"Có chuyện gì vậy, có chuyện gì mà giờ này! "
Trên vai Trác Phù khoác lỏng lẻo một áo khoác trắng, anh vội vã chạy ra mở cửa phòng thí nghiệm.
Anh xoa mắt, trên mặt lộ ra sự phiền muộn và gắt gỏng do không ngủ đủ giấc: "Tôi lạy mấy người, đám mấy người có biết hiện tại là mấy giờ rồi không! "
Vừa mở cửa, lời còn chưa nói hết của Trác Phù nghẹn trong cổ họng.
Là Mục Hành.
Áo bành tô phẳng phiu mang theo một thân gió lạnh ban đêm, đôi mắt xanh bạc trầm tĩnh rét lạnh đang lặng yên không một tiếng động nhìn Trác Phù.
Vãi nồi.
Trác Phù giật mình tỉnh táo lại, tất cả buồn ngủ đều bị ném lên tận chín tầng mây.
Anh cúi đầu xác nhận thời gian---
Đợi đã, không phải giờ gian làm việc, mình không nhầm mà.
Cái tên sát tinh kia sao lại đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng thí nghiệm chứ!
Chỉ thấy Mục Hành chậm rãi tháo bao tay, tự mình đi vào.
"! " Nhìn chằm chằm hành lang trống không, khóe miệng Trác Phù giật một cái, nhạt nhẽo nói:
"Mời vào, không cần khách sáo.
"
Trác Phù hít sâu một hơi, đóng cửa lại, quay đầu nhìn vị khách không mời mà đến phía sau lưng mình: "Cậu có gì muốn làm à?"
Chỉ nghe một âm thanh "lộc cộc" vang lên, Mục Hành lấy vật gì đó trong túi vải để lên bàn.
Trác Phù sững sờ: "?"
Mục Hành không trả lời mà vén từng tầng từng tầng vải bên ngoài ra, lộ ra bề mặt kim loại sáng như tuyết.
Đó là một thanh trường kiếm chế tạo theo kiểu Tây, thân kiếm màu trắng bạc, sáng bóng như dòng nước bạc.
Trên chuôi kiếm là một con ác long đang gào thét, hai cánh cực lớn mở rộng, cái đuôi dài phủ đầy vảy và gai ngược quấn từng vòng trên thân kiếm.
Trác Phù hít sâu một hơi: "Trời ạ, đây là! ?"
"Đúng.
" Mục Hành khẽ gật đầu, anh rủ mắt, ánh mắt chăm chú nhìn lướt qua thân kiếm, ánh mắt hơi tối như mạch nước ngầm sâu thẳm rậm rạp dưới mặt biển.
"Đẹp quá! " Trác Phù không kiềm được than thở nói.
Trác Phù ngước nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nghi hoặc khẽ nhíu mày:
"Nhưng mà sao cậu lại mang nó tới đây?"
Loại vật này không phải nên giấu kín trong két sắt nào đó, đợi sau này truyền cho con cháu các thứ à?
Mục Hành: "Vừa nãy nó có động tĩnh.
"
Trác Phù: "! Hả?"
Sau vài giây trầm mặc, anh chớp mắt vài cái, mở miệng dò hỏi: "À này, cậu biết đây là thanh kiếm không đấy?"
Có động tĩnh là cái quỷ gì hả?!
Mục Hành dùng bụng ngón tay vuốt nhẹ hoa văn trên chuôi kiếm, ngước mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trước đó cậu nói loài huyễn tưởng xuất hiện lần này có thể là rồng.
"
Với tư cách là cộng sự nhiều năm, không cần nhiều lời Trác Phù lập tức hiểu rõ ý đối phương.
"Khoan khoan khoan đã! Lúc trước tôi không có nói vậy!"
Trác Phù cả kinh, vội vàng giải thích nói: "Loài huyễn tưởng đã mấy vạn năm không xuất hiện rồi! Lần này rất có thể là báo động sai thôi, trước đây cũng từng xuất hiện loại tình huống này rồi mà! "
Mục Hành cắt lời anh: "Thế nhưng cũng là có khả năng.
"
"! " Trác Phù trầm mặc rất lâu mới khô cằn nói: "Đúng vậy.
"
"Tốt lắm.
" Mục Hành tự mình đeo bao tay vào, nói: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ để nó lại đây trước, để làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
"
Trác Phù nhìn lom lom củ khoai nóng phỏng tay đắt đỏ nằm trên bàn của mình, thật lâu không nói nên lời.
Anh chưa từng cảm thấy hối hận về cái miệng của mình mấy ngày trước đến vậy.
- --mày xem mày rảnh rỗi không có việc gì làm miệng tiện như vậy làm gì hả!
Mục Hành xoay người đi ra ngoài, nhưng chưa đi được vài bước đã bị Trác Phù vừa lấy lại tinh thần gọi lại:
"Này, đợi đã! "
Mục Hành quay người nhìn anh.
"Nếu như! tôi nói là nếu như thôi!" Trác Phù do dự một chút, tiếp tục nói: "Nếu như thật sự có loài huyễn tưởng, đương nhiên là xác suất việc này rất nhỏ, nhưng nếu thật sự là, thật sự là rồng! vậy cậu định làm gì?"
"Rồng? Mục Hành lặp lại chữ này, khóe môi khẽ cong lên.
