Cậu gửi một tin nhắn ngắn cho Nghiêm Ngộ Sâm.
「 Đường Trì: Đêm qua anh ra mấy lần? 」
Nhìn thấy tin nhắn, Nghiêm Ngộ Sâm sửng sốt một lúc, cho rằng Đường Trì đang hỏi anh đêm qua anh đi vệ sinh mấy lần, sau đó trả lời tin nhắn một lần.
Đường Trì thở phào nhẹ nhõm, may mắn chỉ có một lần, không tính quá tệ.
Cậu cẩn thận kiểm tra kỹ cái mông của mình, xác nhận không bị sưng, cũng không bị thương tổn phía sau, ủ rũ từ buồng vệ sinh bước ra, rửa mặt.
Tùy tiện sửa sang lại quần áo, song lập tức chạy đến phòng luyện tập, nhưng thời điểm vừa đến, mọi người đã luyện tập xong một lần.
Dưới con mắt của mọi người, cậu một bên nói xin lỗi, một bên lúng túng bước vào.
"Hôm nay em dậy hơi trễ." Cậu đang muốn giải thích, huân luyện viên thanh nhạc xua xua tay, nói: "Tôi biết rồi, nhanh chóng về đội hình đi."
Đường Trì sững sờ: "???"
Ngài biết cái gì a?
Cậu hoa mắt khó hiểu vào đội, vừa cầm bản nhạc lên, luôn cảm thấy những người xung quanh đang dùng ánh mắt vô tình hữu ý nhìn lén cậu.
"Hôm nay tôi có gì lạ sao?" Đường Trì chột dạ hỏi Tiêu Hàn: "Tại sao bọn họ cứ nhìn tôi vậy?"
Sau khi Tiêu Hàn do dự một lúc, tầm mắt rơi trên cổ Đường Trì, cố gắng bảo trì nụ cười nói: "Cậu soi gương sẽ biết."
Nói tới đây, Tiêu Hàn lấy ra một cái gương kiểu dáng con gấu từ dưới giá để bản nhạc đưa cho Đường Trì.
Thời điểm nhìn thấy chính mình trong gương, Đường Trì suýt chút nữa trượt tay đánh rơi gương.
Dấu hôn trên cổ quả thực rõ như ban ngày!
Một mảnh bên trái, một mảnh bên phải, còn là loại màu dâu tây đặc biệt nồng nàn, ai nhìn thấy cũng sẽ không tránh khỏi việc đoán mò a.
Đường Trì yên lặng cất gương, yếu ớt nói: "Nếu như tôi nói đây là muỗi chích, cậu tin không?"
Tiêu Hàn rất thông cảm vỗ vỗ cậu: "Người anh em, đều là người trưởng thành, tôi hiểu."
Suốt buổi huấn luyện buổi sáng, Đường Trì đều mất tập trung, buổi trưa khi ăn cơm, mượn tuýp kem che khuyết điểm của Tiêu Hàn che đi mấy vết ái muội trên cổ.
Nhưng hiệu quả của tuýp kem che khuyết điểm của Tiêu Hàn không được tốt lắm, sau khi thoa mấy lớp những vết đỏ ngang ngược tràn lan vẫn còn lờ mờ.
Trong nhà ăn, hai người lấy đồ ăn xong, tìm một vị trí ngồi xuống.
Không động đũa, Tiêu Hàn không nhịn được bát quái trước bữa ăn: "Tối qua cậu đi đâu?"
Khẳng định không thể nói ra sự thật, Đường Trì tùy tiện bịa chuyện nói: "Hôm qua không phải tôi bị bắt ở lại học thêm sao, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên phát sốt, tôi đưa anh ta đến bệnh viện. Trở về thì đã quá muộn, sợ đánh thức các cậu, nên mượn ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm ngủ tạm một đêm."
Tiêu Hàn nghi ngờ nhìn cậu: "Nói như vậy, đêm qua cậu ở cùng Nghiêm tổng?"
"Ừm." Đường Trì gõ gõ lên khay thức ăn của Tiêu Hàn: "Ánh mắt đó của cậu là sao? Chúng tôi không làm gì cả."
Tiêu Hàn chỉ vào cổ cậu: "Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam ở chung một phòng, sáng hôm sau ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, trên cổ còn lưu lại nhiều vết tích kỳ quái như vậy, cậu nói hai người không làm gì, học sinh tiểu học cũng không tin."
