"Động tác ban đầu không đẹp, đúng lúc thay đổi một chút." Nghiêm Ngộ Sâm nhỏ giọng nói.
Đường Trì: "..."
Đứa ngốc mới tin điều vô nghĩa này của anh.
Không phải chỉ thay đổi động tác thôi sao, ông đây cũng biết.
Ánh mắt Đường Trì mờ hồ đưa mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, tay phải vòng qua ôm lấy cổ Nghiêm Ngộ Sâm, dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng câu cằm Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó chuyển cổ tay đem ngón tay kề sát trên môi, suỵt một tiếng, ném một cái wink đầy sắc khi quyến rũ cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Ngay tại lúc Nghiêm Ngộ Sâm ngây người, Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, kế tiếp chuyển thân thể, từ trong lồng ngực Nghiêm Ngộ Sâm vững vàng rơi xuống đất.
Một giây sau, một tay khoác lên vai Nghiêm Ngộ Sâm, tay trái đỡ bụng dưới, làm động tác xoay hông đặc biệt đầy du͙ƈ vọиɠ.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai xuyên qua toàn bộ trường quay.
"Đường Trì! Đường Trì! Đường Trì!"
Những người hâm mộ giành được tấm vé thông hành đặc biệt dưới khán đài không ngừng hò hét gọi tên cậu, hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì Đường Trì đột nhiên thêm vào động tác này, toàn bộ vành tai của Nghiêm Ngộ Sâm đều ửng đỏ.
Phần sau của màn trình diễn, Nghiêm Ngộ Sâm rất đàng hoàng, không dám tự mình thay đổi động tác, anh sợ chính mình sẽ chịu không được khi Đường Trì dở lại trò cũ, sẽ thất thố.
Xuống sân khấu, Đường Trì mới biết, đoạn cậu cố tình trêu chọc Nghiêm Ngộ Sâm, trực tiếp làm cho máy chủ bình đài phát sóng trực tiếp của Đường Đậu bị sập.
"Đều tại anh, tự ý thay đổi động tác, lần này thì hay rồi, máy chủ cũng bị làm hỏng." Đường Trì vừa đi vào hậu trường vừa nói với Nghiêm Ngộ Sâm.
"Nhưng điều này cho thấy mức độ nổi tiếng của em rất cao." Nghiêm Ngộ Sâm mở phòng trực tiếp, chỉ vào màn hình lướt qua một đống bình luận, có chút đắc ý: "Em xem, rất nhiều người đang đứng về phía cp của chúng ta."
"Fan cp nhiều vậy, vạn nhất điều tra ra được quan hệ của chúng ta, chẳng phải tôi sẽ bị khai trừ khỏi trại huấn luyện sao." Đường Trì nhíu mày.
Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Không đáng kể, khai trừ em rồi, em liền trực tiếp đến CJ, tôi nâng em."
"Trước kia anh không nói như vậy." Đường Trì nói.
"Trước là trước, giờ thay đổi không được sao?" Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói.
"Được, chồng nói cái gì thì chính là cái đó đi." Đường Trì cười thành tiếng, nghiêm mặt nói: "Tôi đi chuẩn bị đợi chút nữa thi đấu dancer, anh đi phòng nghỉ trước đợi tôi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi đi chung với em."
Đường Trì bật cười: "Đừng nháo, battel tự do của học viên, anh tham gia náo nhiệt làm gì?"
Ngày hôm nay thi đấu hữu nghị, ngoại trừ tổ đội với thực tập sinh của CJ, còn có một trận battel tự do chỉ thuộc về dancer.
Đưa Nghiêm Ngộ Sâm đến phòng nghỉ, Đường Trì liền rời đi.
Năm giờ chiều, thi đấu hữu nghị chính thức kết thúc.
"Sắp tới chính là phân đoạn battel tự do, xin mọi người kiểm tra tai nghe và micro của mình lần thứ hai." PD thực tập nhắc nhở xong, không tới năm phút đồng hồ, phía trước liền thông báo ra sân.
"Làm phiền mọi người tắt di động, thống nhất bỏ vào trong rổ." Chị gái tràng vụ đứng ở cửa lối đi phía sau hậu trường nói.
Ngay khi Đường Trì chuẩn bị tắt máy, một nhân viên công tác từ phía sau chạy qua, một bên chạy, một bên gọi: "Không xong rồi, Nghiêm tổng ngất xỉu, nhanh đi gọi người."
Ngất xỉu... Trái tim Đường Trì đông cứng lại, vội vàng xem thời gian trên điện thoại.
