*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính tình Trác Dương ôn hoà, nhút nhát, so với những nam sinh khác, cậu luôn có vẻ hiền lành hơn. Khi đó đối mặt với Lại Vũ hàng gây khó dễ, cậu vô cùng luống cuống,, cũng từng báo với giáo viên muốn hắn thu liễm lại nhưng dường như điều đó càng làm tình trạng trở nên tồi tệ.
Hồi trung học Trác Dương là đại biểu môn tiếng Anh, thường thu phát bài tập của các bạn trong lớp. Hôm đó cậu ôm một chồng sách bài tập trở về lớp học, vừa vặn gặp phải Lại Vũ Hàng đang đi xuống cầu thang. Cậu biết hắn nhìn cậu không vừa mắt nên đã sớm dịch sang bên cạnh nhường đường, Nhưng Lại Vũ Hàng nhất định muốn tìm rắc rối, bước chân xoay chuyển, hướng cậu đụng tới, không những làm rơi mất chồng sách bài tập trên tay cậu mà còn lật lọng mắng cậu đi đường không có mắt.
Thỏ cuống lên cũng cắn người, Trác Dương không nhịn được nữa, cậu mắng hắn, cùng Lại Vũ Hàng làm rùm beng lên. Quá kích động hắn ta đẩy cậu một chút, dương tay lên muốn đánh cậu.
Trác Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý,đề phòng hắn động thủ. Ngay khi Lại Vũ Hàng giơ tay, cậu đã giơ chân chuẩn bị đánh trả. Chỉ có điều chân cậu chưa kịp đá ra, vai của hắn bất ngờ bị một quả bóng rổ đập phải.
Người ném bóng là Tịch Sâm, khi cậu nhìn qua, tay ném bóng của anh vừa buông xuống. Sau đó Tịch Sâm bước tới, nhìn cậu rồi quay sang Lại Vũ Hàng, nói, “Thật ồn ào.”
Khi đó Trác Dương còn chưa biết gia thế cụ thể của anh, chỉ giống những bạn học khác, biết anh là thiếu gia nhà có tiền.
Giữa học sinh trong trường luôn tồn tại những bậc thang và không nghi ngờ gì, Tịch Sâm đứng ở bậc cao nhất, những người kia chỉ có thể ngước mắt lên nhìn anh. Lại Vũ Hàng có thể bày ra tư thái cường thế thoải mái bắt nạt Trác Dương, một bạn học tính cách ôn hoà, nhưng khi đối mặt với khí thế hung hãn của Tịch Sâm, hắn liền trở lên lúng túng.
Điển hình của người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Một câu nói của Tịch Sâm làm sắc mặt Lại Vũ Hàng hết xanh lại đỏ, nhưng hắn ta cũng không dám phản bác. Đang muốn rời đi lại bị anh gọi lại.
“Nhặt sách bài tập lên trả lại cho Trác Dương.”
Năm đó Lại Vũ Hàng không nghĩ Tịch Sâm lại biết được tên của một bạn học xa lạ lớp cách vách, cho là hai người có quen biết, do vậy từ sau khi nhặt sách bài tập trả lại cho Trác Dương, dù nhìn cậu không vừa mắt nhưng mãi đến khi cậu thôi học, cũng không tìm cậu gây khó dễ nữa.
Lần đó, Tịch Sâm lạnh lùng mà ôn hòa cứu cậu khỏi hoàn cảnh bị bắt nạt.
Mà lúc này, Trác Dương nhìn Lại Vũ Hàng trước mặt rồi không dấu vết liếc nhìn Tịch Sâm đang nghe điện thoại bên cạnh, bỗng nhiên nhịn không được cười cười. Cậu rất muốn nhìn xem lần này hắn ta đối mặt với Tịch Sâm sẽ có phản ứng gì. Cho nên khi đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo như trước của Lại Vũ Hàng, Trác Dương một chút tức giận cũng không có.
Gia thế Lại Vũ Hàng tuy nhỏ nhưng vẫn cảm thấy vượt trội hơn Trác Dương. Hắn vẫy kính râm trong tay, nói với cậu, “Trác Dương, lớp 12 tại sao cậu không đến trường?” Không đợi cậu trả lời, hắn tựa như bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, cùng bạn bè nói, “Mấy người xem tôi đều quên mất, ngày ấy nghe nói mẹ Trác Dương tàn phế, cha thì vô lương tâm cuỗm tiền đi mất, cậu ta phải bỏ học kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Đúng vậy anh Hàng, nghe nói lúc đấy cậu ta làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, mỗi ngày trải qua đều rất khổ cực.”
Người nói chuyện với Lại Vũ Hàng tên Khâu Bằng, cùng hắn ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, là bạn cùng lớp với Trác Dương. Lời nói tưởng như đồng tình nhưng giọng điệu lại tràn đầy khinh bỉ, cười trên nỗi đau của người khác.
