Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 15






Thật sự mà nói, nhìn thấy học sinh mình dạy dỗ đạt được điểm tốt là một thành quả lớn đối với bất kỳ giáo viên nào, nhưng cô cảm thấy mình gần đây cũng không làm được gì, vẫn làm đề như cũ, giảng bài, tổng hợp kiến thức, vậy mà đứa nhỏ này lại có tiến bộ lớn như vậy.

Các câu trả lời của Đồng Tuyển đều được viết trên giấy, giáo viên hóa học vừa so xong thì giáo viên vật lý chạy đến, hai người nhìn nhau rồi không khỏi cùng xúc động vì sự tiến bộ của Đồng Tuyển.

"Tất cả các môn đều cùng tiến bộ.

Có vẻ như trò ấy đã biết cách học rồi."
Giáo viên vật lý cảm thấy rất hài lòng: "Đứa trẻ này bắt đầu tăng cao ý chí chiến đấu rồi, chúng ta phải quan tâm hơn, cố gắng đến cuối cùng, cần phải giúp trò ấy thi đại học được điểm ổn để vào ngôi trường tốt một chút."
Nhìn thấy kết quả bài thi được trả về, Đồng Tuyển cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, cậu có học hay không là một chuyện, cái cảm giác câu này mình biết làm nhưng lại không thể viết ra được thật sự là quá khó chịu.

Cất bài kiểm tra vào trong cặp, tối thứ sáu không có tiết tự học, Đồng Tuyển cũng tan học sớm hơn mọi khi.

Hôm nay cậu có một việc quan trọng cần phải làm.

Theo nhắc nhở của hệ thống, Đồng Tuyển biết rằng hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Nguyên Thác.

Trong cốt truyện của nguyên tác, sau khi Nguyên Thác mất việc ở quán Internet, anh đã tìm được công việc bán thời gian mới trong một cửa hàng bánh ngọt.

Anh thường chịu trách nhiệm cho việc gọi món và đi giao hàng, kiếm thêm được một ít so với trước đây.

Và lúc này, cha của Nguyên Thác là Bùi Dương cũng bắt đầu hạ quyết tâm đưa anh trở về Bùi gia.

Nguyên Thác trở về, cũng đồng nghĩa với việc nhà bọn họ sẽ chiếm được số gia sản nhiều hơn, người vợ hiện tại của Bùi Dương là Lý Hân Lệ cũng không cách nào phản đối, nhưng trong thâm tâm, bà ta vô cùng kiêng kị và ghen tị với đứa con trai do vợ cũ sinh ra này.

Để hai cha con càng thêm xa cách, Lý Hân Lệ đã cố tình thiết kế một "bất ngờ".

Bà ta đã hỏi thư ký về lịch trình của Bùi Dương từ sớm, biết rằng chồng mình định tìm Nguyên Thác trong cửa hàng anh làm việc sau giờ học vào tối thứ sáu.

Vì vậy, Lý Hân Lệ tính toán thời gian, để người trong club gần đấy đặt đồ ăn, chính là từ quán mà Nguyên Thác đang làm việc kia.

Tại nơi Nguyên Thác đi qua, bà ta sắp xếp một cô gái trẻ ngã bên đường, giả vờ đột ngột tái phát bệnh nguy hiểm, thu hút Nguyên Thác đến giúp đỡ.

Chờ anh qua giúp rồi, cô nàng kia sẽ cắn ngược lại, nói rằng mình chỉ vô tình bị ngã, người giao đồ ăn này muốn thừa cơ hội sờ mó và báo cảnh sát.

Bùi Dương tình cờ nhìn thấy cảnh Nguyên Thác bị cảnh sát bắt đi.


Tuy rằng chuyện này cuối cùng cũng được Bùi Dương dùng tiền giải quyết, không lộ ra một tin đồn nào, nhưng trong thâm tâm ông ta, chút tình thương và sự quan tâm dành cho con trai đã bị xóa sạch gần hết.

Đồng Tuyển chính là muốn ngăn cản chuyện này.

Cậu đi theo Nguyên Thác vào cửa hàng đồ ngọt nơi anh làm việc.

Có thể thấy công việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt, chỗ ngồi đã được ngồi gần hết, đủ để Nguyên Thác không để ý tới sự xuất hiện của cậu.

