Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 90: Có Lẽ Y Nên Đưa Ra Quyết Định




"Điện hạ nhất định phải làm chủ cho con!"

Ngay lập tức, vật nhỏ ôm chặt lấy chân hắn, nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như ngọc, dáng vẻ tủi thân, rơi một giọt nước mắt.

Tùy Hành: "..."

Thập Phương và Từ Kiều được gọi tới.

Hai người vừa bước vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng Tùy Hành đứng trong lều, vẻ mặt cau có, trên chân còn treo một cục tuyết nhỏ.

Da thịt của vật nhỏ vốn đã trắng, trên người mặc một chiếc áo bào màu sắc tương tự, trông giống hệt quả cầu tuyết hình tròn, trên đầu còn có hai chiếc sừng nho nhỏ đáng yêu. Thế mà là một đứa nhóc!

Thập Phương sửng sốt: "Điện hạ, đây là..."

Tùy Hành thản nhiên ngẩng đầu: "Lẽ ra cô phải hỏi các ngươi mới đúng."

"Sao đứa nhóc này lại lẻn vào lều, còn trốn dưới gầm giường của cô?"

"Vừa nãy nếu cô rút đao nhanh hơn chút nữa, hiện tại nó đã nằm dưới đất rồi."

Thập Phương: "..."

Thập Phương hoang mang, vội vàng bước tới muốn ôm đứa nhỏ đi. Nào ngờ, nhóc con thấy hắn đến gần, lập tức la lên một tiếng, như thể nhìn thấy thiên địch đáng sợ, sau đó cắn mạnh vào tay hắn. Cắn xong, nó lại đáng thương nhìn Tùy Hành, rơi nước mắt.

Nhóc con còn chưa mọc răng, nhưng sức lực lại mạnh kinh người, Thập Phương thấy hơi đau, hắn nghi ngờ tay mình đã bị nhóc cắn chảy máu, không nhịn được "shh" một tiếng, nhanh chóng buông ra.

Từ Kiều vẫn còn kinh ngạc: "Đứa nhỏ này từ đâu ra thế? Thuộc hạ chưa từng nghe nói có binh lính mang người nhà theo cùng."

Sau đó Từ Kiều cảm thán nói: "Đúng là một bé con xinh đẹp, giống như bước ra từ tranh Tết."

Tùy Hành không có kiên nhẫn dây dưa với một đứa nhóc, huống gì đứa nhỏ này còn không rõ lai lịch, tuy trông nó cũng khá đẹp.

Tùy Hành duỗi tay, muốn trực tiếp xách vật nhỏ trên chân ném ra ngoài, không ngờ nhóc con lại mạnh mẽ kinh người, giống như một con bạch tuộc ôm chặt lấy hắn. Tùy Hành xách nhóc hai lần, vẫn không thể xách nó lên được.

Nhìn thấy hắn hung dữ, nhóc con òa khóc dữ dội, hai vai run nhè nhẹ, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ.

Nếu dùng lực, sợ là cánh tay nhóc sẽ bị hắn bẻ gãy. Tùy Hành cau mày hỏi Từ Kiều: "Chuyện gì thế này?"

Từ Kiều đã có vợ và một con trai, vốn kinh nghiệm phong phú nên ông đưa ra phán đoán: "Chắc nó đói rồi."

Một lát sau, Thập Phương bưng một bát sữa dê đi tới.

Bởi vì Từ Kiều nói, trẻ con ở độ tuổi này có thể còn chưa cai sữa, không ăn được đồ ăn của người lớn, mà thức ăn trong quân doanh quá thô cứng, nhóc không tiêu hóa được.

Từ Kiều nhanh trí, bảo Thập Phương đến trại nấu nướng lấy một bát sữa dê.

Ba người vây quanh bàn, nhìn bé con ngồi khoanh chân trên bàn bưng bát sữa uống ừng ực.

Tiểu Giang Nặc đã đói suốt hai ngày, bụng nhỏ kêu rột rột, chẳng mấy chốc đã uống hết bát sữa dê.

Uống xong, nhóc ném bát sữa sang một bên, tiếp tục đáng thương nhìn Tùy Hành, đôi mắt to ngấn nước.

