Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 29: Không Cho Ngươi Ngủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đó mà là tự tin? Đó gọi là ngông cuồng ngu xuẩn!"

Mặc dù Trần Kỳ đã trịnh trọng hứa hẹn, nhưng hắn biết rõ, muốn chiến thắng không phải chuyện dễ.

Tiệc Xuân Nhật do Nhan thị tổ chức, hơn phân nửa quan giám khảo lục nghệ đều có dây mơ rễ má với Nhan thị. Một khi phủ Thái tử và Nhan thị công khai đối đầu, Trần Kỳ đại diện cho phủ Thái tử tham gia, chắc chắn sẽ bị bọn họ nhắm tới. Muốn chiến thắng cuộc thi, hắn nhất định phải giành được sự ủng hộ của phân nửa quan giám khảo còn lại.

Bọn họ đều là đệ tử của Tức Mặc Thanh Vũ.

Tức Mặc Thanh Vũ có tiếng là một vị quan trong sạch, không nhận lục thân, các đệ tử cũng học theo quan điểm này của ông, chỉ nhìn tài chứ không nhìn người. Thời điểm nhóm quan văn và phủ Thái tử tranh đấu kịch liệt nhất, những đệ tử đó cũng chưa từng gây khó dễ cho Nhan thị, thậm chí bọn họ còn đánh giá cao văn chương của Nhan Tề, vì vậy mà nhiều năm qua vị trí đứng đầu đều rơi vào tay Nhan Tề.

Trần Kỳ cần cù chăm chỉ, mặc dù hắn chưa từng hoài nghi tài văn chương của bản thân, nhưng suy cho cùng Nhan Tề là cao thủ văn chương hàng đầu Giang Bắc, gia thế hiển hách, tuổi trẻ thành danh, có danh dự và uy tín cao ở Tùy đô, xưa nay luôn được xem là thiên tài văn học. Mà danh tiếng của Trần Kỳ chủ yếu chỉ lan truyền ở Giang Nam, dĩ nhiên không thể so với Nhan Tề.

Còn một điều nữa mà người ngoài không biết.

Vẻ ngoài của hắn không phong lưu anh tuấn bằng Nhan Tề.

Thời đại này người ta rất coi trọng nhan sắc, khi tuyển chọn nhân tài, triều đình luôn lấy "nhan sắc" làm một trong những tiêu chí đánh giá, cùng một tài năng văn chương, nhưng nếu sở hữu ngoại hình nổi bật thì càng có nhiều khả năng chiến thắng.

Nói thẳng ra thì là "xem mặt".

Trước đây Trần Kỳ từng đọc qua các bài viết của Nhan Tề, lối hành văn độc đáo, ngôn từ hoa mỹ, giọng văn hùng hồn, ngòi bút sâu sắc, quả thật là một đối thủ đáng gờm, xứng đáng với cái danh cao thủ văn chương Giang Bắc.

Nhan Tề được nhiều danh sĩ Giang Bắc ưu ái, đồng thời cũng giành được hảo cảm từ các quan giám khảo.

Muốn chiến thắng Nhan Tề, hắn cần dùng thực lực của mình để áp đảo đối phương.

Đây là một trận chiến cam go, đồng thời cũng là một canh bạc lớn, một khi thắng, hắn sẽ một bước lên mây, tiền đồ vô hạn.

...

"Hữu tướng."

Lúc thân tín thuật lại lời của Thái tử cho Nhan Băng, gã gần như không dám nhìn mặt ông.

Nhan Băng ngồi trên ghế, lơ đễnh nhắm mắt, sau khi nghe xong, ông từ từ mở mắt ra, hỏi: "Hắn nói vậy thật sao?"

"Vâng."

Những thân tín khác khá ngạc nhiên, mặc dù Thái tử có chiến công hiển hách, dựa vào vũ lực mà quyền khuynh triều dã, tuy nhiên một trữ quân muốn dựng nên đại nghiệp, nhất định phải cần có sự trợ giúp của quan văn, thân tín quả thật không hiểu, Thái tử lấy đâu ra tự tin chống đối Nhan thị.

Vẻ mặt Nhan Băng lại khá bình tĩnh.

"Đại bàng mọc cánh, muốn bay đi cũng là lẽ thường tình."

