Đánh giá: 3.9/10 từ 9 lượt
Mười năm như một, hắn tận tuỵ diễn trò.
Hắn khiến ta tin rằng ta được hắn yêu thương, cưng chiều vô cùng.
Ta dĩ nhiên xiêu lòng, hắn cũng thành công chiếm được tình yêu của ta.
Hắn như trút được gánh nặng mà phế hậu tống ta vào lãnh cung.
Sau đó đón Hoa Mỹ nhân giam cầm đã lâu ra, tràn đầy cưng chiều, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau:
"Sương nhi, ta tới đón nàng về nhà."
...
Sau đó, ngày hệ thống thúc giục Bùi Thanh trở về, đúng lúc lãnh cung gặp hỏa hoạn, ánh lửa thiêu đỏ nửa bầu trời.
Hoa Mỹ nhân kéo ống tay áo hắn đau khổ cầu xin hắn đừng đi, nếu đi bọn họ sẽ không thể về nhà được nữa.
"Vậy thì không về."
Bùi Thanh tách từng ngón tay của nàng ta ra, như phát điên lao về phía lãnh cung:
"Cho dù có cháy thành tro, ta cũng phải ở lại đây trông chừng nàng ấy."
Bình luận truyện