Nhanh như vậy đã năm giờ rồi.
Trước kia Nghiêm Ngộ Sâm có nói, từ năm giờ đến sáu giờ thứ sái hàng tuần, Nghiêm Nhất Tự sẽ xuất hiện.
Cho nên, điều này chắc không phải muốn chuyển đổi nhân cách đi?!
Đường Trì không lo được nhiều như vậy, tháo bảng tên trước ngực xuống, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Đường Trì! Sắp lên sân khấu rồi, cậu đi đâu?" Hùng Nhuệ lớp B hô.
Thời điểm cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng nghỉ, Nghiêm Ngộ Sâm hai mắt nhắm chặt nằm trên ghế sa lông, bên ngoài vây quanh một đám nhân viên công tác.
"120 còn năm phút nữa sẽ tới, làm sao bây giờ? Muốn đưa người xuống lầu trước không?"
"Chờ một chút đi, đã thông báo bên tổ cấp cứu, chờ bọn họ đến lại nói cũng không muộn."
"Người nhà của Nghiêm tổng đâu? Thông báo chưa?"
"Tôi căn bản không biết phương thức liên lạc với người nhà của anh ấy, bất quá Tiểu Lý xuống tìm Cố ảnh đế rồi, chắc sẽ tới ngay."
"Nhường một chút! Làm phiền nhường một chút!" Đường Trì đẩy đám người ra.
"Đường Trì? Sao cậu tới đây?" Một nhân viên công tác không rõ nói.
Đường Trì không đáp, chỉ cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, nói: "Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm, anh tỉnh lại đi."
"Vô dụng thôi, chúng tôi cũng gọi rất nhiều lần." Một người nói.
Người đó vừa dứt lời, liền thấy Đường Trì kéo Nghiêm Ngộ Sâm từ trên sa lông xuống, vác lên vai.
"Cậu làm gì vậy?" Mọi người kinh ngạc.
Đường Trì: "Tôi đưa anh ấy đi gặp bác sĩ."
"Tiểu đội cấp cứu lập tức đến ngay, cậu tùy tiện đưa Nghiêm tổng đi như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Một người nhát gan nói.
"Xảy ra chuyện, tôi chịu." Nói xong, Đường Trì ôm Nghiêm Ngộ Sâm bước ra ngoài.
Tình huống bây giờ quá chói mắt, phải nhanh chóng đưa Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi đây, nếu không bệnh tình của anh sẽ bị phát hiện.
Những người khác sợ xảy ra sự cố, bản thân sẽ phải gánh trách nhiệm, tiến lên ngăn lại: "Đường Trì , cậu đừng hồ nháo, có thể đợi đội cấp cứu và Cố ảnh đế đến trước rồi nói không được sao?"
"Không được." Đường Trì lạnh lùng nói.
Cậu cưỡng ép vác Nghiêm Ngộ Sâm bước ra khỏi cửa, liền thấy Cố Chiêu Lương cùng đội cấp cứu chạy tới.
Cố Chiêu Lương thấy thế, cả giận nói: "Đường Trì rốt cuộc cậu muốn làm gì? Ngay cả khi cậu không thích chú tôi, cũng không thể không coi trọng chuyện sống chết của chú a!"
"Anh câm miệng! Chuyện này trong lòng tôi nắm chắc, anh mau tránh ra." Đường Trì cau mày nói.
Cố Chiêu Lương kiên trì nói: "Cậu buông chú tôi xuống, tôi tự nhiên sẽ tránh ra."
"Cố Chiêu Lương." Đường Trì hít một hơi thật sâu: "Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng lần này, có thể nghe tôi một lần được không?"
Cố Chiêu Lương: "Không thể."
"Anh..." Đường Trì không nói nên lời, Cố Chiêu Lương quay đầu nói với đội cấp cứu: "Các vị không cần để ý cậu ta, mau xem chú tôi đi."
"Không được động vào anh ấy." Đường Trì trừng mắt nhìn Cố Chiêu Lòng, lạnh lùng nói với bác sĩ đội cấp cứu: "Làm phiền mọi người, tôi là vợ của Nghiêm Ngộ Sâm, tôi biết rất rõ tình trạng thể chất của anh ấy, anh ấy thật sự không có chuyện gì, tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện, cảm ơn."
Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, đều là sững sờ.
