên cạnh quầy thịt là quầy bán cá và bán gà, ở nơi đóng quân cô đã ăn quá nhiều gà rồi, cho nên giờ phút này không mua gà nữa mà mua một con cá sông hơn bốn cân. Phía sau còn có quầy bán bánh ngọt, đáng tiếc lúc này bọn họ tới thì đã không còn các loại bánh ngon nữa, trong lòng Tô Ngọc Kiều thầm nghĩ, người ở đây thích ăn bánh ngọt như vậy sao?

Nhân viên bán hàng đứng ở phía sau quầy bánh ngọt nhìn thấy hai người trông có vẻ rất có tiền, liền tươi cười chào hỏi một câu: "Chị gái muốn mua bánh ngọt sao? Lúc nãy không tranh giành kịp cũng không sao, ở đây chúng tôi vẫn còn có một mẻ bánh hoa, lát nữa nhà máy thực phẩm sẽ mang tới, có đủ các hương vị, chị có muốn xem thử không?"

Đây là loại bánh Tô Ngọc Kiều yêu thích nhất, cô đương nhiên muốn mua, thế nhưng nhân viên bán hàng bảo còn phải đợi một lát nữa thì nhà máy thực phẩm mới mang bánh tới, cho nên cô định sẽ đi dạo một vòng hợp tác xã cung ứng.

Các quầy hàng khác còn lại ở lầu một đa số đều là bán các đồ dùng sinh hoạt và quần áo, vải vóc gì đó, Tô Ngọc Kiều không có hứng thú, dứt khoát đi lên lầu hai.

Người ở lầu hai ít hơn so với người ở lầu một rất nhiều, những thứ bày bán ở đây hầu hết đều là những mặt hàng lớn, bao gồm có ba món chính cần thiết cho hôn nhân, nội thất, đồng hồ và radio.

Tô Ngọc Kiều nhìn trúng một tấm thảm dệt thủ công dùng để trang trí, thế nhưng nhân viên bán hàng lại nói cái này không bán.

Hoa văn trên tấm thảm kia thật sự quá đẹp, Tô Ngọc Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

"Thật sự không bán sao? Vì sao vậy?"

Sắc mặt của người nhân viên bán hàng kia có chút hoảng hốt, vội vàng muốn thu hồi lại tấm thảm, lắc đầu nói:

"Vị khách này, cô xem cái khác đi, tấm thảm này là bà nội tôi dệt, hôm nay tôi không cẩn thận mang nhầm tới đây, thật sự không bán.”

Hiện tại công ty quản lý rất nghiêm, nếu như để cho quản lý công ty cung cấp biết chuyện cô ấy mang đồ nhà mình đến bán thì công việc này của cô ấy chắc chắn sẽ không giữ được. Đối phương kiên quyết không đồng ý bán, Tô Ngọc Kiều cũng chỉ có thể từ bỏ, cô quay đầu lựa chiếu, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, ngủ trên ga trải giường rất khó chịu.

Lựa chiếu xong, bọn họ quay trở lại lầu một, Tô Ngọc Kiều mua thêm một số đồ dùng trang trí nhà cửa, ví dụ như chén sứ có hoa văn đẹp mắt, bình thủy tinh đựng nước lạnh, còn có các vật phẩm đặc sắc khác của địa phương, cô cứ thấy đẹp là mua. Đáng tiếc kiểu dáng quần áo ở đây đều không có cái nào lọt vào tầm mắt của Tô Ngọc Kiều, cô nhớ lại lúc trước đi trung tâm thương mai theo quân ở thủ đô, quần áo ở đó vô cùng đẹp, nếu như sớm biết mẹ sẽ cho mình một số tiền lớn như vậy thì cô đã dứt khoát mua hết toàn bộ chỗ đó rồi.

Thế nhưng ngược lại màu sắc vải ở đây được nhuộm rất đẹp mắt, cô nhìn trúng một tấm vải màu xanh đậm, bên trên in hoa văn hình xoắn ốc đủ màu, định mua về cắt may cho bà Hảo và A Mãn hai bộ quần áo. Sau khi mua vải xong, Tô Ngọc Kiều quay trở lại quầy bánh ngọt, cô mua toàn bộ các loại bánh ngọt mà trước đây mình chưa từng ăn.

Lúc đi vào hai tay trống trơn, lúc đi ra hai tay Tô Ngọc Kiều vẫn trống trơn như cũ, ngược lại hai tay Lục Kiêu đã xách đầy đồ. Mua sắm xong xuôi, Lục Kiêu đưa hai mẹ con đến khách sạn Quốc doanh lớn nhất thành phố ăn cơm trưa.