Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Chương 13




Chử Trần che miệng, đuôi mắt lộ ra ý cười nhè nhẹ, chiếc đuôi vô hình đằng sau lắc trái lắc phải, tinh thần phấn chấn đến mức muốn viết chứ "tôi rất vui" lên mặt.
Hai người họ vừa thoát ra từ sương mù trong rừng rậm liền nhận được tin tức từ phía trường học, Lục Xuyên Trạch ngay lập tức báo lại sau đó đi thẳng tới tầng thứ ba.
Thời hạn về lại cơ thể vẫn là ba ngày, Chử trần lén ngửi thử quanh cơ thể, hình như còn có thêm mùi sữa.
"Chử Trần, cậu làm gì thế."
Lục Xuyên Trạch vừa nhìn Chử Trần giơ tay đã hiểu, che giấu ý cười trong mắt, cố ý chọc Chử Trần.
"Ngửi trên người có mùi hôi, tôi muốn đi tắm rửa."
Pheromone của Lục Xuyên Trạch như đang tuyên bố chủ quyền mà ôm lấy Chử Trần không rời. Chử Trần bĩu môi, nếu như alpha đều giống như này, không điều khiển được pheromone của mình để lưu lại khắp cơ thể của người khác.
Bọn họ ra ngoài ba ngày, khắp nơi đều là máy quay có chỗ nào để tắm rửa bây giờ.
Lục Xuyên Trạch sáp lại gần Chử Trần nói nhỏ: "Có muốn đi đến bờ sống phía trước không."
Chử Trần liếc mắt nhìn Lục Xuyên Trạch như thể đang nhìn một tên cuồng phô dâm, lẩm bẩm một câu: " biến thái."
"Cơ thể cậu có chỗ nào tôi chưa thấy đâu, sợ gì chứ."
"Đương nhiên là sợ bị phát sóng trực tiếp chứ gì."
___ Chị em ơi, hai người đó đang thầm thì cái gì vậy, nôn nóng chết tôi.
___ Khụ, tôi có học qua cách nói mấp máy mây, tôi chỉ nhìn được một câu: Cơ thể cậu có chỗ nào tôi chưa thấy.
___ Aaaaaaaaaa, đây là thứ mà tôi không cần trả tiền cũng được nhìn thấy sao, chị em mau nói tiếp đi, còn gì nữa không.
___ Chử Trần sợ chúng ta nhìn thấy.
___ Bé cưng yên tâm, chúng ta không có nhìn trộm đâu, *insert tiếng liếm màn hình*.
___ Á, lại bị màn hình đen, 1*.
"Cậu làm gì vậy."
"Lục Xuyên Trạch lắc lư máy phát tín hiệu trong tay, "sử dụng đặc quyền một chút mà thôi, tôi tắt live đi rồi."
Chử Trần giống như người đang nằm mơ bị Lục Xuyên Trạch kéo đến bên suối ngồi, trơ mắt nhìn người bên cạnh lấy ra một chiếc túi chườm nóng, chỉ mất một lúc khói đã bốc lên.
"Tôi ra phía kia đợi cậu. Yên tâm, tôi canh chừng cho."
Từ tước giờ Chử Trần chưa từng để lộ cơ thể ở bên ngoài, sự ngượng ngùng hết mức khiến cả người cậu như đỏ như con tôm khô. Cậu chỉ nói chơi thôi ai mà biết được Lục Xuyên Trạch lại làm thật.
Đến giờ thì cũng đành đâm lao phải theo lao. Xung quanh trống trải lại yên tĩnh, chỉ nghe mang máng tiếng côn trùng kêu.
Lục Xuyên Trạch phóng tinh thần lực bao phủ khu vực trong vòng 5 dặm xung quanh Chử Trần, nếu như có vấn đề gì Lục Xuyên Trạch sẽ ngay lập tức tấn công.
Tay Chử Trần chạm vào cổ áo trên bộ quân phục, từng chiếc cúc áo được từ từ mở ra, đầu ngón tay đi qua dây thắt lưng tạo thành tiếng va chạm leng keng vô cùng nhỏ.