Đồng Tuyển tìm một vị trí bị che khuất ngồi xuống, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Thác mới đổi sang đồng phục quán đi ra, liền nghe thấy có người hô to: "Người trang trí không có ở đây, Nguyên Thác, làm phiền cậu trang trí chiếc bánh kem số 4 nhé!"
Đồng Tuyển nhớ trong sách có viết rằng Nguyên Thác đã làm rất nhiều công việc lặt vặt để kiếm sống, từ sửa máy tính đến trang trí bánh kem.

Lúc người bên kia gọi một tiếng, Nguyên Thác quả nhiên đồng ý, đi vào gian làm việc.

Người kia khôi ngô tuấn tú, mái tóc húi cua càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt cùng hai má thon gầy, mặt mày nghiêm túc lạnh lùng, đôi bàn tay khéo léo khó mà tin nổi.

Dưới cái nhìn của mọi người, anh nhanh chóng và nhịp nhàng nặn ra bãi cỏ, bông hoa và hai bé thỏ nhỏ sinh động trên khuôn bánh bằng một chiếc túi đựng kem.

Đồng Tuyển không khỏi nở nụ cười, cậu thích những thứ ngập tràn sức sống và đầy sự sáng tạo, có lẽ bởi vì bản thân cậu là một con cá mắm* không theo đuổi điều gì cả, nên cậu hy vọng được chứng kiến những người bên cạnh nhận được hết thảy tốt đẹp và hạnh phúc.

Nguyên Thác trang trí xong bánh rất nhanh, sau khi quay lại quầy thu ngân, trong cửa hàng liền vang lên chuông điện thoại.

Một nhân viên order khác trả lời điện thoại, sau khi dùng bút bi viết địa chỉ vào giấy, cất giọng nói: "Một cái bánh cuộn matcha, một cốc thạch ô long, ba cốc kem dâu tây! Gọi ship, địa chỉ là club Thủy Duyệt Hoa."
Bình an tốt đẹp chỉ là tạm thời, nội dung vở kịch nên đến rồi cũng sẽ đến.

Cậu nhìn Nguyên Thác đi ra khỏi cửa, liền lập tức bắt taxi đi theo, trước khi đến cửa club, từ xa đã thấy một người phụ nữ váy đỏ ngã trên đất, Nguyên Thác cũng sắp đến gần cô ta.

Đồng Tuyển vội vã bảo xe taxi dừng lại.

Cậu không muốn ngăn cản việc này, bởi vì Nguyên Thác cứu người là việc nên làm, điều cậu muốn làm là quay lại toàn bộ chân tướng sự việc.

Khi Đồng Tuyển xuống xe, Nguyên Thác đã đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.

Lúc này đã gần 8 giờ tối, thời tiết cũng hơi mát mẻ, người phụ nữ mặc một chiếc áo màu đỏ hở hang, chân váy bó sát và đôi bốt cao đến đầu gối, tướng mạo trông rất xinh đẹp.

Mà lúc này, cô chật vật nằm trên đất, vừa kéo cổ áo vừa thở hổn hển, như có gì đó đang bóp nghẹt khiến cô khó thở, ví tiền và điện thoại di động bị ném xuống bên cạnh.

Khi Nguyên Thác lái xe đến chỗ cô, người phụ nữ cố gắng đưa tay về phía anh, âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng: "Cứu...!cứu..."
Nguyên Thác siết chặt tay lái, hờ hững nhìn cô.

Cảnh tượng giống hệt như trong giấc mơ.

Lúc đó, anh hoảng hốt khi thấy có người kêu cứu, chủ động đỡ cô dậy, đồng thời nhặt ví tiền và điện thoại lên giúp cô, không ngờ lại bị cắn trả.

Nhưng lần này, Nguyên Thác không hề động đậy mà chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

Thấy anh không hợp tác, người phụ nữ ngẩn người, tự kéo quần áo và tóc của mình mấy lần, loạng choạng đứng dậy, vừa chạy vừa hét: "Không đứng đắn——"
Lúc này trên đường không có ai, người phụ nữ hét lên mấy tiếng này, gần như có thể nghe thấy tiếng vang, người diễn cùng đang núp sau cây đã chuẩn bị kĩ càng, nghe thấy tiếng hét, bọn họ dồn dập chạy ra.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Anh Liêu!"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nhào vào vòng tay của người đàn ông tóc vàng trong số đấy, quay đầu lại chỉ vào Nguyên Thác: "Vừa nãy em không cẩn thận ngã trên đường, đau quá không đứng dậy được, đột nhiên thằng nhãi này chạy tới, túm tóc em, giật ví và điện thoại của em, thậm chí nó còn muốn sờ soạng em nữa!"
Người đàn ông tóc vàng nhìn theo hướng cô chỉ, thấy Nguyên Thác đang dựa trên tay lái xe máy nhìn về phía mình, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy không nhìn rõ cảm xúc.

Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ tại sao một đứa trẻ lại có ánh mắt đáng sợ như này, sau đó hắn cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, một thằng học sinh 17 18 tuổi thì làm được cái gì, chắc nó bị dọa đến choáng váng.

Người phụ nữ mặt mày tức giận, giống như thật sự bị người ta quấy rối, giận đùng đùng nói: "Đám trẻ ranh bây giờ, không học hành đến nơi đến chốn, đến cả mấy chuyện bắt gà trộm chó cũng dám làm! Phải báo cảnh sát, vắt mũi chưa sạch mà còn muốn giở trò đồi bại, không dạy dỗ cẩn thận thì không được!"
"Giở trò đồi bại với cô?" Nguyên Thác vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mới nhếch môi cười ác ý, nói: "Bốn mươi, năm mươi tuổi có thể làm mẹ tôi được rồi.

Cô có cái gì có thể để tôi giở trò?"
"Mày nói ai bốn mươi, năm mươi tuổi?!" Người phụ nữ vốn dĩ đang đóng vai nạn nhân đáng thương, đột nhiên nghe thấy lời này của Nguyên Thác, tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên: "Bà đây năm nay mới hai mươi tám!"
Người đàn ông tóc vàng nghe thấy thế, hắn "Phốc" một tiếng, đi lên vặn cổ áo, trực tiếp xách Nguyên Thác từ trên xe máy xuống, nói với giọng hằn học:
"Nhãi con, mày đừng có ở đây nói nhảm với bọn tao, con mẹ mày tao nói cho mà biết, ngoan ngoãn ở đây chờ cảnh sát tới đi, hôm nay chúng ta đến đồn cảnh sát nói kỹ chuyện này."
Trên thực tế Nguyên Thác cũng không làm gì cả, không có chứng cứ nên giữa hai người cũng chỉ có lời nói của một bên, cảnh sát đến chỉ để giáo dục anh một chút thôi, chỉ cần có người qua loa ra mặt là có thể đem sự việc đè xuống.

Mà đây lại đúng là kết quả Lý Hân Lệ muốn.

Bà ta thiết kế chuyện này trước hết là muốn phá hủy hình tượng của Nguyên Thác trong lòng Bùi Dương, sau đó tiện thể dọa cho Nguyên Thác ngoan ngoãn một chút, cũng không phải là làm ầm lên cho mọi người biết —— dù sao họ cũng phải dựa vào Nguyên Thác để kiếm thêm được chỗ tốt từ ông già trong nhà kia.

Người đàn ông kia trong lòng cũng có chừng mực, hắn kéo Nguyên Thác, muốn đem thằng nhãi này kéo tới góc tường dạy dỗ một chút, nhưng không ngờ lại bị đối phương dùng sức siết chặt cổ tay hắn.

Sức lực trên ngón tay anh lớn đến mức trong màn đêm yên tĩnh, ngay cả Đồng Tuyển cũng nghe thấy một tiếng "Crắc" từ cổ tay người đàn ông.

Lập tức, Nguyên Thác lật tay vặn ngược cánh tay và nửa người của đối phương, sau đó nhấc chân lên đá, người đàn ông tóc vàng bị đạp ngã trên xuống đất trong tiếng kêu thảm.


Một loạt các động tác liên tiếp xảy ra trong nháy mắt, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh thâm trầm.

"Uuuýyt" Đồng Tuyển huýt sáo: "Bạn học này rất có bản lĩnh nha!"
Vì Nguyên Thác có thiết lập thân thế thê thảm, hệ thống lại luôn cổ vũ cậu mang ấm áp đến, vô hình trung đã khiến Đồng Tuyển tạo ra hình tượng cần sự quan tâm che chở yêu thương dành cho đối phương.

Mãi đến tận ngày hôm nay chứng kiến Nguyên Thác như này, cậu mới nhớ ra, nhân vật chính là lăn lộn mò mẫm lớn lên giữa cái chợ đời, còn cảnh gì mà chưa từng thấy qua, trên người cũng mang một loại tàn bạo không muốn sống.

Mấy người đàn ông khác hiển nhiên không ngờ Nguyên Thác lại đánh nhau giỏi như vậy, dưới sự kinh ngạc, cùng lúc vây anh vào giữa.