"Đường Trì cậu nói nhăng nói cuội cái gì?" Lúc đó khi Đường Trì kết hôn với Nghiêm Ngộ Sâm, rõ ràng có nói là ngầm kết hôn, không thể để người khác biết, Cố Chiêu Lương thật sự không nghĩ tới Đường Trì ở trước mặt mọi người làm rõ quan hệ của hai người.
"Tôi nói bậy hay không, chẳng phải anh so với ai khác rõ ràng nhất, cháu trai của tôi." Đường Trì lạnh lùng nhìn Cố Chiêu Lương.
Một nhân viên công tác vừa mới ngăn cản Đường Trì ra cửa không thể tin nói: "Cậu... thật sự là vợ Nghiêm tổng?"
Đường Trì ừm một tiếng, lấy giấy hôn thú điện tử của hai người trong điện thoại ra: "Giờ đã tin chưa?"
Mọi người nhất thời ngậm miệng.
Bằng chứng như núi, người ta muốn đưa chồng mình đi, người ngoài như bọn họ cũng không thể xen tay vào được, cho dù là Cố Chiêu Lương, chỉ xứng danh ngoài lề.
Nhìn bóng lưng Đường Trì đưa Nghiêm Ngộ Sâm rời đi, sắc mặt Cố Chiêu Lương khó coi bỏ đi.
Cùng lúc đó, bên trong trường quay, phân đoạn battel tự do bắt đầu như thường lệ.
Fan dưới đài không thấy Đường Trì, đều rất tò mò, đạn pháo bình luận trong phòng phát sóng đã soát không được hình ảnh.
【 Trì Trì đâu, Trì Trì nhà tôi đâu? Tổ tiết mục giấu em ấy đi đâu rồi? 】
【 A a a a a a a a tại sao Trì Trì nhà tôi không ở đây? Tức giận! 】
【 Đậu xanh, sẽ không phải vì vừa rồi Đường Trì biểu hiện quá tốt, nên tổ tiết mục không cho cậu ấy ra sân nữa đi. /nghi hoặc/ 】
【 Tôi không quản! Tôi muốn xem Trì Trì! Không cho xem bọn tôi không tặng quà! Đường Trì Đường Trì Đường Trì Đường Trì 】
Bên phía đạo diễn cũng chết lặng: "Đường Trì đâu?"
Chị gái vừa chạy từ hậu trường tới thở dốc nói: "Cậu ấy chạy đi trước trận đấu."
Đạo diễn há hốc mồm: "Cái quái gì thế? Cậu ta muốn tạo phản a!"
Chị gái lắc đầu: "Không phải không phải, Nghiêm tổng ngất xỉu, cậu ấy đưa Nghiêm tổng đi bệnh viện."
Đạo diễn ngạc nhiên: "Nghiêm tổng làm sao vậy?"
Chị gái: "Không biết, nhưng Đường Trì từ chối để đội cấp cứu làm kiểm tra cho Nghiêm tổng, còn cãi nhau với Cố ảnh đế, hơn nữa, ầm ĩ đến cuối cùng, Đường Trì liền lấy giấy kết hôn của cậu ấy với Nghiêm tổng ra."
Đạo diễn trố mắt nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Giấy kết hôn? Cậu ấy sao có thể có giấy kết hôn với Nghiêm tổng? Cậu ấy sẽ không phải là..." Cằm đạo diễn thiếu chút nữa rơi xuống đất: "Chẳng lẽ cậu ấy là vợ của Nghiêm tổng?"
..............
"Hắt xì!" Đường Trì xoa mũi, vội vã kéo Nghiêm Ngộ Sâm vào thang máy.
Ngay tại thời điểm cậu định giơ tay ấn nút tầng một, một bàn tay với những khớp xương tinh tế bất ngờ đến trước một bước, giúp cậu ấn.
Cả người Đường Trì cứng đờ, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng, căng thẳng nuốt nước miếng.
"Chúng ta định đi đâu?" Một giọng nam mang theo cân nhắc truyền vào trong tai Đường Trì.
Đường Trì run lập cập, cứng ngắc nghiêng đầu sang, đối mặt với ánh mắt dù bận vẫn ung dung của Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh... anh là Nghiêm Nhất Tự?"
Nghiêm Nhất Tự ừm một tiếng, đôi mắt tuyệt đẹp hơi nheo lại: "Tiểu ca ca lớn lên thật đẹp a."
Sau lưng Đường Trì áp sát vào thang máy, thật muốn khóc.
Nhân cách ba người này, sao một người bình thường cũng không có a.
Nghiêm Nhất Tự kéo cà vạt, hạ mắt nhìn Đường Trì: "Em tên gì?"
