Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 88




Sau tiệc đầy một tuổi, Bách Lý Tiểu Yểu đã có thể nói chuyện ê ê a a.

Nhưng con bé lúc nói chuyện lại thích nói từng chữ từng chữ một, có đôi khi nói xong một chữ, đùa nghịch đồ chơi trong tay hai lần, mấy giây sau mới ung dung nói ra từ tiếp theo, Phó Yểu Yểu sâu sắc cảm thấy bé con này có thể ép chết người có tính thiếu kiên nhẫn.

Tuy con bé ỷ vào ưu thế huyết mạch nên vừa sinh ra đã đạt được Luyện Khí kỳ mà có rất nhiều tu sĩ có mất cả đời cũng không đạt được, nhưng tóm lại làm mẫu thân phải luôn có một trái tim kiên định bất di bất dịch, nàng cứ vô thức thấy lo lắng cho sự phát triển của con gái.

Nỗi buồn phiền của Bách Lý Hưu lại không nằm ở điểm này. Dù sao thì khi còn nhỏ hắn còn chẳng nói câu nào.

Hắn buồn phiền ở chỗ, sau khi Bách Lý Tiểu Yểu lớn thêm chút nữa, có suy nghĩ của riêng mình, không biết từ lúc nào sẽ học được thói hư tật xấu, từ một em bé ngủ ngoan ngoãn lại biến thành một em bé ngủ hư. Vừa đến giờ ngủ là lại bắt đầu quậy phá, cách quậy phá này cũng chỉ có một loại… Muốn cha là đại ma đầu người gặp người sợ quỷ gặp quỷ sầu hát ru ngủ.

Hắn đường đường là Ma Tôn, tung hoành Ma giới, Tiên giới, Phàm giới nhiều năm, chưa gặp được địch thủ, không nghĩ lại có ngày hắn tự sinh một khắc tinh cho mình. Khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bé con vừa mới tròn một tuổi, lặng lẽ nói với bản thân, con ruột, không được đánh.

Bách Lý Tiểu Yểu lại hoàn toàn không cảm nhận được nỗi khổ của cha mình, không thầy dạy cũng hiểu dùng chiến thuật ngửa người ra sau, chuẩn bị bày ra tư thế khóc lóc la lối của trẻ hư. Bách Lý Hưu đã có kinh nghiệm đen mặt đỡ đầu con bé, Bách Lý Tiểu Yểu thuận thế nằm lên trên giường, lăn trái lăn phải.

Hai bím tóc nhỏ được buộc nơ bướm lập tức cụp xuống cùng với đôi tai Yêu thú, lăn lộn một lúc lâu, con bé lén lút nhìn cha đang thờ ơ, phát hiện chiêu này đã vô dụng với hắn, yên lặng thở dài một tiếng, lại chậm rãi bò ngồi dậy, bắt chéo chân cố gắng dùng bàn tay nhỏ nhắn ngắn cũn mập mạp nâng cằm, dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn chằm chằm Bách Lý Hưu, giống như đang lên án hành vi xấu xa của hắn.

Phó Yểu Yểu ở bên cạnh buồn cười gần chết: “Chàng hát cho con bé nghe một câu đi.”

Bách Lý Hưu nghiêm mặt: “Không làm.”

Cả đời hắn chưa từng làm thế bao giờ! Tuyệt đối không!

Nhưng tính cách cố chấp của Bách Lý Tiểu Yểu không khác gì hắn, hắn không hát thì con bé cũng thật sự không ngủ. Hai cha con cứ trợn tròn mắt nhìn nhau đến tận bình minh.

Phó Yểu Yểu ngáp một cái, tỉnh dậy thấy cảnh này thì vừa tức giận vừa buồn cười.

Tuy nói tu sĩ không cần phải ngủ, nhưng nàng luôn nuôi nấng Bách Lý Tiểu Yểu như em bé người phàm, làm gì có em bé một tuổi nào mà thức suốt đêm! Đầu tiên là trừng mắt lườm Bách Lý Hưu một cái, rồi sau đó ôm cục bột nếp nhỏ trắng nõn mũm mĩm vào trong lòng, dỗ dành con bé: “Cha không hát, mẫu thân hát cho con được không nào?”

Bách Lý Tiểu Yểu cọ lên cái cổ thơm ngát của mẫu thân, nói từng chữ từng chữ một: “Nhưng, con, chỉ, muốn, nghe, cha, cha, hát.”

