Ánh mắt cao lớn dời xuống, nhìn cẳng chân Nghiêm Ngộ Sâm còn đang chảy máu, nắm ống tay áo vóc người thấp: "Đại ca, tình huống thằng nhóc này là sao đây? Sao cảm giác không giống lúc trước?"
"Tao cũng không biết, vừa nãy cứ như thế, giống như tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, tao lấy đao đâm nó, nó cũng không cảm thấy đau." Vóc người thấp cau mày nhìn Nghiêm Đồng.
"Tao nói mày lấy dao làm gì?" Cao lớn cả gan nói: "Đừng tưởng rằng mày có thể cắt đứt dây trói, có thể chạy khỏi đây, hai bọn tao, mày chỉ có một mình, mày còn bị thương, có thể đứng lên được hay không vẫn là..."
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Đồng liền đứng dậy, cái lỗ thủng trên đùi kia, thật giống như đối với anh hoàn toàn không có sức ảnh hưởng.
Nghiêm Đồng cười híp mắt cầm dao, ánh mắt điên cuồng nhìn dòng máu tươi ấm áp chảy trên lưỡi dao, nâng lên nhẹ nhàng liếm.
Cao lớn nắm chặt ống tay áo vóc người thấp, nhỏ giọng nói: "Đại ca, tình huống này không đúng lắm." Nói, cao lớn lau mồ hôi lạnh trong chốc lát chảy ướt trán.
Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải kẻ xấu, mà là—
Biếи ŧɦái.
Vì thế giới quan của bọn họ hoàn toàn bị vặn vẹo.
Kẻ xấu nhìn người vẫn là người, vẫn theo bản năng xem đối phương như đồng loại của mình.
Thế nhưng biếи ŧɦái, tất cả mọi người thậm chí tất cả mọi thứ trên thế giới, đều chỉ chia làm "Tôi thích" và "Tôi không thích".
Đồng loại? Căn bản không tồn tại.
Bởi vì nếu như bị người mình thích phản bội bọn họ, bọn họ sẽ không chút lưu tình mà gϊếŧ chết đối phương, thứ như lòng trắc ẩn, bọn họ không có.
Đối với bọn họ mà nói, người hay vật, có sinh mệnh hoặc không có sinh mệnh, cũng không có quan hệ, cũng không có gì khác nhau.
Không biết có phải do ánh mắt Nghiêm Đồng không, hay là do khí trời ngày hôm nay quá lạnh, vóc người thấp không tự chủ run lập cập.
"Vừa nãy chú thấp thấp này, hình như muốn gϊếŧ tôi, đúng không?" Nghiêm Đồng cầm dao, chậm rãi tiến lại gần.
Vóc người thấp theo bản năng lùi về phía sau: "Tao đâu có muốn gϊếŧ mày, tao chỉ muốn giáo huấn mày."
"Phải không?" Nghiêm Đồng nở nụ cười, ánh mắt đột nhiên rét run, giọng nói âm lãnh nói: "Nhưng tôi muốn gϊếŧ chú a."
Vóc người thấp khắp người đều nổi da gà.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Nghiêm Đồng đã đến trước mặt bọn họ.
Vóc người thấp và cao lớn muốn chạy, nhưng vóc người thấp đã bị Nghiêm Đồng giữ lấy, một nhát dao đâm dưới hông hắn, thậm chí mắt Nghiêm Đồng cũng không chớp một cái.
Nghiêm Đồng muốn đuổi theo, nhưng vết thương trên đùi làm anh chạy không nổi, nhìn nhà kho trống không, Nghiêm Đồng nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, mưa rào liền dội từ trên đầu xuống chân, mưa rào rửa sạch dòng máu trên dao găm, rơi xuống vũng nước tích tụ trên mặt đất.
Sấm sét vừa dứt, bầu trời lưu lại ánh sáng màu tím lam kích phát, Nghiêm Đồng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn bầu trời...
"Đó là lần đầu tiên em xuất hiện." Nghiêm Đồng cười yếu ớt ôn thanh nói: "Là Nghiêm Ngộ Sâm gọi em ra, em giúp hắn, Tiểu Trì anh có phải nên cảm ơn em không?"
Đường Trì nhìn Nghiêm Đồng.
Cho nên, sự thật là Nghiêm Đồng vì bảo vệ Nghiêm Ngộ Sâm mới xuất hiện, mà Nghiêm Nhất Tự, là vì lúc trước Nghiêm Ngộ Sâm bước vào thời kì phản nghịch ngụy trang tính cách mới tạo ra nhân cách.
