Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 122: 122: Không Phải Để Mục Hành Sờ Nhiều Chút Thôi À!





Thời An: "!!!"
Cảm giác bị túm lấy thật sự quá quen thuộc, nhiệt độ cơ thể nóng rực của nhân loại xuyên qua lớp vảy, cậu không khỏi hơi cứng người.
Cùng lúc đó, ma lực ngoan cố màu xám dường như cuối cùng cũng đã có dấu hiệu buông lỏng.
Theo lượng ma lực được hấp thu, thứ che chắn trong đầu Thời An dần chậm rãi tan biến, giống như đột nhiên mở bừng hai mắt, cậu cảm thấy mình dần tỉnh táo hơn.
Một lượng lớn hình ảnh quen thuộc tràn vào trong đầu.
Vết nứt vực sâu nhân tạo, khoáng thạch hư hư thực thực thuộc về cậu, người áo bào đen kì quái, đầu ông lão với chòm râu bạc trắng bị nhuộm đỏ...
Sau đó thì sao nhỉ?
...!Cậu không nhớ rõ lắm.
Thời An nhíu mày, cố gắng muốn nhớ lại.
Kí ức sau đó như bị bịt kín bởi tầng sương mù dày đặc, chỉ còn lại chút bóng đen lờ mờ.
Cậu cứ có cảm giác dường như mình đã gặp được Mục Hành?
Hẳn là ảo giác thôi nhỉ, dù sao hiện tại cậu đang ở trong hình rồng mà —
Thời An theo thói quen muốn lung lay chóp đuôi, nhưng lại không rút đuôi ra được, hình như cái đuôi đang bị một lực lượng nào đó giữ lại.
Hả?
Cậu vô thức quay đầu nhìn.
Một giây sau, cậu đối mắt với Mục Hành.
Người đàn ông tóc bạc dựa nửa người vào trên người cậu, đôi mắt xanh lam hơi híp lại, trong bóng đêm trông có vẻ sâu thẳm rét lạnh và xa xôi.
Cái đuôi của cậu đang mềm nhũn quấn quanh bên hông Mục Hành, còn tay anh thì đang...
Nắm chặt chóp đuôi của cậu.
Thời An: "..."
Quả thật như bị một cây gậy nện mạnh vào đầu, đập đến mức khiến cậu đầu choáng mắt hoa, đại não trống rỗng.
Ngay vào lúc này, tầng sương mù mơ hồ trong đầu đã tan biến.
Mục Hành thấy Cự Long vốn đang ngủ say lại đột nhiên tỉnh dậy, nó bỗng mở bừng hai mắt, quay phắt đầu nhìn về phía anh.
Trong nháy mắt đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng dừng lại trên người anh, rõ ràng có hơi khựng lại.
Một giây sau, đôi mắt như hai ngọn lửa kia bỗng trợn to, đồng tử hẹp dài ban đầu đột nhiên giãn ra biến thành hình tròn.
Vẻ mặt kia quả thực giống như là đang...
Hoảng sợ...
Mục Hành khẽ giật mình, không khỏi hơi thả lỏng tay.
Trong lúc anh đang xuất thần, Mục Hành cảm thấy chóp đuôi mình đang nắm trong tay bỗng dùng sức rụt về.
Ngay sau đó, một trận trời đất quay cuồng chóng mặt ập tới.
Trong tiếng gió vun vút bén nhọn, Mục Hành vào lúc mất cảnh giác ngã về phía sau.
Anh vô thức dùng trường kiếm để ổn định cơ thể.
Đợi đến khi Mục Hành ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Cự Long đang dùng tốc độ cực nhanh bay về phía cửa hang trên đỉnh đầu, trong chớp mắt đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của anh.
Nó như đang chạy trối chết.