Tùy Hành nhìn Từ Kiều: "Nó có ý gì?"

Từ Kiều cẩn thận nói: "Chắc là... chưa no?"

"..."

Tùy Hành bảo Thập Phương đi lấy thêm hai bát.

Thời tiết lạnh đến mức ngay cả dê mẹ cũng không chịu cho sữa. Trưởng trại nấu nướng nghe nói Thái tử điện hạ cần, ông vội vàng sai binh lính lấy đầy hai bát, sau đó cho vào nồi nhỏ đun nóng, mới đưa cho Thập Phương.

Trong lều, tiểu Giang Nặc đang khóc đến mức thở không ra hơi, thấy Thập Phương bưng sữa vào, hai mắt nhóc sáng lên, lập tức ngừng khóc.

Từ Kiều bật cười.

"Nhóc con này thành tinh rồi."

Thập Phương đặt cả hai bát sữa dê lên bàn.

Tiểu Giang Nặc lập tức háo hức cầm bát lên, uống một ngụm lớn.

Tình mẹ của Từ Kiều trỗi dậy: "Ngoan nào, uống chậm thôi, có ai giành với nhóc đâu."

Tùy Hành cạn lời nhìn ông: "Có một vị tướng như ngươi, khiến cô mất hết mặt mũi."

Chẳng mấy chốc tiểu Giang Nặc đã uống hết hai bát sữa dê.

Bé con liếm liếm miệng, vẫn dùng ánh mắt ươn ướt nhìn Tùy Hành.

Tùy Hành lạnh mặt nói: "Hết rồi."

Nhóc con mở to mắt, nước mắt lại lã chã rơi xuống.

"..."

Ngươi là heo con chuyển thế hả?

Tùy Hành bảo Từ Kiều ôm vật nhỏ đi.

Từ Kiều: "Tại sao lại là thuộc hạ?"

Tùy Hành cười lạnh: "Chứ chẳng lẽ là cô?"

"Điện hạ nhìn xuống đi."

Tùy Hành cúi đầu, nụ cười trên miệng cứng đờ.

Đứa nhỏ vừa rồi còn ngồi trên bàn, không biết đã tuột xuống đất từ lúc nào, lại ôm chặt chân hắn như con bạch tuộc, đôi mắt đẹp như ngọc mở to, đáng thương nhìn hắn.

Tùy Hành nhìn đôi mắt của nhóc, có hơi thất thần.

Từ Kiều bật cười: "Nhóc con nhỏ như vậy, còn chưa nhận ra người đâu. Thuộc hạ nghe nói, nếu đi lạc đến một nơi xa lạ, nó sẽ nhận người đầu tiên gặp được là cha. Nói không chừng nhóc con đang xem điện hạ là cha đó, haha."

Tùy Hành bảo Từ Kiều biến đi.

Chẳng mấy chốc trong lều chỉ còn lại hai người, một lớn một nhỏ.

Tùy Hành khoanh tay, lạnh lùng nhìn vật nhỏ dưới chân, nói: "Buông ra."

Không biết có phải là do nhóc con cảm nhận được khí thế dọa người của hắn hay không, tiểu Giang Nặc từ từ buông tay ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn.

Tùy Hành lại bảo Thập Phương mang đến một chiếc giường nhỏ khác, đặt nó cách xa giường lớn, ra lệnh: "Qua kia, lên giường, nhắm mắt, nằm ngủ."

Thập Phương: "..."

Thập Phương cảm thấy điện hạ hơi hung dữ, e là sẽ hù dọa đứa nhóc.

Tuy nhiên, bé con có vẻ rất nghe lời. Nhóc bước đến giường nhỏ, phủi chân rồi trèo lên giường, ôm gối ôm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tùy Hành thấy vật nhỏ biết thức thời, sau đó cũng thay quần áo nằm xuống.

Trong lều yên tĩnh, đợi tiếng hít thở trên giường lớn vang lên, vật nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nhóc bò từ trên giường nhỏ xuống, đi đến bên giường lớn.

