Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 63: Người Có Dã Tâm Càng Tốt




"Chỉ mong lần này Thái tử điện hạ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của công tử."

"Tháp Linh Lung?"

Thập Phương sửng sốt.

Giang Uẩn cong mắt nói: "Đúng vậy, tối nay chúng ta đi làm một việc thú vị."

Thập Phương không hiểu ban đêm leo tháp có gì thú vị, nhưng nhìn sắc mặt thoải mái của tiểu lang quân, chợt nghĩ, có sự giúp đỡ của Tả tướng, điện hạ hẳn là bình an vô sự, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Tháp Linh Lung là thắng cảnh nổi tiếng ở Tùy đô, mỗi dịp rằm tháng Giêng âm lịch, cổng tháp sẽ mở suốt đêm, ánh đèn rực rỡ. Vô số văn nhân sĩ tử đến đây làm thơ, bên trong còn tổ chức rất nhiều hoạt động. À đúng rồi, trên tường tháp cũng lưu lại không ít bút tích của các danh sĩ nổi tiếng khi xưa. Chỉ là đêm nay trời mưa to, không biết có vào được không."

Giang Uẩn nói: "Chúng ta đến thử vận ​​may một chút."

Mà bọn họ khá may mắn, tháp Linh Lung nằm bên trong chùa Từ Ân, vì đêm nay trời mưa to, trụ trì lo lắng thân tháp lâu năm không được sửa chữa sẽ bị dột nên đặc biệt cử hai tiểu hòa thượng đến trông coi.

Nghe nói Giang Uẩn muốn leo lên tháp, cả hai đều ngạc nhiên.

Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người ban đêm trời mưa không chịu ở nhà nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài.

Nhưng tiểu lang quân mặc y phục màu xanh, dịu dàng tuấn mỹ, trông giống như một thư sinh nho nhã, hai tiểu hòa thượng nhiệt tình dẫn họ đến cổng tháp, còn tặng cho Giang Uẩn và Thập Phương mỗi người một ngọn đèn, đồng thời bảo hai người chú ý an toàn.

Kê An và hộ vệ cũng đi theo sau.

Giang Uẩn sợ Kê An tuổi cao, thân thể không chống đỡ nổi nên bảo ông đợi ở tầng một, nhưng Kê An nhất quyết đi theo, cười nói: "Hiếm khi tiểu lang quân vui vẻ như hôm nay, vừa hay đã lâu lão nô không leo lên ngọn tháp nào cao như vậy, đang nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng để lão nô đi cùng ngài."

Thập Phương cầm đèn dẫn đường ở phía trước.

Tháp Linh Lung có mười một tầng, cao hơn hai mươi trượng, là ngọn tháp cao nhất Tùy đô và Giang Bắc. Bên trong tháp là các ngọn đèn Phật, trên tường không chỉ lưu lại bút tích của những danh sĩ nổi tiếng mà còn treo nhiều bức tranh Phật giáo có giá trị.

Cấu trúc tổng thể của tòa tháp kiên cố đẹp mắt, mỗi tầng đều có bút mực giấy nghiên để du khách sử dụng.

Vào một đêm mưa như vậy, nếu có thể đứng trong tháp lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, quả thật là một trải nghiệm không tệ. Thập Phương quanh năm ở trong quân đội với Tùy Hành, hiếm có cơ hội ra ngoài vui chơi, đây là lần đầu tiên hắn leo lên tòa tháp cao như vậy, khó tránh khỏi lộ ra chút phong thái thiếu niên.

Thập Phương thấy tối nay tâm tình của tiểu lang quân có vẻ tốt, bèn hỏi: "Trước đây công tử từng leo lên tòa tháp nào cao như vậy chưa?"

Giang Uẩn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Đây là lần đầu tiên."

Giang Nam có rất nhiều đền tháp, nhưng hầu hết đều là tháp bảy hoặc chín tầng, tòa tháp cao nhất mà Giang Uẩn leo lên là bảy tầng, nhưng khi đó thân phận của y là Thái tử, bên cạnh có rất nhiều hòa thượng vây quanh, không thoải mái tự tại như lúc này.

Thập Phương hơi lo lắng cho cơ thể của Giang Uẩn.

Mặc dù không biết Giang Uẩn làm cách nào để thuyết phục Tức Mặc Thanh Vũ, nhưng hắn biết, đêm nay y muốn đến tháp Linh Lung đa phần là có liên quan đến việc này.

Thân thể của tiểu lang quân không khỏe, mới nãy đứng dưới mưa, sau đó còn cùng Tả tướng nói chuyện lâu như vậy, chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức leo lên tháp, lỡ như đổ bệnh thì phải làm sao.

Giang Uẩn tựa hồ nhìn ra lo lắng trong lòng hắn, cười nói: "Không sao đâu, đi lại khiến ta ấm áp hơn. Hơn nữa, ta cũng không ốm yếu như ngươi nghĩ."

Dù sao vẫn còn đủ thời gian, leo đến mỗi tầng Giang Uẩn đều dừng lại, nghiêm túc quan sát những dòng chữ và bức tranh trên tường tháp. Bọn họ cứ đi mãi, cuối cùng cũng đến được đỉnh tháp khi trời dần sáng.