Đường Trì kiên trì nói: "Bọn tôi thật sự trong sạch."
Tiêu Hàn liếc nhìn cái mông cậu: "Cậu xem tư thế ngồi của cậu xem, cái mông vừa chạm vào băng ghế lập tức bắn lên thấy đau, thỉnh thoảng còn xoa xoa eo, cậu kêu tôi tin tưởng cậu trong sạch kiểu gì?"
"Tôi..." Quả nhiên khi đã xảy ra chuyện gì đó, dù ngụy biện thế nào đi chăng nữa đều trở thành vô dụng sao? Đường Trì cảm giác tuyệt vọng: "Quên đi, tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ,"
Tiêu Hàn thở dài, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc lên: "Đường Trì, không phải tôi chưa nói với cậu, Nghiêm tổng đã kết hôn, cậu thế này, rất không vẻ vang."
"???" Đường Trì sửng sốt một lúc lâu, mới nhận ra Tiêu Hàn đang nói cậu là tiểu tam, định giải thích, mà chuyện đã đến mức này rồi, nên tiếp tục giữ im lặng thì hơn, nhưng hiện tại có vẻ như cậu thật giống như bị coi là tình nhân của Nghiêm Ngộ Sâm, thế nào cũng phải nói một chút mới được.
Xoắn xuýt nửa ngày, Đường Trì trực tiếp từ bỏ: "Tôi và anh ta là hai bên tình nguyện."
Thật mất mặt, không thể tự mình vứt bỏ trách nhiệm, nhưng hai người cũng xem như có bạn đồng hành đi.
Tiêu Hàn nghe vậy, kinh ngạc: "Cái gì?! Nói như vậy cậu với Nghiêm tổng đã sớm thông đồng với nhau? Khó trách khi cậu gọi Nghiêm tổng vẫn luôn gọi thẳng đại danh!"
Đường Trì nháy mắt với hắn: "Cậu nhỏ giọng một chút, nếu là anh em thì giữ bí mật."
Tiêu Hàn bừng tỉnh, vội vã hạ thấp giọng: "Cậu cũng thật to gan a, chuyện này vợ Nghiêm tổng có biết không?"
Dù sao thì, chuyện đã nói đến mức này, có nói thêm chút nữa chắc cũng không đến nỗi tính thành nói nhảm ha.
Đường Trì nói: "Cậu ngốc sao, đương nhiên không thể để cậu ta biết, nếu không sẽ gây ra chuyện làm lồng làm lộn hết lên a."
Tiêu Hàn hung tợn nhét một miếng cơm tẻ vào miệng: "Vốn tưởng Nghiêm tổng là người đàn ông cưng chiều vợ tình nguyện bỏ qua sự nghiệp trở về với gia đình, nhưng bây giờ xem ra, hừ, cũng là một tên tục nhân thích kíƈɦ ŧɦíƈɦ vụиɠ ŧяộʍ."
Đường Trì bật cười: "Cũng không phải chồng cậu ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ, cậu không cần thiết phải cảm thấy chân thật như vậy đi."
"Cậu không hiểu." Tiêu Hàn ngay thẳng nói xong, lập tức bát quái tiếp: "Nghiêm tổng có đề cập với cậu chuyện anh ta sẽ ly hôn với bạn đời hiện tại không?"
"Không có." Đường Trì hiếu kỳ: "Cậu nói cái này làm gì?"
Tiêu Hàn dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngu si: "Anh ta không ly hôn, chẳng lẽ cậu muốn cả đời làʍ ŧìиɦ nhân bí mật sao?"
Cậu đang suy nghĩ quá xa đấy... Đường Trì khô khan nói: "Không làʍ ŧìиɦ nhân, chẳng lẽ cậu muốn tôi thượng vị?"
Tiêu Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành kim nói: "Dĩ nhiên! Tục ngữ nói rất đúng, tiểu tam không nghĩ thượng vị không phải tiểu tam tốt, cậu phải tranh cho mình một cái danh phận, quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh ta, cậu với người được trả hai trăm tệ một đêm có khác gì nhau không?"
Tiêu Hàn nói quá trầm bổng du dương, Đường Trì thiếu chút nữa thì tin: "Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt."
Tiêu Hàn thở dài: "Cậu thật là... không có cách nào nói cậu."
"Vậy thì đừng nói, yên tâm ăn cơm đi." Đường Trì vừa cầm đôi đũa, Giang Miện đi tới.
