Editor: Lam Phi Ngư
Ngọn lửa hừng hực phảng phất như có ý thức của riêng mình.
Nó quấn tới, há mồm cắn nuốt con mồi bất hạnh bị chọn trúng, xem máu thịt của bọn chúng như nhiên liệu, tùy ý sinh trưởng trong bóng đêm.
Thời An nhẹ nhàng lắc lư đầu ngón tay.
Ngọn lửa nổ ầm vang dội, trong tiếng thét gào rú thê thảm của con mồi, vô tình biến chúng thành đống than cốc đen kịt.
Ánh lửa cháy bừng bừng phản chiếu con ngươi đen nhánh tĩnh mịch của thiếu niên, ảnh ngược bị kéo dài thành một đường vân màu đỏ vàng, có một loại mỹ cảm kì quái vừa tàn khốc lại vừa ngây thơ.
"Xem ra ma vật sau khi bị vực sâu dị hóa cũng không phải hoàn toàn vô dụng."
Thời An vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, tổng kết một câu.
Ma trùng không khỏi sợ run cả người.
Thật xin lỗi, ngài thật sự quá dọa người rồi.
Thời An đặc biệt chọn ma vật đeo vòng cổ màu đỏ và xanh lam để đốt.
Phải biết rằng long diễm của cậu rất trân quý, cũng rất hao phí ma lực.
Vậy nên không thể lãng phí trên mấy con ma vật quá yếu được.
Thế nên, sau khi đùa giỡn một hồi, ma vật có thực lực xuất chúng đã không còn lại bao nhiêu.
Thời An cụt hứng thu tầm mắt, thở dài nói: "Cái Học viện năng lực giả này có ánh mắt kém ghê, ma vật được bắt về đều không có con nào chịu được lửa đốt cả."
Ma trùng tan vỡ.
Đại ca à! Trên thế giới này có được mấy con ma vật chịu được ngọn lửa của ngài chứ?
Cuối cùng Thời An cũng chơi đến chán.
Cậu tự tay bắt ma trùng tới, hào hứng nói: "Đi thôi! Đi vực sâu nào!"
Chỗ đó có lẽ sẽ có nhiều con chịu được lửa á!
Ma trùng dùng sáu chân bám chặt ngón tay Thời An, nhìn về phía sau xuyên qua giữa kẽ ngón tay của cậu.
Mấy con ma vật còn sót lại vẫn đi theo Thời An không gần không xa như cũ.
Mỗi một con thoạt nhìn đều vô cùng giãy giụa.
Trên người nhân loại trước mặt tản ra mùi hương điên cuồng khiến chúng nó rất muốn nuốt chửng cậu, máu thịt tươi mới và ấm nóng hấp dẫn lòng ham muốn của bọn chúng.
Thế nhưng, chúng nó lại cùng lúc có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm không chút che giấu trên người thiếu niên - Hai thái cực trong bản năng đang điên cuồng thét lên, một bên thì nói phải chạy đi, bên khác lại nói mau đuổi theo.
Nhìn bầy ma vật đã một lần nữa đuổi kịp, vẻ mặt ma trùng muốn nói lại thôi:
"À ừm..
Mấy con còn sót lại nên tính sao ạ?"
Thời An không chút để ý nói: "Cho chúng đi theo chứ sao, chúng nó còn ăn ta được à?"
Ma trùng: "..."
Con mọe nó, ngài nói có lí lắm.
Thời An nhanh chóng đi tới rìa vực sâu.
Trên bình nguyên cháy đen mênh mông bát ngát trước mặt đột nhiên nứt ra một vết nứt cực sâu cực tối, từ sát rìa kéo dài, như một vết thương do thanh kiếm khổng lồ chém một kiếm xuống mặt đất.
Phía dưới là bóng tối không có chút ánh sáng và âm thanh nào, sương mù màu trắng xám chậm chạp tản ra từ bên trong, phóng thích độc tố trí mạng ra ngoài.
Thời An nhìn xuống dưới, hiếu kì nói: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
Ma trùng: "Vết nứt vực sâu không phải hoạt động như vậy ạ."
Nó chỉ chỉ mép vực sâu: "Ngài thấy chỗ đó không? Có phải ở rìa hơi mờ nhạt không ạ?"
Thời An chớp mắt vài cái: "Ừ."
Chỗ ấy giống như hai tờ giấy đang chồng lên nhau, có hai đường viền tách biệt.
"Thật ra đây là quá trình khuếch trương của vết nứt vực sâu, tác dụng không gian của nó là chậm rãi xác nhập với vị diện này.
