*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô thích ngươi lắm."
Tùy Hành lập tức nhớ tới, trước đó hắn đã ra lệnh cho Trần Kỳ điều tra việc Thái tử Giang quốc bị bắt cóc vào năm mười một tuổi.
Tuy nhiên, lúc này hắn đang ôm mèo con mềm mại trong lòng, Tùy Hành thực sự không muốn nghe chuyện xưa của tên ngụy quân tử xấu xí đó chút nào, hỏi: "Gã ở đâu?"
Trần Kỳ nói: "Tạm thời ở dịch quán, gã rất cẩn thận, gã nói gã có chứng cứ quan trọng, đợi sau khi gặp điện hạ mới đồng ý trình lên."
Tùy Hành gật đầu.
Nói: "Cô biết rồi, nhưng hôm nay cô không rảnh, ngươi bảo gã ngày mai lại đến."
Trần Kỳ đáp vâng.
Dù gì người cũng đã đến, sớm hay muộn vài ngày cũng chẳng sao.
Nhưng Trần Kỳ vẫn kinh ngạc trước thái độ của Tùy Hành, nói đúng hơn mức độ cưng chiều của Tùy Hành đối với Giang Uẩn.
Hắn không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Tùy Hành từ chối không phải vì không có thời gian xử lý chuyện này, mà là vì người nọ không muốn nhường khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có cho người khác.
Trần Kỳ liếc nhìn thân ảnh màu xanh mềm mại vô lực nằm trên vai Tùy Hành, đồng thời cũng nhìn thấy vò rượu trong tay đối phương.
Trần Kỳ hành lễ lui xuống.
Tùy Hành liếc hắn một cái, mắt phượng hơi híp lại, nói: "Quân sư vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
Nhan thị vừa sụp đổ, triều đình có rất nhiều chức vị bị bỏ trống, Tùy Hành nhất định phải bố trí người của mình vào, tuy nhiên số lượng không được quá nhiều, tránh khiến Tùy đế nghi ngờ, nhưng các vị trí chủ chốt như bộ Binh Mã thì phải có. Sau tiệc Xuân Nhật, nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Kỳ, Tùy Hành đã chiêu mộ được không ít nhân tài ở Giang Nam, bên cạnh đó, sự quyết tâm đối đầu với các thế gia đại tộc của Thái tử trẻ tuổi cũng thu hút được lòng trung thành của rất nhiều học sĩ xuất thân hàn môn ở Giang Bắc. Những người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Tùy Hành trong việc thâu tóm Giang Nam và tấn công Giang quốc sau này. Tùy Hành dự định tiến cử bọn họ vào triều làm quan, thay thế những chức vị còn trống, chính vì vậy mà dạo này bọn họ đều tích cực lập công, bao gồm cả Trần Kỳ.
Trần Kỳ vẫn luôn đảm nhiệm vị trí quân sư, dĩ nhiên chức vị lần này không thể quá thấp. Tùy Hành có hai vị trí mục tiêu, nhưng hắn vẫn đang cân nhắc, chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Đương nhiên Trần Kỳ đoán được hai vị trí đó là gì, hắn càng mong đợi chức vị cao hơn và quyền lực hơn. Tuy nhiên, lần này có rất nhiều đối thủ mạnh, hắn phải thể hiện tốt hơn bọn họ mới có thể giành được sự tín nhiệm của Tùy Hành.
Nghe Tùy Hành nói vậy, Trần Kỳ lập tức hiểu được, trong lòng thầm vui mừng, hắn bày tỏ lòng biết ơn, sau đó lui xuống.
Khi đi tới cửa biệt viện, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ phía sau.
Trong đó có một giọng nói mềm mại như tiếng mèo kêu, lại như tiếng ngọc rơi vào dòng suối trong vắt, mê hoặc lòng người.
Bước chân Trần Kỳ hơi khựng lại, cảm thấy có chút không vui.
May mắn là, Sở Ngôn chỉ là người bên gối của Thái tử chứ không phải mưu sĩ.
Nếu không, vị trí mà hắn mong muốn bấy lâu nay nhất định sẽ rơi vào tay y.