( Phàn Phàn: :) Hai vợ chồng nhà này hơi tí là đến tìm Trì Trì tính xổ. )
"Đường Trì." Giang Miện thấp giọng nói: "Ăn cơm xong có thời gian trò chuyện với tôi một lát không?"
Đường Trì mờ mịt gật gật đầu.
Đang yên đang lành, Giang Miện tìm cậu làm gì?
"Đúng rồi, sáng nay Cố lão sư bên lớp A xin nghỉ bệnh cậu biết không?" Giang Miện vừa đi, Tiêu Hàn nhân tiện nói.
Đường Trì cau mày: "Anh ta làm sao vậy?"
Tiêu Hàn lắc đầu: "Không biết, bất quá Cố ảnh đế nổi danh làm việc chuyên nghiệp, nghe nói trước kia xương sườn bị đứt mất một đoạn cũng không xin nghỉ, còn kiên trì nhất định muốn đi đoàn làm phim Viagra, lần này có lẽ so với lần bị gãy xương sườn nghiêm trọng hơn chút."
Vốn dĩ Đường Trì vẫn còn kinh ngạc, hôm qua khi Cố Chiêu Lương lên án mình có quan hệ với người đàn ông khác, rõ ràng còn hăng hái tưng bừng, sao nói bệnh liền bệnh vậy?
Sau khi theo hẹn nói chuyện với Giang Miện mới biết, tên này bị nắm đấm cao su lò xo của Nghiêm Đồng tặng nện một phát khiến mặt mày hốc hác, đến bây giờ từ mũi trở xuống vẫn còn xanh đen.
"Mặc dù tôi không biết người đàn ông kia là ai, nhưng nếu vì cậu mà đến, cậu nhất định biết anh ta." Giang Miện nói: "Tôi hi vọng cậu quản anh ta cho tốt, đừng để anh ta lại làm ra chuyện gì quá đáng với anh Cố."
"Người của tôi, tôi sẽ quản, chuyện hôm qua mang đến không ít kinh hãi cho hai người, tôi thay anh ta nói với hai người một tiếng xin lỗi. Nhưng nhân tiện đây cũng xin Giang tiên sinh quản tốt bạn trai nhà cậu." Đường Trì cười yếu ớt nói: "Tôi đã kết hôn rồi, bây giờ một chút hứng thú với anh ta cũng không có, cho nên làm phiền anh ta sau này đừng tưởng bở cho rằng tôi hắt hơi một cái cũng có nghĩa đang suy nghĩ cho anh ta, OK?"
Giang Miện nghi ngờ nhìn cậu: "Nhưng trước đây cậu rõ ràng rất thích anh ấy, thậm chí vì anh ấy..."
Cậu ta chưa nói xong, Đường Trì lập tức cắt ngang lời nói: "Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, coi như trước đây tôi rất thích anh ta thì thế nào? Hiện tại chồng tôi lớn lên đẹp trai hơn anh ta, có nhiều tiền hơn anh ta, đầu tôi bị úng nước còn đi thích anh ta? Hơn nữa, mỗi lần đều nói với chồng tôi rằng tôi rằng tôi chưa dứt được tình cũ, có thể làm người đàng hoàng được không? Chồng tôi tốt xấu gì cũng là chú của anh ta, không muốn mặt mũi nữa?"
Giang Miện nhất thời ngậm miệng.
Đường Trì thở hắt một hơi: "Xin lỗi, vừa nãy tôi nói chuyện có chút nặng, nhưng nói thật, tính khí Cố ảnh đế nhà cậu, trừ cậu ra, chẳng có mấy người chịu đựng được, cho nên đừng nghĩ toàn bộ đàn ông trong thiên hạ đều thích anh ta."
Giang Miện định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía sau Đường Trì.
Đường Trì khó hiểu quay đầu, trực tiếp đối diện với đôi mắt thanh lãnh của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Hóa ra tôi ở trong mắt em, ưu tú hơn Cố Chiêu Lương nhiều như vậy." Giọng Nghiêm Ngộ Sâm vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng ngữ điệu lại thêm mấy phần ưu việt đắc ý.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì theo bản năng bưng cái mông đau nhức: "Anh, không phải anh gửi tin nhắn cho tôi nói về công ty sao, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?"
=> Chương kế tiếp - Chương 22: Hot search.