Chử Trần cố hết sức giảm nhỏ tiếng động nhất có thể, động tác phát ra vô cùng nhẹ nhàng, chẳng qua trên mặt vẫn còn đỏ đến mức có thể bốc khói.
Lục Xuyên Trạch nín thở, trước giờ chưa từng nghĩ tinh thần lực mạnh mẽ chướng mắt như vậy, cậu có thể nghe rõ tiếng Chử Trần vẩy nước, trong đầu ngay lập tức hiện lên một vài hình ảnh. Những ngón tay thon dài lướt qua làn da, có cơn gió thổi qua người Chử Trần hiện lên tầng da gà có hơi ngưa ngứa.
Lục Xuyên Trạch nhắm hai mắt, hận không thể ngay lập tức mất đi giác quan. Bất lực nhất là miếng dán sau cổ của Chử Trần đã lột ra, mùi cam lạnh ngập tràn ghét sát vào tuyến thể của cậu, quanh quần như muốn tiến vào trong, Lục Xuyên Trạch cố gắng chịu đựng, đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào pheromone đang điên cuồng.
Dường như Chử Trần không cảm nhận được gì, cũng không biết rằng pheromone của mình bị mùi sữa thơm dụ đi mất rồi, giống như chú mèo con tùy ý sờ tùy ý cọ.
"Lục Xuyên Trạch, quân phục dự bị của tôi đâu rồi."
Bên sông gió lạnh chợt lướt qua, Chử Trần không tự chủ được mà run mạnh lên một cái. Thời gian thử luyện không thể không mặc quân phục, nhưng mà cậu tìm hồi lâu mà không thể tìm thấy quần áo.
Lục Xuyên Trạch đi nhanh về phía Chử Trần, thông qua cổng không gian tìm kiếm một hồi cũng không thấy gì.
Trên người Chử Trần chỉ mặc một chiếc áo lửng và một chiếc quần dài, nơi cổ áo được mở rộng còn có phần ửng đỏ.
Lục Xuyên Trạch bèn lấy quân phục của mình khoác lên người Chử Trần, "Dùng tạm của tôi trước, đợi đến lúc về căn cứ rồi đổi lại, tôi đem theo mấy bộ lận."
"Cậu quay lưng lại đi."
Lục Xuyên Trạch vừa quay lưng, Chử Trần ngay lập tức cởi quần của mình, thay bằng bộ đồ Lục Xuyên Trạch đưa cho cậu."
Mặc đồ xong Chử Trần phát hiện quần dài hơn một đoạn, cậu tự nhiên mà sắn quần lên, không hề muốn thừa nhận mình thấp hơn Lục Xuyên Trạch rất nhiều.
Chưa đợi Chử Trần nói gì, Lục Xuyên Trạch đã khụy gối nắm lấy mắt cá chân của cậu. Chử Trần mất tự nhiên cử động chân, cảm giác bị điện giật có hơi lạ lẫm.
"Đừng động đậy."
Chử Trần ngoan ngoãn không cử động nữa, Lục Xuyên Trạch xắn ống quần cậu lên cẩn thận đeo lên chân cậu đôi tất, đeo xong chiếc ủng dài, bây giờ cơ bản không thể nhìn thấy chiếc quần dài hơn một đoạn.
"Lục Xuyên Trạch, sao cậu làm thuần thục thế, khỏi khen, tôi mặc lên cũng ngầu phết đó chứ."
"Ừ, người nào đó từ nhỏ đã không phải động tay làm việc, tôi mà không biết làm nữa thì đâu được."
"Người nào đó" bị bóng gió hứ một tiếng, "Cái gì chứ, tôi biết nhiều lắm đó, tôi đâu có nhớ cậu làm đã làm cho tôi những gì rồi."
"Ờ."
"Lục Xuyên Trạch, cậu bị chảy máu cam kìa."
Lục Xuyên Trạch ngơ ngác ngẩng đầu, máu theo đó rơi xuống đúng lúc Chử Trần đưa tay ra.
Im ắng, ngượng ngùng...
Pheromone hương cam lạnh vẫn quanh quẩn trên người cậu, còn chủ nhân của nó thể vẫn đang trong tình trạng không biết gì, hứng từng giọt máu đang tí tách rơi xuống không biết xử lý như nào.