Lại Vũ Hàng nhìn cậu với vẻ tiếc nuối, “Thật đáng thương, nhân viên phục vụ lương vừa thấp lại còn luôn phải xem sắc mặt người khác. Bây giờ cậu còn làm công việc đó không?”
“Không.” Trác Dương tốt tính trả lời.
Hắn nói tiếp với bộ dáng khá tán thành, “Đúng vậy, công việc đó không có tương lai, cậu bỏ sớm thế là tốt. Vậy cậu bây giờ làm gì? Nể tình chúng ta từng là bạn học, bên cạnh tôi đang thiếu một tiểu đệ bưng trà,rót nước. Cậu làm không? Tôi cho cậu năm nghìn một tháng, so với nhân viên phục vụ cao hơn. Cậu cũng đừng ghét bỏ, bằng cấp ba không có, làm sao tìm được một công việc tốt. Làm tiểu đệ cho tôi cũng không quá khổ mà kiếm tiền lại dễ.”
“Tiểu đệ?” Tịch Sâm cúp điện thoại, đi tới từ phía sau bọn họ, mắt anh liếc nhìn Khâu Bằng sau đó nói với Lại Vũ Hàng như xác nhận, “Giống như hắn phải không?”
Nhìn thấy Tịch Sâm, Lại Vũ Hàng cùng Khâu Bằng đều rất kinh ngạc. Trác Dương bọn họ còn nhớ thì một nhân vật nổi tiếng trong trường như Tịch Sâm, bọn họ không thể nào quên. Đặc biệt là Lại Vũ Hàng, năm đó Tịch Sâm vì Trác Dương ra mặt, hắn muốn quên cũng không quên được.
Mà Khâu Bằng nhớ lại những gì Tịch Sâm vừa nói, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Tịch Sâm mắng hắn là tiểu đệ của Lại Vũ Hàng, tình cờ anh nói không sai. Hắn ở bên cạnh Lại Vũ Hàng, dù không đến mức mỗi ngày bưng trà, rót nước, nhưng cũng gần như thế.
Tịch Sâm xuất hiện làm khí thế hung hăng của Lại Vũ Hàng bớt bớt lại, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà trào phúng Trác Dương: “Khâu Bằng so với Trác Dương còn lợi hại hơn.”
Nghe qua tưởng như khen ngợi nhưng lại làm sắc mặt Khâu Bằng trở lên lúng túng hơn.
Trác Dương cùng Tịch Sâm đồng thời cười nhạt.
“Xem ra cậu không phải là tiểu đệ bình thường.” Trác Dương nhìn Khâu Bằng nói, “Phải là một tiểu đệ cao cấp mới phải.”
Lại Vũ Hàng rốt cục ngẫm lại, hắn hơi kinh ngạc, mấy năm không gặp, Trác Dương thoạt nhìn không giống như trước dễ dàng bị ức hiếp, hoặc cũng có thể bởi vì hiện tại có Tịch Sâm làm chỗ dựa.
Lại Vũ Hàng liếc Tịch Sâm một cái, châm chọc Trác Dương, “Đừng nói mỗi Khâu Bằng, cậu thì tốt hơn chỗ nào.”
Tịch Sâm cầm cốc nước uống một hớp, “Chỉ với năm nghìm mà muốn Trác Dương bưng trà, rót nước cho cậu, người biết đến có thể nhìn ra cậu đang nhục nhã Trác Dương, người không biết còn tưởng rằng cậu muốn tự rước lấy nhục.”
Lời nói của Tịch Sâm uyển chuyển quá mức. Đây là đang chế giễu Lại Vũ Hàng. Năm nghìn nhân dân tệ thực sự không là gì đối với một người đàn ông có tiền.
Lại Vũ Hàng suy nghĩ một chút mới rõ ràng Tịch Sâm có ý gì, hắn tức giận gào lên: “Tịch Sâm, tôi không có thù oán gì với anh, anh vì sao mấy lần đều vì Trác Dương mà nhằm vào tôi!”
Đối mặt với tức giận của Lại Vũ Hàng, Tịch Sâm chỉ hỏi hắn một câu, “Cậu là ai?”
Cổ Lại Vũ Hàng cứng lại, không thể tin nói, “Anh không biết tôi là ai?”
“Không có ấn tượng.” Tịch Sâm trả lời đơn giản.
Một câu nhẹ nhàng “không có ấn tượng” sắp làm Lại Vũ Hàng phát điên. Năm đó Tịch Sâm không để hắn trong mắt, hiện tại ngữ khí câu nói này giống nhau như đúc, đều không xem hắn là người quan trọng gì.
Kỳ thực Lại Vũ Hàng rõ ràng, Trác Dương có thể một thân nhàn nhã ngồi ở chỗ này, tình huống của cậu cũng không kém như thế, vừa nãy sở dĩ nói như vậy, quả thực cố ý muốn nhục nhã Trác Dương, lại không nghĩ tới hắn ta nhục nhã không được lại phải nhận lại kết cục bị nhục nhã. Hắn giận vô cùng, nhưng đối diện với Tịch Sâm, khí thế không tự chủ bị dập tắt. Hắn không rõ Tịch Sâm là ai nhưng lý trí như có radar nhận biết nguy hiểm, theo bản năng lùi lại lẩn tránh.