Mục Hành có chút chưa kịp phản ứng: "..."
Hồi lâu sau, anh cúi đầu xuống, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Xúc cảm phần đuôi của Cự Long còn vương lại trong lòng bàn tay, lạnh buốt, cứng rắn, mang theo chút cảm giác mềm dẻo đến khó tin, trong nháy mắt lúc chóp đuôi rút về cọ vào lòng bàn tay mang đến một loại cảm giác đau đớn tê dại.
Mục Hành dám khẳng định đây là lần đầu tiên anh thật sự chạm vào một con rồng.
Thế nhưng không biết vì sao, cảm giác này...!có chút quen thuộc đến khó hiểu.
***
Làn gió rét lạnh sắc bén vù vù lướt qua trước mặt Thời An.
Sau nhiều lần lượn quanh vài ngọn núi đến mức thiếu chút nữa đầu choáng mắt hoa, rốt cuộc Thời An cũng giảm tốc độ.
Cậu phe phẩy hai cánh, hạ xuống ngồi trên một ngọn núi cao hiểm trở lởm chởm đá.
Nhìn chằm chằm cảnh đêm yên tĩnh trước mặt, Thời An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về đời rồng.
Ngay sau đó, cậu từng chút nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mình đã làm trong hai ngày này.
Thời An: "..."
Gió trên cao vô cùng rét lạnh, thế nhưng nó lại không thể giảm bớt nhiệt độ đang điên cuồng tăng cao dưới lớp vảy của Thời An.
Cậu hận không thể vùi đầu mình vào trong cánh kêu thảm một tiếng.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Đúng lúc này, vài tiếng gọi ầm ĩ bị gió thổi loạn truyền đến từ nơi xa xa trong gió đêm:
"Đại nhân...!Đại nhân —"
Thời An giật mình, cậu mở mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy khói đen quấn lấy ma trùng và con mắt, dùng tốc độ nhanh nhất, thở không ra hơi bay về phía cậu.
Thời An vừa mừng vừa sợ:
"Bọn mi đến rồi!"
Ma trùng vẻ mặt buồn rười rượi:
"Đại nhân, không dám giấu ngài, bọn tui đã đến đây được hai ngày rồi."
Trên thực tế, trong hai ngày này, chúng nó vẫn luôn nỗ lực tiếp cận Cự Long.

Nhưng trong trạng thái đó, Thời An mang địch ý rất nặng với tất cả ma vật muốn sáp tới gần cậu.
Ngoại trừ ngày đầu tiên bọn chúng có thể miễn cưỡng tới gần hang động của Cự Long thì khoảng thời gian sau đó, mỗi lần chúng muốn tiếp cận đều thiếu chút nữa đã bị thiêu trụi đến chết.
Vì vậy, sau cùng, ba con ma vật đành phải ngồi chồm hổm chờ trong vùng núi cách đó không xa, chúng liên tục chú ý hướng đi ở chỗ Thời An.
Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy Thời An xiêu xiêu vẹo vẹo vội vàng bay ra ngoài, lúc này chúng nó mới ôm hi vọng Thời An đã tỉnh táo lại, lén lút đi theo.
Thời An hỏi: "Vậy là những việc ta làm trong khoảng thời gian không tỉnh táo này, bọn mi đều thấy hết rồi hả?"
Ba con ma vật sáu mắt nhìn nhau, gật đầu.
Thời An: "..."
...!Đây chẳng phải là xử phạt công khai à, đáng ghét!
Cậu hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Kì thật, cảm thấy xấu hổ là một chuyện, điều quan trọng hơn là...!hiện tại phải chấm dứt chuyện này như thế nào đâyyyyy!!!
Không thể để Mục Hành ở lại trong hang động, ở đó vẫn còn pháp thuật cậu đã sử dụng trong lúc đầu óc không tỉnh táo.
Hơn nữa, hiện tại thực lực của cậu vẫn chưa khôi phục, khoảng cách đến đặc khu Roth lại quá xa.

Với lại có lẽ cục quản lí cũng đang tìm kiếm tung tích của Mục Hành khắp nơi trên đại lục —
Thế nên, không thể nào biến Mục Hành thành hổ phách được rồi.
Chẳng lẽ phải lén lút trở về rồi thả người đi?
Nhưng mà, là một con rồng, cậu không có lí do gì phải làm thế cả...!Mục Hành sẽ dễ dàng sinh ra nghi ngờ.
Thời An rơi vào tình thế khó xử.
Ở cũng không được mà thả cũng không xong.
Càng tệ hơn là, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này là do chính tay cậu tạo ra.
Cậu ôm chút hi vọng nhìn ba con ma vật trước mặt: "Thế bọn mi có cách giải quyết nào không?"
Ba con ma vật: "..."
Chúng nó đồng loạt im lặng.
Thời An trở nên ỉu xìu.
Cậu đã sớm biết, ba con ma vật này ngoài trình độ xuất sắc lúc nghĩ ra ý xấu thì những lúc khác, về cơ bản chúng là phế vật.
Thời An tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thời gian à, có thể đảo ngược mi được không?
Xin mi luôn đó!
Đúng lúc này, con mắt nghĩ tới điều gì đó, nó mở miệng hỏi:
"Đúng rồi, hiện tại đại nhân có cảm giác gì ạ?"
Ngay sau đó, con mắt nói một cách đơn giản về hiểu biết của nó đối với mắt vực sâu và ma lực ẩn chứa trong đó cho Thời An nghe.
Thời An cảm nhận một hồi, sau đó nói về luồng ma lực như mầm bệnh cứng đầu cho con mắt biết.
Con mắt: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là nó đấy.