"Trời nóng."
Chử Trần rửa sạch tay sau đó chỉnh lại quần áo, nóng hả, hình như hơi hơi, chứ nếu không sao mặt Lục Xuyên Trạch đỏ bừng như vậy.
May mà chỉ rơi vài giọt máu rất nhanh đã hết bị, vành tai của Lục Xuyên Trạch nóng hôi hổi thổi cũng không thể hết đỏ. Nghĩ đến việc Chử Trần mặc quần áo của mình, sắp xuất hiện trước live, lồng ngực ngay lập tức đập liên hồi, cả cơ thể như muốn bốc hơi.
Chử Trần nói đúng, mình thật sự là biến thái.
Cứ đụng chuyện liên quan tới Chử Trần, lý trí của cậu giống như bị ngọn lửa thiêu sạch.
"Lục Xuyên Trạch, phụ tôi gián miếng che tuyến thể lại đi."
Chử Trần giật lấy miếng dán xiên vẹo sau cổ, lấy đại một miếng mới đưa cho Lục Xuyên Trạch.
Lục Xuyên Trạch cắn răng, nắm chặt tay lại, Chử Trần quả thật chưa từng đề phòng mình.
"Mau lên đi."
Tay Lục Xuyên Trạch run run đến gần tuyến thể, cổ của Chử Trần cứ như thế mà để lộ trước mắt cậu, Chử Trần cũng thuận theo đó mà cúi thấp cổ để cậu giúp mình.
Pheromone không ngừng tỏa ra, Lục Xuyên Trạch lẳng lặng hít một hơi, sau đó dán che lại tuyến thể không một kẽ hở.
Miếng dán tuyến thể của Chử Trần được làm riêng, sau khi dán lại đằng sau cổ đã giống y hệt Alpha.
"Xong rồi."
Thanh âm của Lục Xuyên Trạch trở nên khản đặc, ẩn trong đó là sự kiềm chế hết mức.
"Cậu bị cảm hả, sao giọng khàn vậy."
"Không, cảm thấy hơi khát thôi."
Chử Trần tay nắm chặt lon coca trong lòng rối rắm, cuối cùng không tình nguyện đưa cho Lục Xuyên Trạch.
"Chỉ được uống một ngụm thôi nha." Ngón cái bấm vào ngón út thể hiện ý của mình, đây đã là giới hạn của Chử giữ của rồi.
Lục Xuyên Trạch cầm lấy lon nước nhấp nhẹ môi một ngụm liền đưa lại cho Chử Trần, sau đó hắng giọng nói: "Ổn rồi."
Tất cả đồ đều được Lục Xuyên Trạch thu dọn gọn gàng, cậu nhìn chằm chằm mái tóc còn đang ẩm ướt của Chử Trần, nhưng rồi cuối cùng cũng không nói gì.
___ Ê ê, sau một tiếng màn hình bị che che đậy đậy, dùng mắt cá chân đoán xem...
___ Chị em, phát hiện được gì hả, quần áo của Chử Trần hình như hơi rộng.
___ Có rộng "một tí" à, hẳn là của Lục Xuyên Trạch, yêu rồi yêu rồi.
Chử Trần cố gắng phớt lờ mùi gỗ trên cơ thể, mùi sữa quanh người Lục Xuyên Trạch hoàn toàn biến mất sạch, chỉ còn lại mùi hương của thuốc che giấu.
[Tiết Thành: Anh Chử, chúng tôi đến vòng thứ 3 rồi, nhưng có gì đó không đúng, hai người mau chóng tới đây.]
"Lục Xuyên Trạch, cậu xem thử đội Tiết Thành đang ở đâu."
Trên máy định vị, chấm đỏ thể hiện vị trí của đội Tiết Thành đã biến mất, sắc mặt Lục Xuyên Trạch trở nên nghiêm trọng, quan sát kỹ hướng đi của bọn họ.
"Đội của Tiết Thành có lẽ đã đi lạc vào nơi có từ trường gây nhiễu, mất tín hiệu của họ rồi."