Đồng Tuyển nhìn trong chốc lát, tìm một cành cây để điện thoại di động, sau đó phủi bụi quần áo, từ từ xắn tay áo lên.

Hệ thống: [Kí chủ...]
"Nhìn đi, đã đến lúc ra tay hành hiệp trượng nghĩa rồi." Cậu cười nói.

Sau khi quật ngã tóc vàng xuống đất, Nguyên Thác nhanh chóng né người thoát khỏi đòn tấn công bất ngờ, cùng lúc đó, phía sau có hai người khác đang lao tới từ bên trái và bên phải.

Người bên trái tiện tay vớ ở đâu thanh gỗ không biết ai để đó, nâng lên định đập vào người Nguyên Thác.

Đúng lúc này, bên cạnh có người đập ngược vào đầu gậy, cây gập lập tức bật ngược lại, đập vào trán chính hắn một tiếng "Bonk".

Cú đánh này khiến người đàn ông ong hết cả đầu, hắn buột miệng mắng: "Du ma may..."
Chưa kịp dứt lời, cậu đâm xiên bàn tay, vặn môi dưới và môi trên của hắn giống con vịt, đem những lời hôi thối giữ trong miệng.

"Anh bạn, đánh thì cứ đánh thôi." Đồng Tuyển đứng ở trước mặt hắn, một tay vặn môi đối phương, một tay đưa lên miệng làm động tác "Suỵt", giọng điệu bâng quơ: "Đánh không lại quay sang chửi người không phải một thói quen tốt."
Cậu buông tay, thuận thế giơ cánh tay lên dùng cùi chỏ đánh mạnh vào gáy đối phương, cười tủm tỉm hỏi: "Hiểu không?"
Đồng Tuyển giúp Nguyên Thác tránh được một tên đánh lén, còn một tên khác từ phía sau lao đến đánh vào đầu anh.

Nguyên Thác không quay đầu lại, duỗi tay ra sau, bắt lấy cánh tay người đàn ông, ném ngã hắn qua vai anh.

Động tác này vừa nhanh vừa ác, ước chừng người dưới chân sắp ói ra máu, nằm hồi lâu cũng không dậy được.

Khác với con đường của Đồng Tuyển, Nguyên Thác đã đánh nhau với người khác từ bé, nghe nói còn từng trông coi một võ đường, vì vậy cách đánh nhau của anh rất hoang dã, không theo quy củ nào cả, nhưng lại có thể vững vàng tàn nhẫn tìm được điểm yếu của đối phương, đánh vào chỗ chết người ấy.

Sau khi quật ngã hai người bên chỗ mình, Nguyên Thác quay đầu lại, thấy người tới giúp là Đồng Tuyển, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Hai người chưa kịp chào hỏi, Nguyên Thác trong lúc đảo mắt bỗng thấy sau lưng Đồng Tuyển lóe lên ánh sáng lạnh, vội vàng nói: "Cẩn thận!"
Thì ra là người đàn ông tóc vàng bị một cú đấm vào sống mũi vừa rồi, mặt mũi đầy máu nhảy dựng lên, không biết từ đâu rút ra một con dao gọt hoa quả.

Lúc này Đồng Tuyển đang đứng gần hắn, tóc vàng nháy mắt cuống lên, không nhìn xem đối phương là ai, cứ thế đâm dao tới.

Nguyên Thác không có thời gian suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này là tình cờ, hay do Đồng Tuyển cố ý đi theo anh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vã kéo tay Đồng Tuyển.

Đồng Tuyển vốn định đánh trả, nhưng lại bị Nguyên Thác kéo đến và suýt nữa thì đánh lên người anh.

Nguyên Thác ôm lấy vai Đồng Tuyển kéo ra phía sau, đồng thời vòng ra sau lưng tóc vàng đạp một cước, theo quán tính đá bay hắn lên một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu cách đó không xa.

Con dao cào vào thân xe gây ra âm thanh cọ xát ê răng, tiếng chuông báo động vang lên, các nhân viên bảo an trong club nghe thấy tiếng động dồn dập lao ra.

Nguyên Thác không để ý đến những chuyện này, quay đầu lại nhìn Đồng Tuyển, đúng lúc thấy Đồng Tuyển cũng đang nhìn anh.

Anh nói: "Cậu ——"
Nguyên Thác vốn dĩ muốn hỏi "Sao cậu lại đến đây?", nhưng chưa kịp mở lời, cả người đã chìm vào bên trong một đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng và bóng tối.