Đường Trì vừa nói tên xong, cửa thang máy liền mở ra.
Đường Trì trực tiếp lôi kéo Nghiêm Nhất Tự ra khỏi thang máy, vội vã đi hướng bãi đỗ xe.
"Chào Nghiêm tổng." Người gác cổng hàm hậu chào Nghiêm Nhất Tự.
Bởi vì thân phận của Nghiêm Nhất Tự, là ông chủ của một quá bar gay cao cấp ở ngoại thành, cho nên bị người khác gọi như vậy, cũng không khiến Nghiêm Nhất Tự cảm thấy có gì lạ lẫm.
Chỉ là...
"Nghiêm tổng, tôi nhận được cuộc gọi của đạo diễn liền chạy đến, ngài thế nào? Vẫn ổn chứ?" Bành Nghiêu lắc cái thân bụng thịt chạy tới.
Nghiêm Nhất Tự mờ mịt nhìn Bành Nghiêu, đang định hỏi tôi biết anh sao? Lập tức bị Đường Trì đánh gãy.
"Anh ấy rất tốt, anh ấy không có chuyện gì, chúng tôi ra ngoài một chuyến, Bành ca anh bận thì anh cứ đi làm trước đi." Nói tới đây, Đường Trì muốn kéo Nghiêm Nhất Tự rời đi ngay lập tức, nhưng dưới bàn chân của Nghiêm Nhất Tự giống như đóng đinh đứng yên tại chỗ.
"Em còn chưa nói, chúng ta định đi đâu?" Nghiêm Nhất Tự thâm ý khác nhìn Đường Trì.
Bành Nghiêu khó hiểu: "Đúng vậy, bây giờ không phải vẫn đang thi đấu sao, Đường Trì cậu không ở lại đây thi đấu, muốn đi đâu?"
"Tôi..." Đường Trì ôm chặt cánh tay của Nghiêm Nhất Tự, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Bọn tôi muốn đi hẹn hò."
Bành Nghiêu ngẩn người: "Việc còn chưa hết bận, các cậu hẹn hò cái gì a?"
"Anh không hiểu, em rất gấp." Nói, Đường Trì ngẩng đầu làm nũng nháy mắt mấy cái với Nghiêm Nhất Tự, cực điểm dụ dỗ nói: "Anh ơi, chúng ta mau đi có được không? Em chờ không được nữa—."
Bành Nghiêu và người gác cổng hiểu ngầm quay đầu sang chỗ khác, cảm giác mình như cái bóng đèn cao cấp, sáng rực rỡ.
Nghiêm Nhất Tự đưa tay sờ vành tai Đường Trì, trầm giọng nói: "Em thậm chí không biết gì về tôi, liền muốn tôi a?"
"..." Đường Trì xấu hổ răng đều cứng cả rồi, nhưng giờ khắc này quan trọng nhất là nhanh chóng mang tên này rời khỏi đây, cậu cũng không cố gắng nhiều như vậy: "Muốn."
Nghiêm Nhất Tự khẽ cười thành tiếng, nheo mắt nhỏ: "Bảo bối nhi, chồng em biết em lãng như vậy không?"
Đường Trì nghiến răng, mỉm cười nói: "Anh yên tâm, chồng em anh ấy không biết đâu, chúng ta nhanh đi đi, thân ái."
Bành Nghiêu: "..." Tại sao hai người đều nói tiếng phổ thông, hắn lại nghe không hiểu vậy?
———————
Tác giả có điều muốn nói: Sàng lọc thông tin:
1. Nhân cách số một: Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghề nghiệp thứ nhất: Tổng tài tập đoàn CJ.
Nghề nghiệp thứ hai: Đạo diễn trẻ.
Giới thiệu ngắn gọn: Thứ hai — thứ sáu đi làm, thời gian còn lại mất liên lạc.
2. Nhân cách số hai: Nghiêm Nhất Tự.
Nghề nghiệp thứ nhất: Ông chủ gay bar.
Nghề nghiệp thứ hai: Không biết.
Giới thiệu ngắn gọn: Không biết.
3. Nhân cách thứ ba: Nghiêm Đồng.
Nghề nghiệp thứ nhất: Sát thủ vị thành niên mười bảy tuổi.
Nghề nghiệp thứ hai: Không biết.
Giới thiệu ngắn gọn: Không biết.
————————————
Phàn Phàn: Xin lỗi mọi người nha, nay mình hơi bận lên hơi trễ.
=> Chương kế tiếp - Chương 30: Phòng điện ảnh tư nhân. [2]