Từ tiệc Xuân Nhật cho đến chuyện người nhà Mạnh Huy, cuộc binh biến ở Ly Sơn và ván cờ Linh Lung gần đây, người này đã nhiều lần liên tiếp phá hoại kế hoạch của hắn, đồng thời dùng tài năng hơn người của mình để thuyết phục Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ, có công cứu Thái tử thoát khỏi nguy hiểm. Không những vậy, hai ngày nay nhờ vào ván cờ Linh Lung mà y đã trở nên nổi tiếng khắp Giang Bắc.
Ngay cả một người hiểu biết sâu rộng như Trần Kỳ cũng phải thừa nhận y là một đối thủ mạnh.
Hắn chưa bao giờ thấy người nào có thể cùng lúc có nhiều tài năng như vậy.
Hắn cũng từng đọc thử bài "Xuân Nhật phú" của y. Bút pháp tao nhã, quả thực vượt xa tài năng của hắn, khó trách có thể nhận được sự tán thưởng của vị nho sĩ đương thời như Tức Mặc Thanh Vũ.
Người này, rốt cuộc là ai?
Trần Kỳ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Xe ngựa của Trần Kỳ đã đợi sẵn, hắn dẹp suy nghĩ này sang một bên, bước lên xe nói: "Về phủ."
Điện hạ muốn ở trong đình uống rượu với tiểu lang quân, đây là chuyện hiếm có, Kê An cũng vui vẻ, lập tức dẫn cung nhân chuẩn bị bánh ngọt và vài món ăn kèm.
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa ngập tràn.
Giang Uẩn vừa uống xong hai chén rượu nhỏ, đã bị Tùy Hành siết chặt vào lòng.
Khóe miệng Giang Uẩn thoang thoảng hương rượu, y ngồi quỳ trong lòng Tùy Hành, vẫn mềm mại vô lực tựa vào vai đối phương, không vui nói: "Ta muốn uống nữa."
Tùy Hành: "Vậy cô đút ngươi nhé?"
Cách hắn đút vô cùng xấu hổ, người nọ không trực tiếp rót rượu đưa cho y, mà là uống trước, còn cố ý giữ rượu trong miệng, sau đó từng chút ngậm lấy khóe môi của tiểu lang quân.
Giang Uẩn bị hắn đút đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Nhưng y không hề phản kháng, sau khi uống hết hai chén rượu, y cũng học theo cách của hắn, ngậm một ngụm rồi đút lại.
Hàng mi mỏng của mỹ nhân đung đưa dưới mắt.
Giang Uẩn hỏi: "Ngon không?"
Giọng nói còn mang theo chút nũng nịu.
Tùy Hành vẫn đang hồi tưởng lại hương vị vừa rồi, chỉ hận không thể khảm người vào xương cốt, nói: "Kỹ thuật không tệ, học rất nhanh."
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Ta còn học được nhiều thứ hơn nữa. Hôm nay cho điện hạ thử nghiệm một chút nhé?"
"Học được cái gì?"
"Bây giờ không nói đâu."
Dáng vẻ này của y, giống hệt một bé hồ ly đang quyến rũ người khác.
Thân thể Tùy Hành không nhịn được, bắt đầu có phản ứng.
Giang Uẩn cố ý cọ vào người hắn: "Điện hạ ôm ta được không?"
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành khàn giọng nói: "Đợi lát nữa không được cắn chỗ đó của cô."
"Vậy phải cắn ở đâu?"
"Có thể không cắn không? Cô hầu hạ ngươi thoải mái như vậy mà ngươi còn cắn lung tung trên người cô, hại cô ngày nào thượng triều cũng bị người khác cười nhạo."
"Tại điện hạ "lâu" quá."
"..."
Tùy Hành nghiêm túc nói: "Không được cắn, nếu không cô sẽ trói ngươi lại."
Hắn đe dọa y một hồi.
Giang Uẩn không hề sợ hãi.
Thậm chí còn làm ra những hành động kỳ lạ, cố tình duỗi ngón chân để trêu chọc hắn.
"Ta biết, điện hạ không nỡ."
"Ai nói, lần này cô sẽ ra tay thật đấy."
Giang Uẩn vòng tay qua cổ hắn, hơi híp mắt lại, nhìn muôn hoa đua nở trong sân, không nói gì.
"Chỉ vậy đã sợ rồi?"
Tùy Hành mỉm cười hỏi.