Sắc trời lờ mờ, mây đen tụ lại trên đỉnh tháp, mưa giăng gió cuốn, sấm sét rền vang. Từ trên đỉnh nhìn xuống, cảm giác cả ngọn tháp như đang nghiêng ngả mỗi khi có tiếng gió lướt qua tai.

Trên đỉnh tháp có một bàn cờ rất lớn, được khảm vào tường để du khách thi đấu.

Giang Uẩn đứng trước bàn cờ, y xắn tay áo, sau khi cân nhắc một lúc, một tay y cầm quân đen, tay kia cầm quân trắng, bắt đầu sắp xếp lại các quân cờ.

Thập Phương và Kê An không hiểu cờ đạo, chỉ đứng ở một bên nhìn.

Các hộ vệ cũng hiếu kỳ mở to mắt, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người tự đánh cờ với bản thân.

Quân cờ đen trắng rải rác ngẫu nhiên, giống như hai đội quân đối đầu với nhau, mỗi khi tiểu lang quân di chuyển ngón tay, chúng sẽ dần vây lấy nhau, tạo thành thế chiến đấu khó mà tách rời.

"Công tử định dùng quân trắng để đánh bại quân đen sao?"

Mặc dù Thập Phương không hiểu cờ vây, nhưng hắn đã từng thấy Tùy Hành và Từ Kiều chơi cờ, hiểu được một ít quy tắc cơ bản, nhìn quân trắng gần như vây lấy toàn bộ quân đen, chiếm được ưu thế, Thập Phương không nhịn được hỏi.

Giọng Giang Uẩn dịu dàng: "Ta đang bày trận."

"Bày trận?"

"Phải."

Vừa dứt lời, quân đen đã ổn định thế trận, bất ngờ xông ra, cắt đứt đường lui của quân trắng.

Giang Uẩn nhàn nhã nhặt một quân cờ trắng, nói: "Ta bày trận, là đợi người khác đến phá ván cờ của ta. Có điều, ván cờ này có chút khó khăn, e rằng sẽ không dễ dàng phá được. "

Y thong thả hạ một quân cờ trắng.

Thập Phương tràn đầy kinh ngạc.

Bởi vì quân trắng lại một lần nữa vây lấy quân đen.

Trắng và đen tưởng chừng đã đi đến thời khắc căng thẳng nhất của trận đấu, chỉ là mỗi bên đều có điểm yếu và tử cục riêng.

Thập Phương tò mò: "Công tử muốn ai là người phá vỡ thế cờ này?"

Giang Uẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người có dã tâm càng tốt, điện hạ của các ngươi cũng không tệ."

"Đương nhiên, ta cho phép hắn tìm người trợ giúp."

Thập Phương: "..."

...

Trên con đường núi lầy lội, một chiếc xe ngựa lộng lẫy, bốn góc được treo đèn đang lao thẳng vào cơn mưa tầm tã, vó ngựa chạy nhanh như bay, vô số vết bùn bắn lên tường thành.

Nhan Tề mặc áo bào đỏ thẫm, tóc buộc ngọc quan, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trong xe.

Tùy tùng thận trọng hỏi: "Công tử thật sự muốn đến Ly Sơn gặp Thái tử điện hạ sao?"

Nhan Tề gật đầu.

"Lòng ta đã quyết, ngươi không cần nói nữa."

Tùy tùng nói: "Tiệc Xuân Nhật lần trước, Thái tử đã đối xử như vậy với ngài, ngài không những không tính toán, còn mạo hiểm bất chấp phá hỏng kế hoạch của gia chủ, một mạch chạy đến Ly Sơn. Chỉ mong lần này Thái tử điện hạ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của công tử."

Nhan Tề không nói gì, mím chặt môi, nhìn ra ngoài xe.

Thái tử vĩnh viễn không thể đối chọi với Nhan thị, rốt cuộc phải chịu thiệt bao nhiêu lần hắn mới nhận ra đạo lý này?

Núi tuyết phương Bắc ba năm trước là do may mắn, nhưng chuyến đi Ly Sơn lần này, tổ phụ đã lên kế hoạch kỹ càng, tuyệt đối không có chút sơ hở nào.

Suy cho cùng, hắn vẫn không đành lòng nhìn người nọ chết.

Nhan Tề đưa tay bóp chặt chiếc còi bằng xương bên trong lớp áo.

Chỉ mong lần này điện hạ sẽ không như trước kia, giẫm đạp lên tấm chân tình của hắn, đồng thời hoàn toàn chấp nhận sự thật, cúi đầu hòa giải với Nhan thị.

Nghe nói có người đang bày ván cờ Linh Lung trong tháp, khi trời vừa sáng, rất nhiều văn nhân sĩ tử vội vàng cầm ô chạy đến.

Tiểu lang quân một thân y phục màu xanh, vẫn đang nhàn nhã hạ cờ.

"Là Sở Ngôn, hình như là Sở Ngôn."

Mọi người thì thầm, thảo luận sôi nổi.

Tức Mặc Thanh Vũ thức suốt đêm, ông vẫn đứng dưới mái hiên ngắm mưa, lão bộc đi tới bẩm báo: "Gia chủ, tất cả kỵ binh đã ra khỏi thành, thuận lợi tiến vào Ly Sơn."

Mà gần như cùng lúc đó, xe ngựa của Nhan Tề cũng vừa đến chân núi Ly Sơn.