Ngài không thể hấp thu được loại ma lực này đâu.

Hiện tại ngài phải nhanh chóng nhả đống ma lực đó ra, bằng không bây giờ ngài chỉ tạm thời tỉnh táo lại thôi, sự điên cuồng và trạng thái hỗn loạn ngài đã trải qua mấy ngày trước rất có thể sẽ xảy ra lần nữa —"
Thời An hơi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Không thể hấp thu à?"
Con mắt gật đầu một cách khẳng định: "Hoàn toàn không thể!"
Thời An suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nhưng mà vào thời điểm ta ở bên Mục Hành, rõ ràng ta cảm thấy...!có thể hấp thu mà."

Con mắt: "!!!"
Nó không thể tin được trừng lớn mắt, sau một lúc lâu tỉ mỉ đánh giá Thời An, nó chậm rãi hỏi:
"...Việc này...!có thật không ạ?"
Thời An gật đầu khẳng định.
Tuy tình trạng trước đó của cậu không được tốt lắm, nhưng loại chuyện này cậu không thể nào nhầm được.
Cho dù chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng vào ngay lúc tiếp xúc với Mục Hành, nhúm ma lực kia quả thật có khuynh hướng tan ra rồi rót vào trong cơ thể của cậu.
Con mắt im lặng một lúc lâu, sau đó nó nói với giọng sợ hãi thán phục:
"Đại nhân, ngài cũng biết tui có độ mẫn cảm rất cao đối với ma lực vực sâu á.

Kì thật lượng ma lực chuyển hóa thành công ngài hấp thu tại vết nứt vực sâu tối đa cũng chỉ là 20% của mắt vực sâu mà thôi, 80% còn lại vẫn đang ở trong thân thể của ngài."
Nó hít sâu một hơi, giọng khẽ run:
"Nếu ngài thật sự có cách để chuyển hóa rồi hấp thu nhúm ma lực đó, vậy..."
Lời tiếp theo không nói cũng hiểu.
Con mắt cuồng nhiệt nói: "Chỉ cần hấp thu thêm hai ba mắt vực sâu nữa, nói không chừng ngài có thể trực tiếp trở lại trạng thái đỉnh phong cường thịnh á!"
Thời An cũng hơi giật mình, đôi mắt đỏ vàng hơi sáng lên.
— Trạng thái cường thịnh!
Ma trùng đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành: "Đợi đã, mi không nên đề nghị đại nhân..."
Con mắt: "Đúng nhỉ!"
Thế nhưng vừa thốt ra khỏi miệng, nó đã cảm thấy hối hận.
Này không phải tương đương với việc bảo đại nhân trở về bên cạnh tên nhân loại bụng dạ khó lường kia, tiếp xúc với đối phương nhiều hơn à?
Hu hu hu, không được!
Thời An suy tư hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định: "Mi nói đúng lắm!"
Kì thật tất cả cảnh khốn cùng cậu đang gặp phải đều có thể dùng thực lực để giải quyết.
Như vậy, chỉ cần cậu khôi phục được trạng thái đỉnh phong thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi!
Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
Dù sao trước đây số lần cậu bị sờ cũng không tính là ít mà!
Có điều, nếu là hình rồng thì có chút khó khăn.
Thân phận "Thời An" không thể quá lâu không xuất hiện, bằng không sau này sẽ rất phiền phức.
Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là lộ tung tích trước mặt đám người cục quản lí, sau đó để họ đến tìm kiếm, còn cậu thì tiện tay thả Mục Hành đi.
Hơn nữa, Mục Hành lại là người không thích tiếp xúc với người khác.
Nếu cậu dùng hình người thường xuyên bám lấy Mục Hành thì đoán chừng Mục Hành sẽ nhanh chóng không chịu nổi mà rời đi thôi!
Quả thực đúng là kế hoạch hoàn mĩ một mũi tên bắn chết hai con chim!
Đúng lúc này, ma trùng như nhớ tới điều gì đó, nó báo cáo với Thời An: "À đúng rồi, đại nhân ơi, ngày hôm nọ ở vết nứt vực sâu ngài có dùng liệt hỏa để thiêu tên áo bào đen kì quái kia đúng không?"
Thời An: "Đúng vậy."
Ma trùng: "Sau khi ngài rời đi, tui có về đó một chuyến.