"Tôi nhớ Nghiêm Ngộ Sâm có nói, lúc anh ấy mười bảy tuổi, cậu cũng xuất hiện một lần, lần đó xảy ra chuyện gì?" Đường Trì hỏi.
Nghiêm Đồng cười nói: "Chuyện này, Tiểu Trì kỳ thực đã sớm biết, không cần thiết phải hỏi em."
Đường Trì không rõ: "Có ý gì?"
Nghiêm Đồng nói: "Anh còn nhớ bức tranh trong nhà Nghiêm Nhất Tự không? Bị vải trắng che đậy ấy."
Đường Trì ừm một tiếng, chợt ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cậu muốn nói, người trong bức tranh kia là cậu đấy chứ?"
Nghiêm Đồng không e dè nói: "Chính là em."
"Lúc đó, khoảng cách Nghiêm Ngộ Sâm bị bắt cóc đã là hai năm sau, hai thủ phạm bắt cóc kia cũng chạy trốn hai năm. Ngày ấy, buổi tối Nghiêm Ngộ Sâm có việc ra ngoài, trong lúc vô tình đụng phải hai người kia, nghĩ đến hai người đó xem như tiếng gió thoảng bên tai nên mới quay lại." Nghiêm Đồng cười nói: "Nghiêm Ngộ Sâm thấy bọn họ, chuyện xảy ra năm đó lần thứ hai hiện lên trong đầu, vì vậy, em liền đi ra."
"Em đem hai người kia bắt vào trong nhà kho cũ năm đó, trói lại." Nghiêm Đồng hưng phấn nói: "Trùng hợp, lúc đó cũng là một đêm mưa rào."
*Nguyên văn — Hảo xảo bất xảo 好巧不巧: Có nghĩa là trùng hợp.
"Nhưng, vào lúc em định cầm dao gϊếŧ chết bọn họ, thời gian vừa vặn là buổi tối thứ sáu, Nghiêm Nhất Tự xuất hiện, quấy nhiễu sự tình." Nghiêm Đồng có chút thất vọng nói.
Đường Trì: "..."
Cho nên, nếu không phải Nghiêm Nhất Tự đột nhiên xuất hiện, Nghiêm Đồng thật sự có khả năng gϊếŧ chết hai người kia.
"Lại sau đó, Nghiêm Ngộ Sâm luôn khắc chế tâm tình của mình, nỗ lực để bản thân không tiếp tục đứng trên bờ vực sụp đổ, em cũng bị áp chế, không có cơ hội đi ra." Nghiêm Đồng nhìn Đường Trì nói: "Mãi đến khi hắn bắt đầu có ấn tượng tốt với anh. Hắn bắt đầu thay đổi thành cố chấp, bắt đầu ăn dấm, tâm tình bắt đầu không bị mình không chế nữa."
"Cho nên," Nghiêm Đồng cầm tay Đường Trì, đầu ngón tay ôn nhu vuốt ngón tay Đường Trì: "Anh đối với em mà nói, phi thường không giống, em thích anh, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, liền thích anh, là anh, cho em cơ hội nhìn thấy mặt trời."
Đường Trì bị anh sờ cả người ngứa ngáy, vội vã rút tay: "Cảm ơn cậu."
Nghiêm Đồng mờ mịt: "Anh cảm ơn em làm gì?"
Đường Trì rũ mắt: "Cảm ơn cậu, năm đó giúp Nghiêm Ngộ Sâm giữ được mạng sống."
Nếu như không có Nghiêm Đồng, chính mình có khả năng không gặp được Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Đồng cười: "Anh vì hắn mà cảm ơn em?"
Đường Trì: "Có vấn đề sao?"
Nghiêm Đồng: "Đương nhiên, lúc đó không phải em đang cứu hắn, em chỉ đang cứu bản thân. Giống như hiện tại, em không cần thân thể hắn đi làm chuyện xấu, không có nghĩa em sẽ bận tâm thân phận cùng tình cảnh của hắn, em chỉ bận tâm anh, em không muốn để Tiểu Trì thương tâm, không muốn để anh mệt mỏi, cho nên em mới nghe lời anh. Tiểu Trì anh chính là tất cả của em, em chỉ có thể là em. Ai cũng đừng nghĩ cướp đi anh từ tay em, bao gồm Nghiêm Ngộ Sâm và Nghiêm Nhất Tự."