Bách Lý Hưu ở bên cạnh cười lạnh: “Vậy con cứ mơ đi.”

Bách Lý Tiểu Yểu méo miệng, thấy con bé sắp sửa bật khóc.

Bách Lý Hưu: “Khóc cũng không hát cho con nghe.”

Bách Lý Tiểu Yểu: “Oa…!”

Phó Yểu Yểu: “Bách Lý Hưu!!!”

Một ngày vui vẻ bắt đầu từ cảnh gà bay chó chạy.

Nhưng sau ba ngày liên tiếp, Bách Lý Hưu vẫn phải thỏa hiệp.

Hết cách rồi, bởi vì Phó Yểu Yểu nói nàng muốn nghe.

Màn đêm buông xuống, đối mặt với ánh mắt lấp lánh đầy chờ mong của một lớn một nhỏ, đường đường là Ma Tôn nhắm mắt lại, cố gắng khiến nội tâm đang gợn sóng bình tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi ngâm nga một bài ca dao của nhân gian. Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng mà trầm thấp, giống như lời thì thầm trong đêm trăng, chẳng mấy chốc đã dỗ dành được Bách Lý Tiểu Yểu ba ngày ba đêm không ngủ ngủ thiếp đi.

Bách Lý Hưu thấy con bé ngủ, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Phó Hiểu Hiểu đang tinh thần phấn chấn bên cạnh, tay chân nhẹ nhàng nằm sang ôm nàng: “Có nghe nữa không?”

Phó Yểu Yểu dựa vào ngực hắn cười: “Không phải không muốn hát nữa à?”

Bách Lý Hưu: “Nàng muốn nghe thì ta sẽ hát.”

Phó Yểu Yểu ngẩng đầu hôn lên khoé môi hắn: “Sau này còn được nghe nữa mà.”

Bách Lý Hưu đau đầu che trán.

May mà sở thích của trẻ con lúc nào cũng thay đổi rất nhanh, Bách Lý Tiểu Yểu không có hứng thú với chuyện hát ru này quá lâu, sau khi Phó Yểu Yểu đưa con bé đến học đường trong thành để đi học, sự chú ý của con bé bị người và mọi thứ ở học đường thu hút.

Phàm nhân trong thành Bạch Thủy đã qua mấy thế hệ, bây giờ đã có rất ít người biết người ở trong Mục Trạch là một đôi tiên trưởng. Phó Yểu Yểu thi pháp giấu đi đôi tai yêu thú trên đầu Bách Lý Tiểu Yểu, con bé không khác gì tiểu hài tử phàm nhân, ngày nào cũng vui vẻ đi học đúng giờ.

Thỉnh thoảng Bách Lý Hưu sẽ đi đón con bé.

Cục bột nếp nhỏ còn chưa cao đến đầu gối hắn, búi hai bím tóc nhỏ, buộc dây buộc tóc hình con bướm, mặc một bộ váy màu xanh da trời cùng màu với váy của Phó Yểu Yểu, đi đường nhảy nhót tung tung, khi nhìn hắn thì thích thú nghiêng đầu dùng đôi tay che miệng cười, khi cười tươi tắn đôi mắt con bé giống như trăng lưỡi liềm.

Khi con bé không quậy phá đòi nghe hắn hát thì cũng rất đáng yêu.

Hôm nay Bách Lý Hưu lại tới đón nữ nhi tan học, khi Bách Lý Tiểu Yểu thấy hắn lại chẳng máy khi không cười tươi tắn như mọi hôm, vành mắt còn hơi ửng đỏ, bĩu môi, bộ dạng ấm ức như bị ai bắt nạt.

Bách Lý Hưu suýt chút nữa đa không khống chế được sát khí quanh thân mình.

Nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm mạnh, mọi người vẫn cảm nhận được áp lực đến từ linh hồn thần hồn, vội vàng sợ hãi bỏ chạy. Hắn bước từng bước một đến trước mặt Bách Lý Tiểu Yểu, ngồi xổm xuống, bàn tay to chậm rãi sờ lên bím tóc nhỏ trên đầu con bé, gằn từng chữ một: “Ai bắt nạt con?”

Bách Lý Tiểu Yểu sụt sịt mũi, nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha là đại ma đầu ư?”

Bách Lý Hưu híp mắt: “Ai nói thế?”