Mấy ngày trước trong lớp có nữ sinh bàn tán về ngoại hình ưa nhìn của Đồng Tuyển, Nguyên Thác cũng không quan tâm mấy, nhưng ở khoảng cách này, anh đột nhiên phát hiện người kia quả thực rất đẹp trai.

Đặc biệt là đôi mắt lanh lợi kia, như thể chứa cả biển sao trời, lúc này đang chiếu ra hai hình ảnh nho nhỏ của mình.

Tâm trí anh gần như được làm dịu xuống ngay lập tức.

Mặc dù đến bây giờ, anh vẫn không thể hoàn toàn hiểu và tin tưởng những hành động vô lý của đối phương, nhưng mỗi một lần vẫn có từng chút vui sướng và cảm động xuất hiện, chẳng biết từ bao giờ đã sinh ra sự mềm mại ở một vị trí nào đó trong trái tim anh.

Nguyên Thác không khỏi thả lỏng sức lực trên tay, sau khi chắc chắn đối phương đã đứng vững, mới buông cậu ra.

Đồng Tuyển liếc về phía tóc vàng vừa bị quăng đi, nói: "Chiếc xe kia bị dao làm xước rồi."
Nguyên Thác an ủi: "Không sao."
Đồng Tuyển: "..."
Hai từ này có vẻ không được thuyết phục cho lắm.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người, các nhân viên bảo an của club cũng chạy ra đến nơi.

Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn này, họ cũng không thèm hỏi đến cuộc ẩu đả giữa hai bên, vội cầm đèn pin soi, mặt tái mét khi thấy thấy trên thân xe có logo Bentley.


Người đến nơi này không giàu thì quý, xe họ lái chắc chắn cũng không rẻ, mấy người này cũng biết cách chọn đấy, từ trên thân của một chiếc xe giá trị mấy trăm vạn, vẽ một đường sâu hoắm.

Người phụ nữ lúc nãy nằm ăn vạ trên đường giờ sợ đến mức trốn vào một góc, tóc vàng cầm con dao cũng biết mình gặp nạn, luôn mồm: "Không liên quan gì đến tôi! Tôi không cố ý!"
Hắn chỉ vào Nguyên Thác: "Là thằng nhãi này lúc nãy đẩy tôi!"
Một nhân viên bảo an lo đến mức giậm chân, lớn tiếng nói: "Trời ơi, là mấy người làm hỏng chiếc xe đó đúng không? Đây là siêu xe giới hạn mà Lý tổng mới lái tới hôm nay, là bảo bối đấy...!Các cậu xong rồi!"
Đồng Tuyển định đến kiểm tra vết xước, nhưng khi nhân viên bảo an nói "Lý tổng" gì gì đó, cậu trầm ngâm một chút, liền dừng lại.

"Hệ thống, ngươi có biết "Lý tổng" này là ai không?" Đồng Tuyển nói, "Ta nhớ người vợ sau của cha Nguyên Thác, hình như là họ Lý đúng không?"
Cậu lúc thường đúng là rất lười biếng, nhưng cậu lại hoàn toàn đánh tin cậy và đủ nhạy bén vào những thời điểm quan trọng, hệ thống đối với kiểu người này không biết làm gì hơn, thành thật nói cho cậu: [Lý tổng tên là Lý Phi, là cháu ruột của Lý Hân Lệ, người vợ hiện tại của Bùi Dương, cũng là người phụ trách club này.]
Đồng Tuyển vừa nghe liền hiểu ngay, Lý Hân Lệ hẳn là đã cố ý lựa chọn địa điểm này để hãm hại Nguyên Thác.

Nơi này là địa bàn nhà bọn họ, coi như là Nguyên Thác gây sự, cũng sẽ không gây xôn xao dư luận, tổn hại danh tiếng Bùi gia, đồng thời cũng khiến Bùi Dương cảm thấy Nguyên Thác khiến ông ta mất mặt, càng giảm bớt sự ưu ái dành cho đứa con trai này.

Tuy nhiên việc này càng ít người biết càng tốt, có lẽ Lý Phi cũng chưa chắc biết thân phận của Nguyên Thác.

Cho nên...!Liệu đây có đúng là một sự trùng hợp? Hay là Nguyên Thác biết đó là xe của Lý Phi nên mới cố ý làm vậy?
—— Dù sao xem biểu hiện hôm nay của anh, không giống như không có chút phòng bị nào đối với cái bẫy nha.

Đồng Tuyển nở nụ cười tinh nghịch, trong lòng có thêm một chút suy đoán.