Giang Uẩn không đáp mà chỉ nói: "Mùa xuân ở Tùy đô thật đẹp."
"Đó là đương nhiên, đợi giải quyết xong chuyện này, cô sẽ dẫn ngươi đến Ly Sơn cưỡi ngựa thả diều. Buổi tối chúng ta sẽ trực tiếp nghỉ ngơi tại cung điện, uống rượu nướng thịt, ngồi trên nóc nhà ngắm sao. Bầu trời ở Ly Sơn không giống với những nơi khác, nó bao la rộng lớn, muôn sao rực rỡ, dường như có thể đưa tay hái xuống."
Giang Uẩn tưởng tượng ra cảnh đó, nói: "Đây nhất định là khung cảnh đẹp nhất thế gian."
"Ta chưa bao giờ thấy ngôi sao nào lớn như vậy, thật muốn được ngắm thử một lần."
Tùy Hành nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu lang quân nhà mình, nói: "Chỉ là một ngôi sao mà thôi, nếu ngươi thích, dù có bay lên trời cô cũng phải hái xuống cho ngươi."
Giang Uẩn bật cười nói: "Vậy ta phải nhanh chóng chế tạo cho điện hạ một đôi cánh, phòng hờ nửa đường điện hạ bị gió cuốn đi mất."
Tùy Hành hiếm khi thấy Giang Uẩn cười thoải mái như vậy.
Ánh mắt Tùy Hành dao động, thầm nghĩ, hắn nhất định phải khiến cho y hạnh phúc suốt đời, ngày nào cũng vui vẻ như hôm nay mới được. Hắn nhướng mày nói: "Loại việc nặng nhọc này sao cô nỡ để cho ngươi làm, cô nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó, cô sai người làm một loại cơ quan điểu* có thể chở người, chúng ta cùng nhau bay lên."
*Cơ quan điểu:
"Còn ngươi, thân thể ốm yếu mềm mại như vậy, chỉ cần làm ấm giường cho cô thôi."
Giang Uẩn cong khóe môi, im lặng nghe hắn nói.
Y không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp người này dưới đáy vực.
Khi đó, y tưởng mình gặp phải một tên thô lỗ thấy sắc nổi ý, nào ngờ quanh đi quẩn lại, mình và hắn lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Còn đến một đô thành xa lạ, chung sống cùng hắn ở căn biệt viện này gần một tháng trời.
Một tháng trong cuộc đời dài đằng đẵng của con người, dường như nó ngắn ngủi đến mức có thể bỏ qua.
Cũng giống như giấc mộng ngày xuân.
Tuy nhiên, có thể trải qua một giấc mơ đẹp như vậy, quả thật không uổng phí kiếp này.
Ánh mặt trời dịu dàng phủ lên bóng dáng hai người, Giang Uẩn không muốn cử động, Tùy Hành cũng không muốn rời đi, bọn họ hiếm khi có được khoảng thời gian ở bên nhau ấm áp như vậy. Bóng chiều ngả về Tây, hai người uống cạn một vò rượu thông.
Tùy Hành sợ Giang Uẩn bị cảm nên không dám ở lâu, trực tiếp bế y về phòng.
Giang Uẩn nằm trên ghế dài, tóc đen xõa tung, nhưng vẫn ôm lấy Tùy Hành không buông.
Kê An cho người mang canh giải rượu đến.
Giang Uẩn nói: "Không muốn uống."
"Điện hạ bế ta lên giường, được không?"
Tùy Hành cảm thấy hôm nay tiểu lang quân nhà mình vô cùng dính người, hắn thấp giọng đồng ý, bế y lên, đặt vào phía trong giường.
Giang Uẩn cởi ngoại bào và thắt lưng ngọc của mình ra, sau đó mới bắt đầu cởi y phục của Tùy Hành.
Tùy Hành nói: "Cô còn chưa tắm."
"Hôm nay không cần tắm."
"Ta không chê điện hạ bẩn."
Giang Uẩn cười vui vẻ, dùng ngón tay mềm mại mò mẫm quanh eo Tùy Hành, nhưng hồi lâu vẫn không thể cởi được lớp y phục của hắn.