Bách Lý Tiểu Yểu nghiêm túc kể lại với hắn: “Hôm nay tiên sinh giảng lịch sử nhân gian, nói đến mấy trăm năm trước, có một đại ma đầu xấu xa đã tấn công nhân gian, phàm nhân bị bắt rời xa quê hương, cả nhà phải di chuyển đến vực Nam Tinh. Đại ma đầu trong sách có tên giống cha.”

Bách Lý Hưu: “…”

Đậu! Đúng là hắn làm thật.

Bỗng dưng Bách Lý Hưu thấy không dám ngẩng đầu trước mặt nữ nhi, hắn không muốn nói dối với nữ nhi, lại xấu hổ không muốn thừa nhận bản thân là người xấu kia, vì thế quyết định vứt vấn đề này cho Phó Yểu Yểu, hắn bế Bách Lý Tiểu Yểu lên: “Về rồi hỏi mẫu thân của con, nàng sẽ nói cho con biết.”

Lúc về đến nhà, lại phát hiện có khách không mời mà đến.

Là Thừa Kình kiếm tôn của Thất Tinh kiếm phái với mấy vị lãnh tự tiên môn khác.

Phó Yểu Yểu pha trà bê lên, thấy hắn bế nữ nhi về, nàng duỗi tay ra bế Bách Lý Tiểu Yểu: “Các tiên trưởng có việc muốn nhờ.”

Đúng là hiếm thấy.

Tuy mấy trăm năm nay mọi người sống yên bình, nước giếng không phạm nước sông, nhưng dù sao hắn cũng là Ma Tôn của Ma giới, vẫn thuộc phe đối lập với tiên môn. Vậy mà lại có một ngày mấy lãnh tự tiên môn này phải đến nhờ vả hắn ư?

Mặt Bách Lý Hưu không biểu cảm ngồi xuống vị trí đầu tiên: “Có chuyện gì?”

Mấy vị tiên trưởng nhìn nhau, hình như có hơi khó nói, cuối cùng vẫn là Thừa Kình kiếm tôn mặt dày lên tiếng: “Không dám giấu gì, lần này ta đến là muốn nhờ Ma Tôn ra tay hỗ trợ, trấn áp một con Yêu ma Huyễn Huyết Kinh.”

Ông ta đi thẳng vào vấn đề, dăm ba câu đã giải nghĩa ý đồ đến đây.

Người đời đều có thất tình lục dục, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực của Ma giới  trở thành tinh thần tu luyện của Ma tu, mà tất cả cảm xúc tiêu cực của phàm nhân  và người trong tiên môn đều được Thiên Đạo dẫn độ đến một nơi tên là Huyễn Huyết Kinh.

Huyễn Huyết Kinh là nơi trấn áp tự nhiên, trấn áp mọi loại yêu ma tà ác sinh ra từ lòng người trong thế gian, mấy chục nghìn năm qua chưa từng có sai sót. Nhưng cách đây không lâu, phong ấn của Huyễn Huyết Kinh lại nứt ra một lỗ hổng, khi người của tiên môn đến để sửa chữa lại phát hiện bên trong xuất hiện một con Yêu ma cực kỳ mạnh, đang cắn nuốt tất cả tà mà trong Huyễn Huyết Kinh.

Một khi nó cắn nuốt xong tất cả, chắc chắn nó sẽ phá vỡ phong ấn thoát ra, mang đến tai hoạ cho bá tánh. Vốn dĩ tiên môn phải tiêu diệt nó trước khi nó cắn nuốt xong, nhưng xung quanh Huyễn Huyết Kinh lại tràn ngập ma khí, là nơi trấn áp tự nhiên, cũng là ranh giới tự nhiên của tà ma. Một khi người tu tiên đi vào, linh khí sẽ bị phong toả, tu vi giảm đi, không chỉ có gặp ma khí sẽ bị thôn phệ, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của con Yêu ma kia.

Đã có rất nhiều người của tiên môn đi vào đó, cách đây không lâu Yến Trường Chu cũng đã vào Huyễn Huyết Kinh, nhưng mãi đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì.

Đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể đến nhờ vả đối thủ một mất một còn của tiên môn.

Sau khi nói xong, mấy vị tiên trưởng cùng nhìn sắc mặt của đại ma đầu. Được lắm, mặt vẫn không biểu cảm, không thể nhìn ra được cái gì. Cho dù có nhân tố Phó Yểu Yểu ở đây, thật ra bọn họ cũng không thể chắc chắn đại ma đầu sẽ ra tay hỗ trợ.

