Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 110




Lục Kiêu đợi đến khi người trên xe đã xuống gần hết mới xách hành lý lên, che chở cho hai mẹ con Tô Ngọc Kiều xuống xe. Mới vừa ra cổng thì thấy có mấy người đàn ông mặc quân phục đi về phía bọn họ. Tống Trường Tỉnh vừa nhìn thấy Lục Kiêu bắt đầu lải nhải kể khổ: “Sao bây giờ mới ra đến vậy, làm tôi tưởng là mình nhớ nhầm thời gian chứ.”

Nói xong nhìn sang bên cạnh, lễ phép nhìn Tô Ngọc Kiều đang ôm con, nở nụ cười thân thiện nói:

“Đây chắc là em dâu rồi, anh là Tống Trường Tỉnh, là đồng đội của lão Lục, anh lớn hơn Lục Kiêu hai tuổi nên em gọi anh là lão Tống hoặc anh Tống cũng được.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô vợ trẻ của Lục Kiêu đã để tại ấn tượng nhất định cho Tống Trường Tỉnh, không chỉ xinh đẹp mà nhìn qua rõ ràng còn thấy là người được gia đình cưng chiều, chắc chắn là cô gái xuất thân từ gia đình khá giả. Không nghĩ đến lão Lục trưởng thành chín chắn tại sẽ cưới một cô vợ nhỏ mềm mại yếu đuối như thế, anh thấy hơi tò mò về việc ở chung của hai người bình thường sẽ như thế nào.

Đối mặt với người vợ xinh đẹp quyến rũ như thế chắc lão Lục không thể suốt ngày mang bộ mặt lạnh lùng như thế đâu nhỉ.

“Chào anh, vậy em sẽ gọi là anh Tống nhé.”

Tô Ngọc Kiều nhìn ra hai người có quan hệ rất tốt nên cũng không làm khách với anh, cô ôm con trai nói với Tống Trường Tỉnh: “Tiểu Bảo, chào chú Tống đi con.”

Tiểu Bảo chớp đôi mắt to nhìn người chú xa lạ này, lễ phép chào:

“Cháu chào chú Tống.”

“Cháu gọi là Tiểu Bảo à? Chào Tiểu Bảo, chú dẫn cháu đi ăn ngon có được không?”

Tống Trường Tinh thấy đồng đội nhỏ hơn mình hai tuổi mà đã có vợ đẹp con ngoan trong lòng rồi, ghen tị đến nhức đầu. Lục Kiêu không khách khí vứt hai túi hành lý nặng nhất cho anh, nói ngắn gọn:

“Xe đỗ ở đâu?”

Bình thường giở trò trước mặt anh thì thôi đi, lại còn dám lừa vợ của anh gọi anh ta là ‘anh’, trở về nhất định phải huấn luyện lại.

Tống Trường Tinh không hề biết câu nói của mình đã động đến người nào đó có máu ghen rất nặng, xách lên hai túi to nặng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở bên kia, chúng ta đi về đã, có gì nói ở trên đường.”

Lão Lục kia được lắm, còn chưa qua sông mà đã muốn rút ván rồi, uổng công anh cố tình mượn xe jeep của trung đoàn đến đón người, thật sự nhiệt tình nhầm chỗ rồi.

“Em dâu, lão Lục, chúng ta đi ăn cơm trước đi, canh dê ở khách sạn Quốc doanh ở đây cũng khá ngon, tôi sẽ bảo người tới báo ăn uống xong thì quay về bộ đội.”

Tống Trường Tinh ngồi trên ghế điều khiển, vừa khởi động xe vừa quay đầu lại nói. Lục Kiêu không nói gì là đồng ý, Tô Ngọc Kiều đến nơi trời xa đất lạ tất nhiên tất cả sẽ nghe theo sắp xếp của anh.

Nhưng có Tiểu Bảo chưa từng ngồi xe nào như thế này, tò mò sờ mó khắp nơi, đến lúc xe khởi động một cái là ỉu xìu luôn. Đường ở Vân Thành không tốt, lái xe vào thành phố cũng là đường đất, xe jeep chạy rất rung lắc, xóc xóc liên tục làm cho cậu bé bị say xe.

Lục Kiêu thấy sắc mặt của Tô Ngọc Kiều cũng không tốt thì đưa tay bế Tiểu Bảo, mở cửa sổ xe ra để trong xe đỡ bí bách. Sau khi không khí mát mẻ ở bên ngoài tràn vào trong xe thì thoải mái hơn nhiều, Tô Ngọc Kiều nhìn đồi núi lướt qua bên ngoài, vị trí của Vân Thành cũng cao cho nên ở đỉnh núi đều có mây trắng lượn lờ xung quanh.

Khách sạn Quốc doanh cách nhà ga không xa, lái xe mười phút là đến rồi, mặt tiền khách sạn không lớn nhưng đứng ở bên ngoài có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt.

Tô Ngọc Kiều ngồi trên xe hai ngày không có cảm giác thèm ăn, ngửi thấy mùi thơm thì cảm thấy đói bụng.

“Thơm đúng không, anh đến chỗ này sớm hơn lão Lục mấy năm, ở đây có cái gì ăn ngon anh đều biết hết, anh đã gợi ý thì không nhầm được.”

Tống Trường Tinh xuống xe, dựa cửa xe đắc ý nói.

Tô Ngọc Kiều không khỏi tò mò nhìn anh, lần đầu gặp mặt người đàn ông này nhìn qua có vẻ tao nhã điềm tĩnh nhưng vừa mở miệng thì phá hủy khí chất này, từ một vị nho tướng thông thái biến thành một người lính phèn.