Vật nhỏ đi đến cuối giường, theo thói quen phủi phủi chân rồi leo lên, không ngờ vừa leo được nửa chừng đã bị một bàn tay to từ phía sau xách lên.

Tùy Hành xách cổ áo nhóc đặt xuống, lạnh lùng nói: "Nếu còn quậy phá nữa, cô ném ngươi ra ngoài cho sói ăn."

Vật nhỏ ỉu xìu nhìn hắn, sau đó tủi thân trở về giường nhỏ nằm xuống.

Ngày hôm sau, Tùy Hành tỉnh dậy, hắn nhìn thấy vật nhỏ ngồi dưới gầm giường, nhóc con nước mắt lưng tròng, đang sờ sờ bụng nhỏ, thấy hắn tỉnh lại, hai mắt nó sáng lên, lập tức muốn nhào tới.

Tùy Hành: "..."

Tùy Hành ra lệnh cho nhóc không được cử động, bảo Thập Phương mang sữa dê sang.

Tuy nhiên, thời tiết lạnh giá, lúc này dê mẹ không có đủ sữa, Thập Phương chỉ đành bưng một bát cháo đến.

Nhóc Giang Nặc chưa bao giờ ăn thứ gì thô cứng như vậy, vừa ngửi đã chán ghét quay mặt đi. Thập Phương đành nhìn Tùy Hành.

Tùy Hành nói: "Cứ để ở đó, không ăn thì thôi."

"Còn nữa, đi tìm xem nhà nào để lạc con nhỏ, mau chóng đưa nó về đi."

Thập Phương đáp vâng.

Tùy Hành đang định ra ngoài tuần tra trại, vừa cầm đao đi đến cửa lều, nhóc con phía sau cũng đi theo hắn.

Tùy Hành dùng vỏ đao vẽ một đường trên mặt đất.

"Dám bước qua vạch này, cô lập tức ném ngươi ra ngoài."

Nhóc con ấm ức dừng lại.

Giờ làm việc và nghỉ ngơi trong quân doanh rất nghiêm ngặt. Trời vừa sáng, tiểu quận vương Tùy Chương mặc một bộ giáp nhỏ sáng màu, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ tươi, mang theo một nhóm thị vệ và cung nhân, khí thế hùng hổ đi về phía sân tập.

Tiểu quận vương trời sinh có sức mạnh hơn người, ngoài việc tranh tài với các binh sĩ, mỗi sáng nhóc đều chạy hai vòng trên sân tập để rèn luyện sức khỏe.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tiểu quận vương to con khỏe mạnh, sức ăn cũng rất lớn.

Cung nhân đi cùng đưa một hộp phô mai lớn cho nhóc ăn vặt. Trước khi khởi hành, Lan quý phi sợ nhóc ở trong quân doanh ăn uống không quen, nên đặc biệt căn dặn đầu bếp chuẩn bị đủ phần ăn cho một tháng.

Lúc Tùy Chương đi ngang qua lều trại, nhóc đột nhiên dừng lại.

Tùy Chương quay đầu, thông qua khe hở của lều trại bị gió thổi tung, nhóc thấy một đôi mắt to lạnh lùng đang nhìn chằm chằm mình.

Tùy Chương kinh ngạc: "Đó không phải là lều trại của điện hạ sao?"

Tại sao lại có một đứa nhỏ trong đó?

Cung nhân đáp vâng.

Tùy Chương lập tức không muốn đến sân tập nữa, nhóc hưng phấn nói: "Chúng ta vào xem thử."

Đến giữa trưa, Tùy Hành vừa mới đi tới cửa lều đã nghe thấy tiếng khóc inh ỏi phát ra từ bên trong.

Tùy Hành cau mày hỏi Thập Phương: "Chuyện gì nữa?"

Thập Phương chưa kịp trả lời, tiểu quận vương Tùy Chương đã chạy ra khỏi lều, đi tới trước mặt Tùy Hành, nhóc ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, thở hổn hển nói: "Đứa nhóc kia xé áo choàng của con, cắn rách giáp nhỏ của con, làm gãy cây giáo Hồng Anh của con, còn cướp phô mai của con. Điện hạ nhất định phải làm chủ cho Chương nhi!"