Trước khi quá trình này hoàn thành thì vết nứt không gian này không thuộc về vực sâu, cũng không thuộc về vị diện.
Nó càng giống như là..
là một vùng trung gian." Ma trùng suy nghĩ một hồi, dùng cách đơn giản dễ hiểu nhất để giải thích.
"Thế nhưng, đợi sau khi nó hoàn toàn xác nhập, nó sẽ không còn là một vết nứt nữa mà sẽ biến thành thông đạo giữa vực sâu và vị diện."
"Hóa ra là vậy." Thời An có chút ngạc nhiên.
Câu suy nghĩ một lát, hơi uể oải nói: "Vậy chẳng phải hiện tại ta tạm thời không thể trở về vực sâu được à?"
Tại thời đại của Thời An, vực sâu và vị diện là một thể hoàn chỉnh, chỉ cần đủ mạnh là có thể tùy ý qua lại giữa hai khu vực.
Nhưng hiện tại, vực sâu và vị diện không chỉ bị chia cắt phải có thông đạo nối liền mới có thể ra vào giữa hai khu vực, mà chính cậu cũng mất đi sức mạnh trước khi của mình -
Là một con Cự long vực sâu, vậy mà đến cả vực sâu cậu cũng không về được!
Thật đáng giận mà!
Ma trùng đặt một cái chân nhỏ xíu lên vai Thời An: "Đại nhân, ngài yên tâm đi.
Đợi ngài khôi phục thực lực thì chắc chắn ngài sẽ có thể trực tiếp xé ra một vết nứt vực sâu, sau đó lại giết hết tất cả nhân loại muốn ngăn cản.
Đợi sau khi vết nứt khuếch tán thành thông đạo thì ngài có thể trở về vực sâu rồi!"
Thời An: "Mi nói đúng lắm!"
- Hiện tại điều gấp nhất là phải khôi phục sức mạnh!
Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tiến vào bên trong vết nứt, nhưng mà chỉ đứng cạnh rìa vực sâu một lát thôi, Thời An cũng đã cảm nhận được sức mạnh quen thuộc đang bắt đầu chậm rãi tràn đầy trong cơ thể.
Thời An tin chắc mười phần.
Nếu dựa theo tốc độ này, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng có thể trở về vực sâu để đi kiếm tài bảo!
Nghĩ đến trong hang động tài bảo sáng lấp lánh chất thành núi của mình, cậu cảm thấy vô cùng nóng lòng, hận không thể lập tức khôi phục nguyên thân, trở về vực sâu - Đã nhiều năm trôi qua rồi, tụi mày nhất định phải còn đó nha!
Trong khoảnh khắc Thời An xuất thần, đột nhiên ma trùng chú ý tới một sự bất thường.
Tại sát mép vách núi cách đó không xa dường như có một dấu vết không tầm thường nào đó.
Sau khi cẩn thận phân biệt, nó hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ mình vừa phát hiện cái gì - Đó rõ ràng là dấu vết ma lực do nhân loại để lại!
Hơn nữa, lượng ma lực của người đó vô cùng cường đại, đến nỗi có thể xé mở một góc của vực sâu và vị diện đang chồng lên nhau.
Người trong nhân loại có thể làm được đến trình độ này, e rằng chỉ có..
Không xong rồi! Mục Hành đến rồi! Hơn nữa phỏng chừng anh ta đã tiến vào trong vết nứt!
Ma trùng sợ hãi cả kinh.
Đột nhiên nó chợt nhớ, nó vẫn chưa kịp nói thân phận thật sự của Mục Hành là Đồ Long giả với Thời An!
Ma trùng há hốc mồm, chuẩn bị mở miệng nhắc nhở.
Thế nhưng một giây sau, một hồi cảm giác mất trọng lượng đột nhiên ùa tới không hề báo trước.
Cuồng phong gào thét, trời đất quay cuồng.
- Ma trùng dùng hai giây mới ý thức được Thời An đang làm gì.
* * *Ngài tổ tông này vậy mà con mẹ nó trực tiếp nhảy xuống dưới!
Giọng nói trong nháy mắt xuyên thủng cổ họng ma trùng, biến thành tiếng kêu thê lương thảm thiết, vang vọng trong sơn cốc trống rỗng: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa -"
Sâu trong vết nứt.
Mục Hành hời hợt vẫy giọt máu đen kịt trên thân kiếm màu bạc, sau lưng, một loạt thi thể loài vực sâu ầm ầm ngã xuống.
Đột nhiên, dường như anh nghe thấy tiếng gì đó, lông mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn lên.
* * *Có ai đang thét à?.