Editor: Lam Phi Ngư
Thiếu niên ôm đuôi ngồi trong hang động hẻo lánh.
Cậu rủ mắt, sâu trong tròng mắt đen nhánh bị phủ một tầng hơi nước mông lung, khóe mắt còn sót lại vết đỏ ửng nhàn nhạt, trên da thịt trắng nõn thoạt nhìn vô cùng diễm lệ.
Thời An nhìn chằm chằm dược tề trước mặt, giọng hơi khàn, mang theo chút giọng mũi mềm nhũn:
"Vậy là vật này có thể tạm thời áp chế trạng thái hiện tại của ta?"
Khói đen gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
"Chỉ là...!có tác dụng phụ, một chút xíu thôi." Nó suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm.
"Tác dụng phụ?"
"Thứ này chỉ tạm thời đè nén kì phát tình của loài rồng chứ không thể giúp ngài vượt qua nó.
Sau khi dược hiệu biến mất, triệu chứng kì phát tình sẽ càng lợi hại hơn.
Vì vậy nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thời gian thôi, phương pháp căn bản nhất là phải...!phải..."
"Phải cái gì?"
"Tìm một rồng cái."
Ma trùng: "..."
Thời An: "..."
Là con rồng cuối cùng trên thế giới, Thời An cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.
Nhưng mà...!Trước mặt ngoài trừ phương pháp này thì dường như không còn con đường nào khác.
Thời An thở dài, bình tĩnh nhìn dược tề sền sệt màu xanh lá cây đậm, sau đó như đã hạ quyết định, cậu cau mày uống một hơi cạn sạch.
Đắng quá, khó uống ghê...
Mặt Thời An hơi vặn vẹo, cảm thấy từ khoang miệng tới thực quản như bị lửa đốt, trong nháy mắt chất lỏng rót vào dạ dày, một cảm giác như bị bỏng lan ra khắp xương cốt tứ chi, khiến cậu vô thức ngã người về trước, nằm sắp trên mặt đất.
Đau quá!
Cảnh tượng trước mặt quay cuồng, mảng màu vỡ vụn xếp chồng lên nhau, âm thanh bên tai trở nên xa xôi.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cảm giác đau đớn ập tới như thủy triều cùng với dục vọng và khát khao liên tục giày vò Thời An đều biến mất.
Cõi lòng trở nên bình thản, xao động do kì phát tình mang lại cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu, không để lại chút dấu vết.
Woa, thật sự có tác dụng nè!
Xem ra hai đứa nó cũng đáng tin đấy chứ.
Thời An vui vẻ mở hai mắt ra.
"..."
Trước mắt là bầu trời xám tro, bông tuyết bay lả tả nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu, nhuộm phạm vi trong tầm mắt thành một mảnh không có điểm cuối, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong gió tuyết lộ ra triền núi đen như mực, không khí lạnh băng cuốn theo bông tuyết gào thét lướt qua người cậu.
Nhưng kì quái là Thời An lại không thấy lạnh lắm.
...
Hở?
Sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai ấy nhỉ?
Không phải khi nãy cậu vẫn đang ở trong hang động à? Sao vừa mở mắt lại biến thành ở ngoài rồi?
Hơn nữa phạm vi tầm mắt dường như cũng khác.
Cậu luôn có cảm giác hình như rất lâu trước đây...
Thời An chậm rãi cúi đầu.
Cậu nhìn thấy lớp vảy màu bạc cứng rắn của mình, móng vuốt bén nhọn có thể phá nát nham thạch, và cả — hơn nửa hang động bị cậu đè sập.
Thời An: "..."
???
"Rầm —"
"Răng rắc —"
Mặt đất chấn động, sơn động sụp đổ, vô số đá vụn rớt xuống, bụi đất và tuyết đọng bắn lên đập vào lồng ma lực đang miễn cưỡng chống đỡ phía trước, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Ma trùng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm móng vuốt Cự Long trước mặt, im lặng một hồi lâu:
"..."
"Ha ha, ha ha ha ha..." Khói đen khô khan cười hai tiếng, nói:
"Xem ra, tác dụng phụ không chỉ có một."
Ma trùng chậm chạp quay đầu nhìn khói đen đứng bên cạnh, vẻ mặt trở nên dữ tợn: "— Hôm nay hai chúng ta nhất định chỉ còn một người."
***
Nơi xa xa.
Âm thanh núi tuyết sụp đổ vang vọng toàn bộ cánh đồng tuyết Ewen.
Bên dãy núi phía Tây, nhóm lính đánh thuê vất vả lắm mới duy trì được thăng bằng, nhìn về phía tuyết lở.
Đột nhiên, một người trong số đó sợ hãi gào lên:
"Đội, đội trưởng, mau nhìn kìa!!!"
Chỉ thấy trên núi tuyết xa xa, giữa sương mù trắng xóa và tuyết trắng mênh mông, loáng thoáng có một bóng hình uy nghiêm khổng lồ.
— là Cự Long!
Nhóm lính đánh thuê kinh hãi khiếp sợ nhìn chằm chằm Cự Long trên núi tuyết.
Tuy đã sớm nghe thấy tin đồn Cự Long hiện thế, nhưng đây là lần đầu tiên bọn gã tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của rồng.
Sau hơn vạn năm biến mất trên đại lục, cuối cùng Cự Long lại một lần nữa lộ tung tích.
Loài sinh vật trong truyền thuyết này gần như là một danh từ để chỉ sự cường đại, xinh đẹp và nguy hiểm, chỉ đứng từ xa ngắm nhìn cũng có thể cảm nhận được cảm giác chấn nhiếp linh hồn đó.
Đáy mắt thủ lĩnh lính đánh thuê lướt qua một tia sợ hãi thán phục, ngay sau đó lại hiện lên dục vọng vô cùng vô tận.
Bọn gã muốn giết rồng không chỉ vì chứng tỏ sức mạnh mà càng là vì tài phú khổng lồ đại biểu cho Cự Long — Nhất là như ngày nay loài huyễn tưởng đã biến mất hơn vạn năm, giá trị kinh tế mà một con Cự Long có thể đem tới gần như không thể nào dùng con số để tính toán.
Vốn nghĩ rằng huyết tế thất bại thì không còn cách gì để dụ rồng tới.
Không ngờ rằng...
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ với bọn gã.
Thủ lĩnh lính đánh thuê nhanh chóng ra quyết định: "Gác việc truy tìm Mục Hành qua một bên, đi núi tuyết tìm rồng trước!".