Bộ dạng đáng yêu vô cùng, thậm chí còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
Tùy Hành không khỏi cúi xuống, nhéo chiếc mũi thanh tú của tiểu lang quân, nói: "Bình thường đều là cô hầu hạ ngươi, ngươi kiêu ngạo đến mức cả thắt lưng cũng không muốn cởi cho cô. Nếu đổi thành tiểu thiếp nhà người khác, nhất định sẽ bị thất sủng cho coi."
Giang Uẩn lại hôn hắn, vòng tay ôm lấy cổ đối phương.
Y nói: "Ta thích được điện hạ yêu thương chiều chuộng."
Tùy Hành bật cười.
"Cô còn chưa đủ cưng chiều ngươi sao?"
Cho dù biết trong lòng ngươi có vô số bí mật, có lẽ đời này cô cũng không bao giờ tra ra được, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa ngươi, không nỡ để ngươi chịu ấm ức.
Giang Uẩn chớp mắt: "Phải cưng chiều hơn mới được."
"Ta... thích điện hạ lắm."
"Thích đến nỗi không muốn đọc sách, không muốn làm văn, không muốn dậy sớm, cũng không muốn thăng quan tiến chức gì cả. Điện hạ có thích ta giống như ta thích điện hạ không?"
Tùy Hành ngẩn người, hốc mắt đột nhiên nóng lên.
Trước đây bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau như thế, Tùy Hành luôn cho rằng, trong mối quan hệ này, là hắn đơn phương tình nguyện thích y, ép buộc y ở bên cạnh mình. Hắn đã quen với việc độc đoán, xem những thứ mình thích làm của riêng.
Tùy Hành khàn giọng nói: "Cô còn tưởng rằng, ngươi sẽ oán hận cô, vì cô ép buộc ngươi ở lại đây."
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Lúc đầu thì đúng là vậy, nhưng điện hạ đối xử với ta tốt lắm, ta không kiềm được đem lòng yêu mến điện hạ."
Dưới ánh nến mờ ảo, đôi mắt y trong veo, sáng đến lạ thường, còn sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào ở Ly Sơn.
"Điện hạ còn chưa trả lời, điện hạ có thích ta không?"
"Cô thích ngươi lắm."
Tùy Hành cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, giống như đang hôn báu vật quý giá nhất thế gian.
"Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thích ai nhiều như vậy."
"Cô muốn cùng ngươi già đi, cả đời không thể chia xa. Cô muốn mang hết may mắn kiếp này trao cho ngươi, cô muốn ngươi cũng giống như cô, khỏe mạnh vô sầu, thọ mệnh dài lâu."
Giang Uẩn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào môi đối phương, ngăn hắn nói những lời tiếp theo.
Sau đó y ngẩng đầu lên, hôn người nọ thật sâu.
Bên trong lớp màn, hai bóng người chồng lên nhau, ánh nến rực rỡ suốt một đêm.
...
Khi bình minh đến gần, lúc bầu trời vẫn còn tối đen, Giang Uẩn tỉnh dậy.
Người bên cạnh còn đang ngủ say, hai tay vẫn vô thức ôm chặt eo y.
Giang Uẩn đứng dậy, chậm rãi hôn lên lồng ngực rắn chắc của hắn, sau đó lại từ trán hôn thẳng xuống một đường.
Tùy chó con, ta thật sự rất thích ngươi.
Y nghĩ thầm.
Một lát sau, Giang Uẩn đứng dậy, mặc áo bào và đeo thắt lưng ngọc như thường ngày.
Y bước đến bên ghế dài, cất những quyển sách còn bừa bộn trên bàn, đặt lại lên kệ, sau đó mở cửa sổ, bên ngoài một mảnh tối tăm, mặt trời vẫn còn là vệt xanh lờ mờ ở phía chân trời, lúc ẩn lúc hiện.
Hoa mơ nở rộ, đỏ rực khắp sân.
Giang Uẩn đưa tay ra ngoài cửa sổ, hái xuống một cành hoa.
Những cánh hoa đỏ tươi phủ đầy sương sớm.
Giang Uẩn nghịch một hồi, sau đó đứng dậy đặt hoa mơ lên gối Tùy Hành, cúi đầu hôn lên trán hắn lần cuối, sau đó y mở cửa, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Giang Nam nào có thứ chi, chỉ đành gửi một nhành xuân làm quà.
Tạm biệt nhé, Tùy chó con.