Tui thấy tên áo bào đen cầm đầu đó vẫn còn sống á."
Nó suy nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: "Hình như gã có đạo cụ nào đó có thể cản lửa."
Bởi vì lúc người áo đen kia bò dậy trong đống tro tàn, có vật gì đó vỡ nát trong quần áo của gã.


Vật đó rơi xuống đất rồi cháy đen thành tro tàn.
Ánh mắt Thời An hơi tối lại.
Chẳng lệch đi đâu được.
Nhất định là đám người kia đã trộm tài bảo của cậu!!!
Tức chết rồng rồi!!!
Vừa nghĩ đến các loại bảo thạch trân quý mình sưu tầm vài vạn năm cứ vậy bị loài người chà đạp sử dụng, Thời An liền cảm thấy đau lòng đến không thể thở nổi.
Cậu cắn răng, đáp:
"...!Ta đã biết."
Chờ đến lúc cậu khôi phục thực lực, bọn ăn trộm vô sỉ này nhất định phải chết!
Thời An nhìn khói đen, nói:
"Mi đi vào trong đám nhân loại kia tung tin, nói chung cứ để đám người cục quản lí biết rõ hướng đi của Mục Hành là được."
Khói đen biết huyễn thuật, chế tạo chút cảnh tượng giả không hề khó với nó.
Con mắt nhăn nhó nói: "Đại nhân...!còn ngài thì sao ạ?"
Nó thầm cầu nguyện trong lòng — Đại nhân à, ngài tuyệt đối không được đi tìm nhân loại kia nha!
Thời An nghiến răng nghiến lợi: "Quay về ổ! Khôi phục thực lực!"
Con mắt: "..."
Hu hu.
Cầu nguyện đếch có tác dụng gì cả!
Thời An vỗ cánh, lại lần nữa cất cánh bay lên, rất nhanh sau đó, bóng Thời An đã bị màn đêm cắn nuốt.
Con mắt thở dài, quay đầu nhìn khói đen: "Đi thôi, không phải là đi rải tin tức à? Bọn ta giúp mi..."
Khói đen bị kéo ra khỏi trạng thái mất tập trung:
"À...!Ừ!"
Ma trùng hiếu kì nhìn khói đen: "Mi đang suy nghĩ gì à? Bắt đầu từ lúc nãy không thấy mi nói gì cả?"
Khói đen: "...!Không, không có gì."
Kì thật ngay vừa rồi, nó đột nhiên nghĩ đến —
Bản chất của dược tề đè nén kì phát tình là lợi dụng lá chắn ma lực che đậy sự nhận biết về cơ thể của Cự Long.

Nói cách khác, nó khiến cơ thể Cự Long nghĩ rằng thực lực của mình vẫn chưa đủ để đạt đến kì phát tình.
Thật ra nó không giống một dược tề, mà ngược lại càng giống như là một đạo cụ ma lực hơn.
Vì vậy, dược tề này có hiệu quả rất nhanh, có thể thấy tác dụng ngay và thời gian hiệu lực rất dài.
Tuy khói đen không biết cụ thể dược tề sẽ có tác dụng trong thời gian bao lâu, nhưng duy trì ba năm năm thì hẳn là không thành vấn đề.
Thế nhưng, đạo cụ cũng sẽ có khuyết điểm.
Đó chính là nó rất dễ bị ma lực không ổn định ảnh hưởng.
Khói đen ngẩng đầu nhìn về phía Thời An biến mất, nó có chút không xác định nghĩ.
Dù trạng thái hiện tại của đại nhân không quá ổn định...!nhưng có lẽ dược tề sẽ không mất tác dụng nhanh đến vậy đâu...
Nhỉ?
Hết chương 87.
Tác giả có lời muốn nói: Thời An (dữ tợn): Mi có thể bớt trù ẻo được không?!.