Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 34




【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 100℃】

950

Đôi khi tôi cảm thấy Hứa Tri Niên không giống một người trưởng thành 23 tuổi.

Trên người cậu ấy vẫn giữ lại vẻ ngây thơ trẻ con khiến tôi không sao tưởng tượng nổi.

Hầu hết mọi thời điểm tôi đều vui mừng vì sự đơn thuần của cậu ấy, nhưng đôi khi cũng rất buồn rầu.

Chẳng hạn như bây giờ.

951

Hành động thân mật này cậu ấy làm rất tự nhiên nhưng lại không có chút quyến rũ nào.

Nhưng tôi là đàn ông bình thường, là đồng tính luyến ái.

Tôi sẽ rung động, sẽ có dục vọng.

Bất kỳ hành vi thân mật nào của cậu ấy cũng sẽ kích thích phản ứng của tôi.

Cậu ấy không hiểu điều đó.

Thế nên nhìn ánh mắt thuần khiết của cậu ấy mà tôi chỉ biết dở khóc dở cười.

952

Tôi lúng túng một hồi.

Hứa Tri Niên còn áp mặt vào cổ tôi, thân thể mềm mại nép vào ngực tôi.

Chờ thẹn thùng xong, cậu ấy ngọ nguậy muốn leo xuống.

Tôi đưa tay đè lại vai cậu ấy, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Cậu ấy ngẩng lên mờ mịt nhìn tôi.

953

Mặt cậu ấy hơi đỏ.

Tôi luồn tay vào tóc cậu ấy vuốt nhẹ rồi hỏi: "Sao mới hôn phớt một cái mà em đã thẹn thùng rồi."

Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi: "Khương tiên sinh nói như rất có kinh nghiệm thì phải!"

Tôi cười: "Kinh nghiệm không nhiều nhưng vẫn tốt hơn em một chút."

Cậu ấy không nói gì mà cứ thế nhìn tôi, có vẻ không vui lắm.

954

Tôi khẽ hỏi cậu ấy: "Sao thế?"

Hứa Tri Niên có chút cam chịu nói: "Em không có kinh nghiệm gì, cũng không biết hôn, hôn một cái liền thẹn thùng! Nhưng em sẽ học thật tốt!"

"Học?" Tôi nhíu mày, hạ giọng hỏi cậu ấy, "Em muốn học với ai?"

Hứa Tri Niên: "......"

Mắt cậu ấy đảo quanh một vòng rồi lí nhí: "...... Học với Khương tiên sinh."

Tôi nhích lại gần chạm vào môi cậu ấy nói: "Anh sẽ dạy em."

Mặt Hứa Tri Niên đỏ như sắp chảy máu tới nơi.

955

Tôi thở dài một tiếng rồi buông cậu ấy ra.

"Niên Niên." Tôi hỏi, "Em thích điểm nào ở anh?"

Hứa Tri Niên nói: "Chính là rất thích Khương tiên sinh, cái gì cũng thích."

Tôi lại vuốt tóc cậu ấy: "Bác sĩ Diêu nói em rất ỷ lại vào anh."

Thân thể Hứa Tri Niên lập tức cứng đờ nhưng vẫn gật đầu.

Tôi dịu giọng hỏi: "Vì sao?"

Cậu ấy đột nhiên níu chặt áo tôi, thanh âm có chút buồn bực: "Em không thể ỷ lại vào Khương tiên sinh sao?"

Tôi nhìn chăm chú cậu ấy một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: "Được chứ, anh rất vinh hạnh."

Hứa Tri Niên ngửa đầu nhìn tôi.

Trong tư thế này, cậu ấy giống như tế phẩm dâng hiến cho tôi, toàn thân toàn tâm đều thuộc về tôi, dựa dẫm vào tôi.

956

Tôi nói: "Anh chỉ đang nghĩ vì sao thôi."

Hứa Tri Niên không trả lời.

Tôi nói tiếp, giống như đang nói với chính mình: "Là vì lúc đầu anh đã cứu em ra sao?"

Hứa Tri Niên gọi tôi: "Khương tiên sinh."

Tôi cúi xuống hỏi: "Sao?"

Cậu ấy lắc đầu, tựa như cảm thấy nghi hoặc vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này.

Còn tôi nhìn cậu ấy, lạnh lùng vô tình hỏi ra suy đoán của chính mình.

Tôi hỏi: "Nếu hôm đó không phải anh mà là người khác thì em cũng sẽ ỷ lại người đó như vậy sao?"

957

Hứa Tri Niên nhảy xuống khỏi người tôi.

Cậu ấy đứng cách tôi hơi xa, cắn môi nói: "Sao Khương tiên sinh lại hỏi vậy?"

Tôi nói: "Bởi vì điều này khiến anh bối rối."

Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Anh đang bối rối chuyện gì?"

Tôi im lặng một lát rồi đáp: "Anh không biết em có thể phân biệt rõ ỷ lại và thích khác nhau chỗ nào hay không."

958

Hứa Tri Niên trừng mắt phẫn nộ nói: "Đương nhiên em có thể!"

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt cậu ấy.

Cậu ấy đi tới hai bước rồi nhìn tôi, lồng ngực phập phồng.

Sau đó cậu ấy lớn tiếng hỏi tôi: "Em rất ỷ lại Khương tiên sinh! Nhưng em cũng thích Khương tiên sinh nữa! Như vậy không được sao!"

"Đương nhiên là được chứ." Tôi đứng dậy nhẹ nhàng ôm cậu ấy trấn an, "Anh chỉ muốn biết rốt cuộc em thích anh hay người cứu em mà thôi."