Những người khác cũng nhận ra Lại Vũ Hàng lúng túng, đặc biệt là Khâu Bằng cũng chịu nhục mấy lần, thực sự không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhận lấy mất mặt. Cơm trưa của Trác Dương bọn họ vừa vặn được đưa tới, Khâu Dương và những người khác lôi kéo Lại Vũ Hàng. Hắn ta cũng tự biết tiếp tục ở lại chỗ này không kiếm được lợi ích, thuận thế rời đi.
Lúc Lại Vũ Hàng bước đi, còn nghe thấy Trác Dương hỏi Tịch Sâm, “Tịch tổng, anh thật sự không nhớ rõ hắn sao?”
Ngữ khí Tịch Sâm lúc này không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa mà đượm chút nhân khí, “Không phải người quan trọng, tôi từ trước đến giờ đều không nhớ được.”
Lại Vũ Hàng rất tức giận mà giậm chân bước đi.
Nghe thấy câu trả lời này, tay Trác Dương đang cầm dao nĩa nắm thật chặt. Tịch Sâm không nhớ người không quá quan trọng, nhưng lại nhớ cậu, Trác Dương ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Trác Dương hốt hoảng cụp mắt, tâm lý bối rối hoảng loạn, cậu nghĩ mình điên rồi, lại bắt đầu tưởng bở Tịch Sâm cũng yêu thích cậu.
…
Hai người ăn cơm xong, trở về nghỉ trưa một lát rồi đi thuê dụng cụ câu cá, ngồi bên hồ cá bắt đầu hoạt động giải trí về chiều.
Bọn họ ngồi dưới một cây dù lớn, hai cái xô để hai bên. Tịch Sâm vừa nhìn chằm chằm mặt nước vừa hỏi Trác Dương, “Cá câu được buổi tối muốn ăn thế nào?”
Cá bọn họ câu được có thể mang về, cũng có thể nhờ đầu bếp ở đây nấu, hoặc có thể tự nướng ăn. Trác Dương suy nghĩ một chút rồi nói, “Nơi này buổi tối có lửa trại, bên cạnh có khu nướng thịt. Tự chúng ta nướng ăn đi.”
Tịch Sâm đáp ứng, “Được.”
Hai người câu cá từ bốn giờ đến sáu giờ chiều, mỗi người câu được ba, bốn con, đều mang đi nhờ người ta xử lý sạch sẽ. Sau đó Trác Dương đi mượn dụng cụ nướng thịt, mua thêm một số thực phẩm cậu và Tịch Sâm thích ăn, rồi mang hết chúng tới khu đồ nướng.
Sau khi Trác Dương nhóm lửa đốt than, thấy Tịch Sâm đặt nguyên liệu lên vỉ nướng liền vội vàng nói, “Tịch tổng, để tôi làm cho.”
Tịch Sâm chỉ chỉ bên cạnh mình, giao công việc cho cậu, “Cậu đem gia vị tới, ngồi ở đây, tôi lật thịt, cậu nêm gia vị.”
Khi Tịch Sâm nói, ngữ khí bình tĩnh thong dong, tựa như nướng cá so với việc anh ký tên lên văn kiện đều dễ dàng như nhau. Nhưng mà Trác Dương nhìn ra rồi,Tịch Sâm một chút kinh nghiệm nướng đồ đều không có, thời điểm lật vỉ nướng không chuẩn, nếu không có cậu thường xuyên nhắc nhở, liền dễ dàng cháy khét, toàn bộ quá trình nhìn anh có chút luống cuống tay chân.
Trên vỉ có hai con giá, sau khi Trác Dương quét thêm một lần gia vị nữa, cậu nhắc nhở, “Tịch tổng, cá chín rồi.”
Tịch Sâm nhấc lên nhìn một chút rồi đặt xuống, “Chưa chín đâu, thêm hai phút nữa.”
Vì vậy hai phút sau, chờ Tịch Sâm cầm cá lên, đã mơ hồ tản ra mùi khét.
Anh đưa con cá cho Trác Dương, “Cậu nếm thử trước đi.”
Trác Dương cầm lấy thổi thổi, sau đó cắn một miếng nhỏ, đối diện là ánh mắt dò hỏi dường như mang theo tia mong đợi. Cậu mím mím môi rồi hé miệng cười,
“Cá chín rồi, bên ngoài có hơi cháy.”
Tịch Sâm nhíu mày, nghiêng người cắn một miếng cá trên tay cậu, sau đó nhanh chóng nhổ ra, nói, “Đừng ăn.”
Anh tựa hồ không chú ý mình vừa làm động tác gì, vì sự tiếp cận đột ngột của anh, mặt Trác Dương lại đỏ lên, nhưng đầu óc cũng không dám đoán mò.
~Hết chương 11~