"Không phải chứ, tôi vẫn nhận
được tin tức của cậu ta mà. Có khi nào đây là một phần trong thử thách không."
Chử Trần đoán đại ai ngờ trúng thật, vòng thứ 3 này trường học đã phân ra rất nhiều khu. Đội của Tiết Thành đã đi vào thung lũng bướm. Mà loại bướm này có năng lực mạnh nhất là ngăn chặn dấu hiệu của sự sống ra bên ngoài.
Tín hiệu bên Tiết Thành không phải bị chắn mà là sự sống của họ.
"Có muốn đi tìm bọn họ không?"
Lục Xuyên Trạch cân nhắc giây lát nói: "Tất cả mọi người đều hiển thị trên định vị, chúng ta cứ đi tới nơi họ biến mất thử."
Dựa theo manh mối đường đi, Lục Xuyên Trạch men theo đó tìm hướng đi của bọn họ, Tiết Thành cũng không phải kẻ ngốc, ít nhất cũng biết để lại ký hiệu phòng trường hợp xảy ra vấn đề gì.
Bên trong thung lũng bướm có vô số những loài hoa không tên, xung quanh chúng là đủ loại bươm bướm đang vỗ những đôi cánh nhỏ xinh nhảy múa chao lượn, nhìn qua thì trông cực kỳ vô hại.
Chử Trần vừa tới gần những bông hóa đó đã hắt hơi một cái thật mạnh, sau đó phải lặp lại vài lần nữa mới có thể dừng lại được.
"Không được, mùi nồng quá."
Lục Xuyên Trạch giúp Chử Trần uống nước, tiếp đó đưa cho cậu một chiếc khăn. Trên khăn có một mùi hương thanh mát như là mùi của một loại thuốc nào đó.
"Đỡ hơn không, đây là mùi thảo dược được xông qua rồi."
"Ừ."
"Lục Xuyên Trạch, cậu còn thích của hoa hả, thích thì tôi hái tặng cho."
"Thích hoa hướng dương."
Chử Trần vuốt cằm, ra chiều đã hiểu đáp: "Cậu muốn ăn chứ gì, mấy bông hoa hướng dương này có lẽ chưa ăn được đâu, nhưng nếu thích thì tôi sẽ tìm cho cậu, cậu có thể trồng nó đến lúc thu hoạch là ăn được."
Lục Xuyên Trạch nhìn kỹ Chử Trần, bất lực nói: "Cảm ơn."
Chử Trần còn nghĩ là thật nhảy nhót đi tìm hoa, nơi này chắc chắn không phải chỗ sinh trưởng của hoa hướng dương, bỏ đi, cậu ấy vui là được.
"Lục Xuyên Trạch, nhanh chân lên, mau mau."
Đi qua đỉnh núi, phía bên kia lại là một thung lũng trải dài một màu vàng hươm của hoa hướng dương, phóng tầm mắt không nhìn thấy điểm dừng.
"Nhìn kìa, đây là đồng hoa hướng dương mà tôi tặng cậu."
Mắt Lục Xuyên Trạch chớp chớp, mở máy lên chụp một bức ảnh, "Tôi thích lắm."
"Chử Trần, qua đây chụp tấm hình đi."
Chử Trần lùi lại một bước, Lục Xuyên Trạch đứng sát qua kéo tay Chử Trần, "Nhìn ống kính."
Khoảnh khắc bấm nút chụp hình Chử Trần nở một nụ cười, cả một biển hoa mãi mãi được lưu nhớ lại.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, đám Tiết Thành chắc chắn đang sốt ruột, chúng ta mau đi nhanh."
Đi qua thêm hai ngọn đồi nữa cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của đội Tiết Thành, bọn họ bị chi chít con bướm bao vây lấy, trông khá chật vật.
Tiết Thành mở to đôi mắt mờ mịt nhìn về phía hai người Chử Trần, kích động giơ tay vẫy vẫy, trên tay còn có mấy con bướm đang bám xung quanh. Chúng có rơi xuống thì cũng nhanh chóng bay lên tiếp tục bám vào người.
"Anh Chử, cuối cùng hai người cũng tới, huhu chúng tôi khổ quá đi, không biết cách thoát khỏi lũ này như thế nào."