Hứa Tri Niên ấm ức nói: "Khác nhau chỗ nào? Khương tiên sinh chính là người đã cứu em."

Tôi nói: "Có khác nhau chứ. Bởi vì anh chỉ là anh, nhưng bất kỳ ai cũng có thể trở thành người cứu em cả."

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Em không hiểu."

989

Tôi hỏi: "Nếu hôm đó người khác cứu được em thì em cũng sẽ thích họ như thích anh sao?"

"Em......" Cậu ấy há to miệng thốt lên một chữ rồi im bặt, sau đó đưa tay đẩy tôi ra.

Câu hỏi của tôi khiến cậu ấy cảm thấy bị xúc phạm.

Cậu ấy nói: "Em chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này cả! Bởi vì người em gặp được chính là Khương tiên sinh!"

Tôi thấp giọng nói: "Vậy giờ em thử đặt giả thiết xem nếu là người khác thì sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Em không giả thiết được."

990

Tôi sờ đầu cậu ấy.

Cậu ấy trầm giọng nói: "Khương tiên sinh hỏi thật lạ lùng, trong lòng em chưa bao giờ có người khác, chỉ có Khương tiên sinh thôi."

Tôi trầm mặc chốc lát rồi nói: "Có lẽ anh hỏi sai rồi."

Hứa Tri Niên nói: "Em không biết làm sao để giả thiết thành người khác, người đó vốn dĩ không hề tồn tại. Nếu hôm đó không phải Khương tiên sinh mà là người khác thì có thể họ sẽ không tới cứu em, cũng không dẫn em về nhà, không đối xử tốt với em như Khương tiên sinh."

"Khương tiên sinh chính là Khương tiên sinh, không phải bất kỳ người nào khác cả." Cậu ấy nói.

991

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người.

Hứa Tri Niên nói tiếp: "Chẳng lẽ Khương tiên sinh có thể giả thiết ra sao? Nếu hôm đó người anh cứu không phải em mà là người khác thì sao. Thật sự không thể giả thiết được mà!"

Cậu ấy chỉ nói vô tình nhưng lại khiến tôi sáng tỏ.

Đúng vậy, nghĩ từ góc độ khác, nếu hôm đó tôi cứu được người khác thì tôi cũng sẽ thích người kia như thích Hứa Tri Niên sao?

Đáp án là phủ định.

Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không làm tôi rung động.

Bởi vì tôi chỉ thích Hứa Tri Niên, là Hứa Tri Niên chân thành, nhiệt tình lại đáng yêu ngay trước mắt.

Cậu ấy cũng vậy, cậu ấy thích Khương Minh Ý chứ không phải người cứu được mình.

Trận hỏa hoạn kia chỉ giúp tôi và cậu ấy gặp nhau, là khởi đầu câu chuyện của chúng tôi.

Tôi buộc lòng phải thừa nhận đối với vấn đề này tôi chỉ lo sợ vu vơ mà thôi.

992

Tôi dịu giọng nói: "Anh sai rồi, anh không nên hỏi em như vậy."

Cậu ấy ủy khuất nhìn tôi: "Em không rõ Khương tiên sinh đang bối rối điều gì, nhưng em có thể chắc chắn về tình cảm của mình. Em thật sự rất thích rất thích Khương tiên sinh!"

"Anh cũng thế." Tôi nói, "Thật xin lỗi, anh không nên chất vấn tình cảm của em."

Khóe mắt Hứa Tri Niên ửng đỏ như muốn khóc.

Tôi ôm cậu ấy vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Niên Niên. Không phải anh cố ý chọc em không vui đâu, anh chỉ mong chúng ta sẽ thẳng thắn với nhau, không có gì giấu diếm. Dù anh hay em có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng như bây giờ, sau đó chúng ta sẽ giải thích rõ ràng với nhau."

Hứa Tri Niên buồn bã nói: "Em không giấu diếm Khương tiên sinh chuyện gì cả."

"Anh biết." Tôi hôn lên tóc cậu ấy rồi nói, "Em rất tốt. Là anh nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay anh phải hỏi thì vấn đề này mới được giải quyết dứt điểm, anh không mong nó trở thành cái gai ghim sâu trong lòng anh, em hiểu không?"

Hứa Tri Niên mù mờ gật đầu.

993

Tôi nói: "Sau này tình cảm của chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và trở ngại, anh sẽ không giấu trong lòng, anh mong em cũng có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Giữa tình nhân xảy ra hiểu lầm và cãi cọ là vì không kịp thời trò chuyện và giải thích với nhau, anh không mong chúng ta biến thành như thế."

"Tình, tình nhân?" Hứa Tri Niên lắp bắp.

Tôi bật cười: "Đây có phải là trọng điểm đâu."

"Không phải sao?" Cậu ấy mở to mắt sửng sốt nhìn tôi, "Chúng ta là...... tình nhân à?"

Tôi nói: "Chẳng lẽ em hôn anh rồi giờ không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Em không phải...... không phải có ý này."

994

Vẻ mặt cậu ấy hoảng hốt như thể bộ não bé nhỏ không chịu được lượng tin tức khổng lồ như vậy, cả người đều choáng váng.

Tôi cúi xuống dán lên môi cậu ấy nói: "Em thích anh, anh cũng thích em, chẳng lẽ chúng ta không nên ở bên nhau sao?"

Hứa Tri Niên ngơ ngác nhìn tôi, nói không nên lời.

"Niên Niên." Tôi thấp giọng, vuốt ve bờ môi cậu ấy, "Em có muốn ở bên anh không?"