Mấy người đợi một lúc lâu, Thừa Kình kiếm tôn ho khan một tiếng, lại nói tiếp: “Nếu như Ma Tôn đồng ý ra tay giúp đỡ, nếu có bất cứ yêu cầu gì…”

“Cha đồng ý!” Bỗng dưng một giọng nói non nớt chen vào, mọi người cùng đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt tiểu nữ oa được Phó Yểu Yểu ôm trong lòng nghiêm túc: “Tuy lúc trước cha ta là đại ma đầu xấu xa, nhưng bây giờ cha muốn làm người tốt!”

Bách Lý Hưu: “?”

Phó Yểu Yểu: “?”

Bách Lý Tiểu Yểu: “Mẫu thân, thả con xuống đi.” Con bé có chính kiến quá, Phó Yểu Yểu bật cười, cúi người thả con bé xuống đất.

Tiểu đậu đinh chạy chậm đến trước mặt Bách Lý Hưu trước người, nắm lấy ngón tay hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cha, trong sách có viết, không có việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, dù trước kia cha có làm rất nhiều việc xấu thì vẫn là cha mà con thích nhất. Tiên sinh có nói, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bây giờ cán cân trong lòng cha đang nghiêng về bên xấu nhiều hơn, chỉ cần chúng ta lấy công chuộc tội, một ngày nào đó bên tốt sẽ lấn át bên kia.”

Khoé miệng Bách Lý Hưu giật giât “… Ta chưa từng làm rất nhiều việc xấu.”

Bách Lý Tiểu Yểu: “Quân tử giỏi khiêm tốn, cha đừng sợ! Tiểu Yểu mãi mãi ủng hộ cha!”

Mặt Bách Lý Hưu không biểu cảm: “Được rồi đừng nói nữa, ta đồng ý.”

Phó Yểu Yểu suýt chút nữa bị cảnh này chọc cười đến đau hết hai bên lườn.

Vì thế đại ma đầu rời đi cùng với mấy vị tiên trưởng, cứ tưởng sẽ là một trận ác chiến, không ngờ chạng vạng hắn mới đi, buổi tối Phó Yểu Yểu vừa mới dỗ được Bách Lý Tiểu Yểu thì hắn đã về.

Phó Yểu Yểu sững sờ: “Nhanh thế sao?!”

Bách Lý Hưu cười lạnh: “Chỉ là một con tuý ma thôi.”

Hắn không bị Huyễn Huyết Kinh áp chế, trong người lại có ba nghìn nghiệt khí, sau khi vào thì đi thẳng đến hang ổ của tuý ma, tìm được nó thì dứt khoát đánh luôn một đòn hiểm, dùng nghiệt khí khiến nó nổ tung thành mảnh nhỏ, còn thuận tay dọn sạch một lượt ma khí trong Huyễn Huyết Kinh.

Huyễn Huyêt Kinh tương tự như một quả bóng bay, bên trong càng nhiều tà khí thì hình cầu kia lại càng dễ nổ hơn. Bây giờ được hắn dọn sạch, quả bóng lập tức xẹp xuống, có lẽ là mấy nghìn năm nữa cũng không phồng lên được.

A, một con tuý ma rắc rưởi cắn nuốt đồng loại mà cũng dám tự xưng là Ma Vương.

Có hắn ở đây, trên đời này đừng có mơ mà có Ma Vương thứ hai!

Trước khi trở về Bách Lý Hưu đã rửa đi mùi máu tanh khắp người, chỉ để lại mùi hương thoang thoảng lạnh lẽo của hoa mai trắng bên ngoài. Hắn liếc mắt nhìn nữ nhi đang ngủ say, cúi người bế Phó Yểu Yểu lên rồi đi ra ngoài: “Ta không cần thù lao của tiên môn, nàng trả thay bọn họ đi.”

Gương mặt Phó Yểu Yểu hơi nóng lên, biết rõ còn cố hỏi: “Trả thế nào cơ?”

Ngoài phòng được bao phủ bởi ánh trăng trong trẻo.

Hắn bước ra khỏi cửa phòng, từng món từng món váy lụa trên người nàng rơi xuống dưới đất. Kết giới bao phủ, ngăn cách màn đêm, cũng ngăn cách cảnh xuân kiều diễm bên dưới màn đêm.