Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 201: Ngoại truyện Cô Hồng (1)




Edit + beta: Iris

Từ nhỏ Cô Hồng đã là một tên súc sinh.

Nếu nói Vân Thời là kẻ điên, Thanh Ngọc là quân tử, Hàn Sinh là ngoan cố, vậy Cô Hồng là súc sinh danh xứng với thực.

Vị trưởng lão Đạo Tông kia đã phát hiện ra hắn trong trại Miêu ở Tương Tây.

Lúc đó, Cô Hồng là tiểu tư tế của trại Miêu, từ nhỏ đã không phụ không mẫu, sau khi được đại tư tế nhận nuôi thì luôn đi theo đại tư tế.

Suốt ngày chỉ tiếp xúc với các loại cổ trùng và vu thuật, hơn nữa tính tình Cô Hồng còn quái gở, không có bạn cùng lứa nào chịu chơi với hắn.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần không dễ thấy trong đó.

Trên thực tế, sở dĩ không có ai chịu chơi với Cô Hồng, chủ yếu là vì tên nhóc này thật sự quá xảo quyệt.

Hắn hở ra là lại hạ cổ, hạ độc dược người khác.

Không có lý do gì cả, chỉ cần Cô Hồng thấy không hài lòng về ai đó, hắn sẽ bắt người lại để hạ cổ.

Hôm nay ném sâu vào cơm người này, ngày mai ném độc dược vào trà người kia.

Mà lý do hắn ghét một người cũng rất đơn giản.

Có thể là vì người này mặc y phục có màu sắc quá tươi làm cay mắt hắn, cũng có thể là vì người này quá xấu nên khiến tâm hồn hắn bị thương.

Cô Hồng luôn có thể tìm thấy các loại lý do để ghét một người, để thỏa mãn thú vui xấu xa của hắn.

Đại tư tế đương nhiên cũng từng đánh hắn vì việc này, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Hơn nữa, thiên phú vu thuật của Cô Hồng thật sự khác hẳn với người thường, thế nên đại tư tế không nỡ trừng phạt hắn, càng không muốn đuổi mầm non là hắn đi.

Tình huống này vẫn luôn tiếp diễn đến năm Cô Hồng 13 tuổi.

Trong lúc vô tình, trưởng lão Đạo Tông phát hiện ra trại Miêu, hơn nữa còn thấy được hạt giống tu tiên tuyệt vời là Cô Hồng.

Chưa kể vừa mới bắt đầu, Cô Hồng đã cho trưởng lão Đạo Tông ấn tượng vô cùng tốt.

Nói đến nào đây, một bé trai yên tĩnh ngoan ngoãn, bề ngoài mang đặc điểm rực rỡ của người trại Miêu, khi hắn cố ý lộ ra vẻ ngoan ngoãn sẽ khiến người ta có cảm giác hắn giống một loại rắn máu lạnh nhưng vô hại với những sọc vằn đẹp đẽ trên người.

Là thú cưng có thể nắm trong lòng bàn tay.

Trưởng lão Đạo Tông thấy bé trai này thật sự rất đẹp, hơn nữa bên dưới ông chỉ có ba đệ tử, nhưng hết hai tên đã bị điên, có mỗi Thanh Ngọc là bé ngoan.

Trưởng lão Đạo Tông lo lắng nếu ngày nào Thanh Ngọc cũng ở chung với mấy tên điên đó thì sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy muốn dẫn thêm một bé ngoan về.

Bé ngoan được ông nhìn trúng, rất rõ ràng chính là Cô Hồng.

Trưởng lão Đạo Tông nói chuyện này với đại tư tế trại Miêu, cầu xin cho ông được dẫn đứa bé ngoan này đến Tam Thanh Đạo Tông để tu tiên, biểu cảm của đại tư tế lúc đó như ăn phải cớt.

Cô Hồng, bé ngoan?

Yết hầu hắn giật giật, bất giác nhìn về phía Cô Hồng đang ngoan ngoãn ngẩng đầu lên ở bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì.

Đại tư tế im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi:

"Ngươi thật sự thấy đứa nhỏ này rất ngoan hả?"

Trưởng lão Đạo Tông gật đầu:

"Đương nhiên, khi ta đến trại Miêu thì thấy nó đang đi trên đường, đôi mắt rất thuần khiết, rất đẹp, cứ nhìn ta một cách chăm chú, ta rất thích nó."

Đại tư tế: "..."

Nói là đẹp thì hắn nhận, nhưng thuần khiết?

Đại tư tế cảm thấy có lẽ trưởng lão Đạo Tông này đã bị sắc đẹp che mù mắt.

Con nhìn ông một cách chăm chú, có lẽ đang lén mưu tính nên hạ độc người đến từ nơi khác này như thế nào?

Đại tư tế uyển chuyển nhắc nhở:

"Trưởng lão, bản chất của nó có lẽ hơi khác so với sự hiểu biết của ngươi, thật ra nó..."

Lời còn chưa dứt đã thấy Cô Hồng chạy "lạch bạch" từ gần đó đến, tay nâng một tách trà nóng mới rót, cung kính đưa cho trưởng lão Đạo Tông:

"Mời tiên sinh uống trà."

Thấy vậy, tim trưởng lão Đạo Tông như muốn tan chảy.

Ông hiền từ nói với đại tư tế đang trợn mắt há hốc mồm:

"Ngươi nhìn xem, quá ngoan luôn."

Đại tư tế: "..."

Được rồi, ngươi nói nó ngoan, vậy thì nó ngoan.

