Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 112




Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo còn đang ngủ say xuống xe, ngẩng đầu nhìn, cô bị choáng ngợp trước doanh trại quân sự đơn sơ mộc mạc này. Trong bóng tối, cô nhìn thấy ngay trước mặt là một không gian rộng lớn như sân chơi, xa xa là dãy nhà đất, xa hơn là dãy núi sâu thẳm, tối tăm, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng hét của những người lính ra ngoài tập thể dục buổi tối.

Lục Kiêu mang theo hành lý, có Tống Trường Tỉnh giúp đỡ anh có thể có một tay trống bảo vệ Tô Ngọc Kiểu đi đường tối. Sau khi rời khỏi trung tâm trại quân sự, đi về phía sau bên phải, đường điện ở đây chưa phát triển nên phải dùng đèn pin để chiếu sáng. Đi được nửa đường Lục Kiêu ôm con trai, để Tô Ngọc Kiều cầm đèn pin nắm tay anh đi.

Tô Ngọc Kiều im lặng suốt chặng đường, nghĩ thầm chẳng trách Lục Kiêu đề nghị cô mang đôi giày bệt này khi xuống tàu, hóa ra quân đội thật sự đóng quân ở trong núi sâu rừng già. Khu người nhà nằm trên một sườn đồi thấp phía sau trung tâm doanh trại quân đội, dưới chân đồi có mấy khoảng sân nhỏ, hình như ở lưng chừng sườn đồi cũng có vài ngôi nhà nhưng ánh sáng quá tối, cô không thể nhìn thấy rõ hết được. Tống Trường Tỉnh giúp đỡ việc trang trí trong phòng nhà họ Lục, Lục Kiêu mới tới đây một lần, anh ta còn quen thuộc phòng ở hơn chủ nhân, đi lên phía trước dẫn đường.

“Tôi thuê người bao quanh sân bằng hàng rào tre, đồng thời làm một số đồ dùng đại khái cần thiết trong nhà, sau này hai người xem thiếu gì thì thêm vào. Nhà chưa kịp lắp điện nhưng tôi đã chuẩn bị trước nến và đặt chúng lên bàn phòng khách, hai người vừa mở cửa là có thể tìm thấy.”

Đưa người thì đưa đến tận nơi, Tống Trường Tinh dẫn người thẳng đến một căn nhà nhỏ dưới chân núi, đặt hành lý xuống, quay người nói:

“Lão Lục, em dâu, hôm nay đã muộn rồi anh sẽ không vào làm trễ việc dọn dẹp của các em đâu. Đi ngủ sớm nhé! Hẹn gặp lại vào ngày khác.”

Lục Kiêu một tay ôm con trai, tay trái bỏ hành lý xuống, vỗ vai anh nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, hôm nào rảnh rỗi mời tôi nếm thử tay nghề của em dâu là được.”

Tống Trường Tinh cười sảng khoái, bật đèn pin rời đi.

Tô Ngọc Kiều ở bên cạnh cô cười ngượng ngùng lễ phép, nghĩ thầm có khi Tống Trường Tinh sau khi ăn cơm cô nấu lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng mất.

Mấy ngày nay Tiểu Bảo đi theo hai vợ chồng chắc mệt lắm rồi, lắc như như thế còn không tỉnh lại nữa. Tô Ngọc Kiều nhìn nhà mới tối om, thở dài rồi đi theo Lục Kiêu vào sân.

Đầu tiên, cô tìm thấy một cây nến mà Tống Trường Tinh nhắc đến trên bàn, lại còn rất cẩn thận để hai hộp diêm bên cạnh, Tô Ngọc Kiều thắp một cây nến, căn phòng lập tức trở nên bừng sáng.

Sân nhà không lớn, có ba gian hướng ra cổng, nhà làm bằng gỗ, lợp tranh, bên cạnh có hai căn nhà tranh hơi thấp hơn một chút, trông giống như nhà bếp. Ba phòng đều trống rỗng, chỉ có phòng ngủ bên phải có một chiếc giường tre rộng 1,5 mét, điều duy nhất khiến Tô Ngọc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm là nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần phủi bụi một chút là có thể vào ở. Lục Kiêu đưa Tiểu Bảo đang ngủ say vào lại ngực cô, chủ động đi tìm miếng vải ra ngoài múc nước chuẩn bị lau giường.

“Em ngồi trên ghế chờ anh tí.”

Lục Kiêu nhìn một vòng quanh sân, sau đó đi vào bếp tìm hai thùng gỗ mới xách ra sân. Tô Ngọc Kiều nghe lời quấn chặt khăn lông quanh người và con trai, vẻ mặt ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế tre trước cửa phòng khách chờ anh

Đúng vậy, trong sân ngay cả một cái giếng cũng không có, huống chi là nước chảy, Tô Ngọc Kiều không biết Lục Kiêu đi lấy nước ở đâu, nhưng giờ phút này, lòng cô giống như gió núi thổi bay đi lạnh lẽo tâm hồn.