Anh rất ít khi cười, thế nhưng nụ cười này lại không hề khiến đường nét khuôn mặt lạnh nhạt của anh nhu hòa đi, mà ngược lại, nó giống như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ, tính công kích mãnh liệt đột nhiên hiện ra.
"Tuyệt chủng là kết cục tốt nhất của bọn nó.
" Mục Hành nói.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh như cũ.
Trác Phù ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt cách đó không xa.
Anh không khỏi nhớ lại dáng vẻ của Mục Hành lúc mình vừa mới quen--- lúc ấy, Mục Hành vẫn chưa được công nhận là nhân loại mạnh nhất như hiện tại, cũng không có dáng vẻ càng ngày càng không có tình người như bây giờ, từ thích hợp nhất để hình dung Mục Hành lúc ấy!
Tên cuồng chiến đấu.
(Truyện chỉ được đăng tại dembuon.
vn và wattpad lamphingu)
Sau ngày hôm đó, tuy đã sai người lục soát toàn bộ trong và ngoài phòng một lần nhưng lại không hề phát hiện bất kì dấu vết nào, dường như lời giải thích hợp lý nhất là sau khi bị thả vào trong phòng mô phỏng thì bọn trùng đã chạy thoát rồi.
Thế nhưng, Thời Thụy vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng mà, chẳng lẽ Thời An đã giết chết mấy con ma vật đó, hơn nữa còn hủy thi diệt tích?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Thời Thụy một cái rồi biến mất, nó nhanh chóng bị cậu ta xì mũi coi thường, vứt ra sau đầu--- sao có thể được?
Dù Thời An đã có ma lực như một kì tích, thì cũng không thể nào một thân một mình đối phó năm con ma vật điên cuồng, bị nuôi đến to lớn đó được, càng đừng nói là không để lại một chút dấu vết nào.
Thế nhưng, cái loại bất an mơ hồ này lại chưa từng biến mất.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Thời Thụy ngược lại đã an tĩnh đi rất nhiều, cũng không có tới gây sự với Thời An.
Mà gần đây Thời An cũng không được thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Cậu hết lần này tới lần khác xác nhận nhiều lần với ma trùng, nó cũng một mực chắc chắn là vào ban đêm khi trở về từ bên ngoài, nó thấy được trên người Thời An xuất hiện vảy rồng cứng rắn.
Nhưng mà dù Thời An có thử nghiệm thế nào cũng không thể ở trạng thái thanh tỉnh gọi vảy rồng của bản thân ra được.
Cậu uể oải ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn chăm chú hai tay trống rỗng.
Vẫn không được.
Bàn tay nhân loại mỏng manh, yếu ớt, không có vảy rồng, không có móng vuốt, năm ngón tay vừa thon vừa dài, kỳ cục, làn da thì là cái loại trắng bệch đã lâu không thấy ánh mặt trời.
- --Nhìn thế nào cũng không vừa mắt!
Thời An càng nhìn càng tức, nắm chặt nắm tay đập cái đùng lên mặt đất bên cạnh.
"! "
Thấy vẻ mặt thiếu niên càng trở nên âm trầm rét lạnh, ma trùng cẩn thận dè dặt tới gần, an ủi: "Đại nhân, ngài đừng gấp, ngày mai là ngày khai giảng rồi, đợi đến khi chúng ta trà trộn vào học viện tìm được vết nứt, hẳn sẽ nhanh chóng có thể! "
Vẻ mặt rét lạnh của Thời An nứt ra một khe hở.
Chỉ thấy cậu hít mũi một cái, xoa xoa nắm tay mình vừa dùng để đập mặt đất, vẻ mặt buồn rười rượi:
"Đau.
"
Trước kia lúc là rồng có vảy bảo vệ, cậu gần như chưa từng nhận bị thương, chứ đừng nói là cảm thấy đau.
Vậy mà giờ đây mất đi lớp bảo hộ kiên cố vững chắc đó, Thời An ý thức được--- bản thân mình siêu cấp sợ đau!
Nhìn thiếu niên đang ủy khuất trước mặt, ma trùng không khỏi rơi vào trầm mặc hồi lâu:
"! "
Nó hoàn toàn không có cách nào liên hệ một nhân loại yếu ớt còn sợ đau với cái tên sát tinh đại sát tứ phương ngày hôm đó!
Ngày hôm đó, sau khi dùng tốc độ nhanh như chớp tiêu diệt ba ma trùng, Thời An chừa lại hai con không trực tiếp thiêu chết.
- --Tình cảnh kế tiếp ma trùng gần như không đành lòng nhớ lại.
Xé chân, máu văng tung tóe, mổ bụng, vặn rớt đầu.
Thời An dùng phương pháp nguyên thủy nhất khống chế lượng ma lực trong thân thể mấy con ma vật nọ, sau đó đưa vào trong thiết bị kiểm tra đo lường, thử thăm dò xem nó có thể kiểm tra được giới hạn ma lực thấp nhất hay không.
Đáng sợ nhất là tuy rằng đôi tay đang làm ra chuyện đáng sợ tàn nhẫn đến thế, nhưng trên mặt thiếu niên vẫn là vẻ mặt rất hiếu kì ngây thơ như xưa, giống như một đứa trẻ, không hề có chút cảm giác tội lỗi và tà ác.
Tuy ở vực sâu ma trùng đã từng gặp không ít kẻ tàn nhẫn đáng sợ nhưng có thể khiến nó sởn hết cả gai ốc như vậy lại là lần đầu tiên.
"À đúng rồi.
".