Mặc dù có người chịu dẫn tai họa này khỏi trại Miêu, đồng thời còn cho phép đứa trẻ tài năng này dấn thân vào con đường tu tiên tươi sáng suôn sẻ khiến đại tư tế vô cùng vui mừng, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn cần nhắc nhở vị trưởng lão trước mặt một chút.

"Ta biết ngươi rất thích nó, nhưng ta nói thật, ngươi cũng cần phải đề phòng nó thật kỹ."

Suy cho cùng, đây là súc sinh hơi sơ ý chút là nó sẽ hạ độc hạ cổ trùng người khác.

Dĩ nhiên trưởng lão Đạo Tông vui vẻ đồng ý.

Cứ như vậy, ông thành công dẫn Cô Hồng về Tam Thanh Đạo Tông.

Ngày đó có thể nói là bước ngoặt trong cuộc đời Cô Hồng, hắn rời khỏi trại Miêu, kiến thức về thuật vu cổ càng chấn động lòng người hơn bí pháp tu tiên.

Cô Hồng vô cùng vui vẻ, Cô Hồng vui vẻ quyết định chọn đại một người may mắn để hạ độc.

Hắn chọn rất nhiều lần, cuối cùng chọn trúng đại sư huynh trực hệ -- Vân Thời.

Nguyên nhân là vì vẻ ngoài điên cuồng của Vân Thời khiến hắn ngứa mắt.

Nói làm là làm, Cô Hồng đích thân đưa cơm cho Vân Thời, sau đó nghiền nát một cổ trùng kịch độc vào trong cơm, sau đó nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ đưa cơm cho Vân Thời.

Vân Thời lập tức ăn phần cơm đó.

Không chỉ ăn, mà còn ăn vô cùng vui vẻ.

Sau khi Vân Thời cơm nước xong, cười tủm tỉm xách Cô Hồng lên, vừa khen hắn là đứa bé ngoan, vừa ấn hắn lên ghế rồi dùng chuôi kiếm đánh vào mông.

Lực đánh mạnh đến mức khi đó Cô Hồng cảm thấy mông mình sắp nứt ra.

Hắn không nhớ chính xác mình đã ăn bao nhiêu gậy, chỉ biết ngày đó hắn hoàn toàn không thể đi đường được, nằm dài trên ghế cả đêm.

Suy nghĩ duy nhất của Cô Hồng ngày đó là -- Sao Vân Thời lại khó giết như vậy?

Ăn cổ trùng mà lại không chết?

Cô Hồng không cam lòng.

Hắn như muốn giằng co với Vân Thời, nếu Vân Thời ăn cổ trùng một lần không chết, vậy đút thêm mười mấy cổ trùng nữa.

Vài ngày sau, Cô Hồng lại tặng đồ cho Vân Thời.

Nhưng lần này không phải cơm, mà là nước trà.

Lần này hắn ép chất nhầy từ xác cổ trùng vào trà.

Vân Thời không từ chối.

Sau khi uống trà xong, Vân Thời thần thái sảng khoái lại xách Cô Hồng lên, đánh một trận vào mông.

Cô Hồng không thể đi bộ suốt một ngày.

Hắn không tin tà này, sao lại có người ăn cổ trùng còn có thể tung tăng nhảy nhót?

Điều này không thực tế.

Vì vậy, vòng tuần hoàn Cô Hồng đi hạ độc Vân Thời, hạ độc thành công, thành công nhưng không chết, bị xách lên đánh mông.

Vân Thời dùng hành động để nói cho ba sư đệ của mình.

Vân Thời, là vô địch.

Qua một thời gian dài, Cô Hồng nhận ra vị sư huynh này của mình rất đặc thù, xét thấy hình phạt đánh mông quá đau đớn, cuối cùng Cô Hồng không còn ra tay với sư huynh của mình nữa.

Vì có chiêu này của Vân Thời, thành công khiến cho Cô Hồng nghĩ rằng hai vị sư huynh khác của mình cũng là nhân vật thần kỳ mạnh mẽ giống vậy.

Nhưng thật ra chỉ cần Cô Hồng thử một lần thì sẽ phát hiện, ngoại trừ Vân Thời, hai sư huynh khác của hắn rất dễ giết.

Nhưng bây giờ mục tiêu của Cô Hồng đã thay đổi.

Cô Hồng định bỏ độc vào nước giếng mà Đạo Tông dùng hàng ngày.

Nhưng chưa kịp ra tay, hắn đã bị Vân Thời bắt giữ.

Vân Thời lại đánh hắn một trận, sau đó uy hiếp:

"Ngươi đến Đạo Tông chỉ để làm những việc này sao?"

"Nếu là vậy, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi và ném ngươi xuống miệng giếng này."

Cô Hồng sợ hãi.

Hắn quyết định thay thuốc bột kịch độc thành thuốc xổ.

Ngày đó, ngoại trừ trưởng lão Đạo Tông và bốn đệ tử của ông, tất cả những người còn lại đều đau khổ không thôi, Đạo Tông bỗng có thêm mười mấy nhà vệ sinh chỉ trong một đêm.

Lần này, Vân Thời khen Cô Hồng làm rất tốt.

Vì vậy Cô Hồng vô cùng vui vẻ.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ánh mắt thu đồ đệ của vị trưởng lão này đúng là một lời khó nói hết:))) thằng cả thì bị điên, thằng hai làm sen trắng, thằng ba cố chấp, thằng bốn sát nhân, vậy mà mấy cha này lại có chung gu thẩm mỹ mới hay.