Mớ hỗn độn gì nữa đây!

Tùy Hành kéo đứa cháu xấu của mình sang một bên, mới phát hiện áo choàng của nhóc ngắn hơn rất nhiều, áo giáp chỉ có một bên vai và một bên lưng, đôi mắt còn bị thâm tím.

Tùy Hành vén lều đi vào, thấy bên trong bừa bộn, một cục tuyết nhỏ đang ngồi trên chiếc áo choàng đỏ tươi, ôm hộp phô mai lớn trong tay, ăn một cách vui vẻ.

Lúc Tùy Chương thấy hộp phô mai của mình vơi đi một nửa, nhóc "oaa" lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất khóc lớn.

...

Kể từ ngày đó, bệnh cũ của Giang Uẩn lại tái phát, y uống thuốc suốt hai ngày nhưng vẫn không khỏi.

Mạnh Huy biết y có tâm bệnh, nên lúc thoa thuốc trên cánh tay cho Giang Uẩn, ông thở dài: "Tiểu hoàng tôn cát nhân ắt có thiên tướng. Điện hạ đừng lo lắng quá. Sức khỏe của người mới là quan trọng, các tướng sĩ trong quan đều trông cậy vào điện hạ."

Dĩ nhiên Giang Uẩn hiểu rõ, y không nên đổ bệnh vào lúc này, vì vậy buổi chiều sau khi uống thuốc xong, y vẫn kiên trì nghị sự nửa giờ.

Đã hai ngày trôi qua, Vân Hoài đích thân dẫn người đi tìm khắp Mộ Vân Quan, nhưng vẫn không tìm được tung tích của tiểu Giang Nặc.

Mọi người đều ngầm hiểu, khả năng tiểu hoàng tôn đi lạc là rất thấp.

Mà khả năng lớn nhất... mọi người không dám nghĩ đến.

Muốn bắt cóc người trong quan không phải chuyện dễ, trừ khi có nội ứng nắm rõ tình hình ở đây.

Giang Uẩn đột nhiên nghĩ đến một người.

Sau khi nghị sự xong, Giang Uẩn một mình đi gặp Giang Lang.

Dĩ nhiên Giang Lang cứng miệng, không chịu thừa nhận.

Giang Uẩn chỉ nói một câu: "Vậy cứ để toàn bộ Thân thị chôn cùng vương huynh đi."

Nét mặt của Giang Lang cuối cùng cũng vặn vẹo: "Ngươi dám?!"

Giang Uẩn khẽ mỉm cười.

"Chẳng lẽ vương huynh quên rồi? Ta là nghiệt tử do yêu hậu sinh ra, chuyện gì cũng có thể làm được."

"Nếu vương huynh không nhận tội, trong vòng ba ngày tới cứ đợi nhặt xác của Thân phi đi."

Giang Lang biết Giang Uẩn không hề khoan dung độ lượng như vẻ bề ngoài, y điên rồ giống hệt như người đó. Sau khi Giang Lang chửi bới Giang Uẩn xong, gã quyết định nói ra sự thật.

"Ta không biết đối phương là ai, chỉ biết bọn chúng là người của quân Tùy."

"Như vậy, ngươi có thể thả mẹ ta được chưa?"

Giang Uẩn không để ý tới gã, quay người bước ra ngoài.

Đêm đó, Giang Uẩn lại gặp ác mộng. Trong mơ tràn ngập hình ảnh bé con nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cả người đầy máu. Người cầm đao có đôi bàn tay thon dài, cánh tay được bọc trong giáp đen...

Nửa đêm Giang Uẩn kinh hồn bật dậy.

Y không ngủ nữa, quấn mình trong chiếc áo choàng, sau đó bước ra ngoài, đứng trên cổng thành nhìn về phía Bắc.

Những bông tuyết nhỏ vẫn bay lơ lửng giữa không trung.

Giang Uẩn lặng lẽ đứng đó, mặc cho tuyết trắng rơi đầy người.

Giang Uẩn nghĩ, có lẽ y nên đưa ra quyết định rồi.