Lúc này, Lý Phi cũng từ trong club đi ra, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Suy đoán của Đồng Tuyển là chính xác, Lý Phi không biết thân phận thật sự là đại thiếu gia Bùi gia của Nguyên Thác, càng không biết xung đột trước mắt là do chính dì ruột của hắn sắp đặt.

Sau khi bước ra, trong mắt đều là vết xước xấu xí trên xế yêu, đau lòng sắp khóc rồi.

Lý Phi nổi giận mắng: "Đm, con mẹ mày bị điên à? Đánh nhau đéo biết tránh xe à! Biết xe này bao nhiêu tiền không? Mấy người chúng mày bán thận cũng đéo đền nổi đâu!"
Nghe xong những lời này, không chỉ mấy người đàn ông vừa đánh nhau mà ngay cả người phụ nữ nằm trên đất giả bệnh cũng có chút hoảng sợ.

Bọn họ được thuê diễn cảnh lấy sắc lừa tiền này cũng vì đang thiếu tiền, muốn kiếm thêm chút ít, vốn cho là đối phó với một học sinh cấp 3 dễ như ăn kẹo, không ngờ mọi thứ lại rối tung lên thế này, đừng nói kiếm thêm, nếu không ổn họ còn phải trả một số tiền rất lớn.

Lý Phi không biết những người này là Lý Hân Lệ thuê tới, nổi trận lôi đình chửi bới vài câu, bắt họ phải bồi thường.

Tóc vàng vừa dùng dao quệt xe vội vàng nói: "Ông chủ này, chuyện này không liên quan gì đến tôi! Là do thằng nhãi này đẩy tôi, chứ tôi nào dám chạm vào xe ngài! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!"
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Lý Phi, muốn nói rằng mình đang làm việc cho nhà họ, nhưng Lý Phi không nhận được tín hiệu.

Hắn thấy mấy người kia đều đang cúi đầu van xin, mà Đồng Tuyển và Nguyên Thác lại đứng ở đó không nói tiếng nào, cảm thấy tức giận, hỏi: "Làm sao, hai chúng mày bị câm à?"
Hắn đánh giá quần áo trên người Nguyên Thác, cười lạnh nói: "Tự thấy mình giỏi à? Một thằng giao đồ ăn mà cũng dám thái độ với tao? Con mẹ nó mày xứng à?"
Người bên cạnh thấy vậy đi qua, nhỏ giọng khuyên: "Lý tổng, hai đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ngài đừng giận.

Vết xước trên xe cũng không phải họ làm..."
Lý Phi lớn tiếng: "Đéo cần ai giảng đạo lý cho tao, tao bảo trách nhiệm của ai thì là của người đấy!"
Vừa nói hắn vừa nâng tay định túm vai Đồng Tuyển: "Không muốn chịu thua đúng không? Để tao nói cho chúng mày biết, hôm nay không quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, đừng hòng tao để yên cho chúng mày!"
Nguyên Thác cau mày, chặn tay Lý Phi, đẩy hắn ra.

Lúc nãy khi Lý Phi chửi rủa, anh không nói gì, vừa mới phản kháng, vệ sĩ xung quanh liền xông tới.

Có người tới đỡ Lý Phi, có người xông lên muốn dạy cho Nguyên Thác một bài học.

Lý Phi bất ngờ bị đẩy ngã, rất tức giận: "Chúng mày còn không đánh nó cho tao! Cái đồ có cha sinh không có cha nuôi, hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày làm người là như thế nào!"
Đồng Tuyển đang định cãi lại, liếc mắt thấy có người đi tới, lời vừa tới khóe miệng đột nhiên thay đổi.

Cậu cố ý "Hả" một tiếng rồi hỏi: "Anh nói...!Có cái gì, không cái gì cơ?"
Lý Phi đang rất tức giận, không chút nghĩ ngợi mà mắng to: "Nói chúng mày có cha sinh không có cha nuôi, tạp chủng khốn kiếp!"
Đồng Tuyển éc một tiếng, lúc này, bên cạnh có một âm thanh nặng nề vang lên: "Lý Phi"
Lý Phi thiếu kiên nhẫn nói: "Thằng đéo nào lại gọi tao!"
Sau khi nói xong, hắn chợt thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt âm trầm, chính là người mà bình thường mình sợ nhất, lập tức khiến hắn từ mùi rượu tỉnh lại ba phần: "Chú, dì."
—— Người này chính là Bùi Dương, cha ruột của Nguyên Thác.

* cá mắm: người lười biếng, không có tham vọng, ý chí lớn lao..