Vừa dứt lời, Đường Trì đột nhiên bổ một dao sau gáy anh, Nghiêm Đồng mơ mơ màng màng, hôn mê bất tỉnh.
Đối với Nghiêm Nhất Tự thì vô dụng, đối với Nghiêm Đồng vẫn là hữu dụng.
Nhìn người ngã vào trong lòng mình, Đường Trì thở dài, cậu vuốt đầu Nghiêm Ngộ Sâm, lòng bỗng nhiên đau nhói.
"Chồng à, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh có em, anh không tiện đứng ra, em sẽ đến, anh không đành lòng làm gì, để em làm, anh phải thật tốt." Đường Trì rầm rì nói.
.....
Sáng hôm sau, Đường Trì vừa tỉnh lại, ngửi thấy mùi khét, giống như có gì đó cháy.
Cậu vội vàng ngồi dậy, Nghiêm Ngộ Sâm không còn bên cạnh.
Sờ ổ chăn, đã rất lạnh, xem ra đã dậy một lúc lâu rồi.
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì sợ anh lại chuyển đổi, vội đẩy cửa ra ngoài tìm.
Nhưng vừa mở cửa phòng, liền thấy Nghiêm Ngộ Sâm bưng một đĩa... gì đó đen thùi lùi.
"Bảo bối, chào buổi sáng, hôm qua quá vội, chưa kịp làm mì trường thọ cho em, hôm nay anh bù đắp cho em." Nghiêm Ngộ Sâm đặt đĩa lên bàn nhỏ trong phòng, ôn nhu cười cười nhìn Đường Trì.
Nhìn mồ hôi trên sống mũi chồng mình, Đường Trì bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong lòng lại ấm như có mặt trời nhỏ.
"Lau mặt đi." Đường Trì cầm khăn giấy, đến trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, đem những vết bẩn cùng mồ hôi trên chóp mũi cùng mặt lau đi, ánh mặt rơi xuống tạp dề trên người Nghiêm Ngộ Sâm đầy dầu cùng nước ấm bắn lên, quả thực không nỡ nhìn: "Em nói anh đang ở trong nhà bếp nấu cơm hay nổ bếp vậy? Trên người anh đều là gì đây?"
"Lúc trước học rất thuần thục, nhưng lần này có chút ngoài ý muốn: " Nghiêm Ngộ Sâm một bên giải thích, một bên vào phòng tắm: "Anh đi thay quần áo."
Chò Nghiêm Ngộ Sâm thay quần áo xong đi ra, Đường Trì đang ngồi cạnh bàn ăn, suy nghĩ ra tay từ chỗ nào.
"Nghiêm bếp trưởng, anh có thể giới thiệu cho em một chút, đồ ăn anh làm là gì vậy?" Đường Trì hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm chỉ vào một đống thịt đen: "Đây là thịt gà xào chua ngọt."
Đường Trì gắp một miếng, suy nghĩ chút, vẫn buông xuống, cảm thấy ăn vào sẽ bị chết người đấy.
"Không nắm giữ được thay đổi lửa." Nghiêm Ngộ Sâm cũng biết mình làm không tốt, đổi giọng giới thiệu đồ ăn khác ——— một nồi cháo đen.
"Đây là canh vịt già, hầm rất lâu, bất quá mùi vị vẫn được." Nghiêm Ngộ Sâm nói.
Đường Trì nhíu mày ha ha nói: "Canh vịt là canh, anh đem đi hầm, anh muốn em ăn cái gì?"
Ăn nồi sao?
Xưa nay mười ngón tay Nghiêm Ngộ Sâm không dính nước mùa xuân nhất thời không chú ý tới điểm này, có chút lúng túng, cuối cùng chỉ vào đĩa mì trường thọ trông vẻ ngoài tạm được: "Cái này tuyệt đối có thể ăn."
"Ừm, cái này không thể ăn được nữa, thì không biết nên ăn gì." Đường Trì nhịn cười ăn thử một miếng, mùi vị giống, bên trong trứng gà còn vỏ, cắn vào kêu cót ca cón két, trong lúc nhất thời không biết nói tốt ở chỗ nào.
"Nếu không đừng ăn, chúng ta xuống nhà ăn khách sạn ăn đi." Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm tự mình nếm thử một miếng, thật sự không muốn để bảo bối nhà anh ăn đồ ăn khó nuốt như vậy.
"Không cần, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên anh nấu cơm cho em." Đường Trì nói: "Hơn nữa, kỳ thực cũng không khó ăn lắm."
Chỉ là không ngon thôi...