Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!

Chương 9: Đánh cược




“Tưởng Minh Trác, ý anh là sao?” Thẩm Tri Hạ trầm mặt, thu hồi lại biểu cảm đáng thương giả dối, lạnh giọng hỏi: “Anh muốn chia tay?”

Cậu không chờ Tưởng Minh Trác lên tiếng, hoặc có thể là vì không muốn nghe đáp án của anh: “Em nói cho anh biết, chia tay à, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Thẩm Tri Hạ hung tợn nói: “Tưởng Minh Trác, trừ khi em chết.”

“Chết…” Tưởng Minh Trác như là nghe được cái gì buồn cười lắm, anh cười nhạo một tiếng, nghiêm túc nhìn về phía cậu: “Thẩm Tri Hạ, em sẽ chết vì anh à?”

Thẩm Tri Hạ cau mày, bị Tưởng Minh Trác lôi ra khỏi quán bar.

Tiếng gầm rú của chiếc Rolls-Royce Phantom vang khắp đường phố, đồng hồ tốc độ xe tăng vọt như không muốn sống.

Quán bar và đèn đường sáng lên, đủ các thể loại người đi ra đi vào, giống như một giấc mộng kì quái.

Thẩm Tri Hạ cắn chặt răng, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ không ngừng chuyển động, tim đập thình thịch.

Cậu không dám nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến khác thường của Tưởng Minh Trác, ngồi trong xe mà cứ như đang ở trong Fast and Furious, cậu chỉ có thể nắm chặt lấy dây an toàn.

Mắt thấy đã tới một quốc lộ không có người, Thẩm Tri Hạ cố nén choáng váng, hét lên với Tưởng Minh Trác: “Mẹ nó, anh bị điên rồi à?”

“Tưởng Minh Trác, anh có thể bình tĩnh hơn một chút có được không? Chỉ có mỗi chuyện này thôi mà anh phải như vậy à?”

“Tưởng Minh Trác, dừng lại!”

“Tưởng Minh Trác…” Trên mặt Thẩm Tri Hạ không biết là mồ hôi hay nước mắt, âm thanh cũng trở nên khàn khàn.

“Dừng lại, dừng lại!”

Đằng trước có một khúc cua, Tưởng Minh Trác không có ý định quay đầu, ngược lại càng tăng tốc độ xe.

Cách chỗ bị chặn càng ngày càng gần, cảm giác chết chưa bao giờ rõ ràng đến như thế.

“A!” Thẩm Tri Hạ hét lớn một tiếng, cuộn mình ôm đầu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, bình tĩnh của Tưởng Minh Trác vừa rồi chính là sự điên cuồng và thô bạo này.

Tưởng Minh Trác muốn giết cậu.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Tri Hạ bây giờ.

Cú phanh gấp khiến Thẩm Tri Hạ lao thẳng về phía trước, đầu đập vào xe. Cậu ôm lấy cái trán đang âm ỉ đau của mình, cảm nhận xem trên mặt mình hiện giờ là nước mắt hay là mồ hôi. Cậu sợ hãi, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, cổ họng khàn khàn không thể nào mở miệng nói chuyện.

“Em xem, em cũng không yêu anh như em vẫn tưởng.” Tưởng Minh Trác cực kì bình tĩnh, giống như vừa rồi chỉ là đi xuống dưới nhà mua bữa sáng cho người yêu, hoặc là mỗi buổi sáng thức dậy, hôn lên gương mặt người trong lòng.

“Thẩm Tri Hạ, không có anh, em sẽ chỉ buồn một thời gian mà thôi.” Anh nói, tay cầm vô lăng hơi run run, “Nhưng, em sẽ không không sống nổi.”

“Buông tay đi, nó sẽ không khó như em nghĩ đâu.”

Vai đột nhiên đau nhói, Tưởng Minh Trác mặc cho Thẩm Tri Hạ cắn mình, không để ý có đau hay không.

Thẩm Tri Hạ không nói lên lời, chỉ có thể hung hăng cắn anh, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn với nhau, rơi trên vai Tưởng Minh Trác.

Cậu thấp giọng nức nở, lực cắn càng ngày càng mạnh như thể muốn cắn đứt một miếng thịt của anh.

Cậu oán hận Tưởng Minh Trác tàn nhẫn, oán hận anh bức ép cậu, oán hận biến cố không ngờ đến này.

Rõ ràng mấy ngày trước bọn họ còn rất tốt, lúc mặt trời lặn cãi nhau, mặt trời mọc đã ôm nhau cùng thức dậy, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói, ngầm làm hòa.

Khi cậu ngủ, Tưởng Minh Trác sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu ngủ, khi thức dậy Tưởng Minh Trác sẽ dính chặt lên người cậu ôm hôn, không để cho cậu yên, cậu tức giận, Tưởng Minh Trác sẽ im lặng, chờ cậu giận dỗi xong sẽ không chút lưu tình mà “giáo huấn” cậu.

Thẩm Tri Hạ được Tưởng Minh Trác cưng chiều ngần ấy năm, cho nên cậu đã quên, con người Tưởng Minh Trác, tàn bạo hơn cậu rất nhiều.

Tưởng Minh Trác không để lộ răng nanh, thu lại móng vuốt, Thẩm Tri Hạ thích làm gì cũng được, quậy lên trời xuống đất bao nhiêu lần cũng không sao cả.

Thế nhưng, khi phần cưng chiều này bị thu hồi lại, Thẩm Tri Hạ không phải đối thủ của Tưởng Minh Trác.

“Tưởng Minh Trác,” Giọng của Thẩm Tri Hạ khàn đến không thể tưởng tượng được nhưng mơ hồ lại lộ ra vẻ quyết tâm, “Có bản lĩnh thì anh nhấn chân ga tiếp đi.”

Muốn so ai với ai điên hơn à?

Cũng lắm thì cả hai chết mà thôi, cậu đánh cược.