Tuy nhiên, thế nhân chỉ có thể nhìn thấy con đại bàng thành công lao ra khỏi vách đá chứ không ai thèm để ý hàng trăm thi thể rơi xuống đáy vực thịt nát xương tan.

Thân tín hỏi: "Vậy danh sách này?"

Những cái tên trong danh sách đều được tuyển chọn cẩn thận, Nhan thị đời này toàn là những nhân tài xuất chúng, tiệc Xuân Nhật là cơ hội hoàn hảo để bọn họ tạo dựng tên tuổi, Nhan thị sẽ không để những đứa trẻ này bỏ lỡ cuộc thi.

Nhan Băng nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Giao cho Tả tướng."

Thân tín kinh ngạc.

Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ là người đứng đầu nhóm quan văn, xưa nay phụ trách quản lý phần thi đấu của bọn họ, hành động này của gia chủ, khác nào để Nhan thị lấy danh phận nhóm quan văn tham gia thi đấu.

Trước đây chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Thậm chí ba năm trước cũng chưa từng...

Thực lực nhóm quan văn vốn dĩ không hề yếu, nếu có thêm sự giúp đỡ của Nhan thị, phủ Thái tử gần như không có cơ hội chiến thắng.

Gia chủ làm như vậy, hiển nhiên là muốn dạy cho Thái tử một bài học.

Người phản ứng dữ dội nhất là Nhan hoàng hậu.

Nhan hoàng hậu cảm thấy con trai mình điên rồi nên mới từ bỏ người của Nhan thị, tự ý thành lập một đội quan văn riêng.

Nhan thị có căn cơ sâu xa, làm sao có thể lay chuyển chỉ trong một đêm? Nhan hoàng hậu tức giận đến mức cho gọi Tùy Hành vào cung mắng một trận.

Tùy Hành nghe xong, nhướng mày nói: "Mẫu hậu yên tâm, cho dù không có Nhan thị, nhi thần cũng không thua."

Vừa dứt lời thì bị Nhan hoàng hậu đạp một cước.

"Bổn cung biết ngươi tâm cao khí ngạo, không muốn khuất phục Nhan thị, cũng không muốn bị Nhan thị khống chế, nhưng tiệc Xuân Nhật không phải dẫn binh đánh trận, ngươi cho rằng dựa vào đám thuộc hạ liều lĩnh kia thì có thể kề dao vào cổ quan giám khảo, bảo bọn họ đưa vị trí đứng đầu cho ngươi ư? Làm người phải biết thực tế, công ra công tư ra tư, Nhan thị là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Có phải đầu ngươi bị lừa đá rồi không, dám làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?"

Nhan hoàng hậu mắng xong vẫn chưa nguôi giận, lệnh cho người gọi Từ Kiều đến mắng.

Trong mắt Nhan hoàng hậu, Từ Kiều thân là mưu sĩ và thân tín đáng tin cậy nhất của Tùy Hành, ông không những không ngăn cản mà còn càn rỡ theo hắn, quả thật không làm tròn chức trách.

Từ Kiều khổ không thể nói, chỉ có thể quỳ xuống nghe Nhan hoàng hậu mắng.

Cuối cùng, Tùy Hành bình tĩnh nói: "Nếu mẫu hậu lại xen vào chuyện của cô, đừng trách cô tấu lên phụ hoàng, mẫu hậu tự ý can thiệp triều chính."

Nhan hoàng hậu tức đến mức bảo hắn cút ra ngoài.

Tùy Hành và Từ Kiều cùng nhau cút.

Nhan hoàng hậu vuốt ngực, nửa ngày trời mới lấy lại sức.

Tần ma ma vỗ lưng nàng: "Điện hạ vừa chinh phục năm nước Giang Nam, đang ở độ tuổi bộc lộ tài năng, muốn chứng tỏ bản thân cũng là điều dễ hiểu. Nô tỳ thấy, nương nương không cần phải tức giận, điện hạ tự tin như thế, đa phần là đã nắm chắc phần thắng trong tay."

Nhan hoàng hậu giận dữ nhìn bà.

"Đó mà là tự tin? Đó gọi là ngông cuồng ngu xuẩn!"

"Rốt cuộc kiếp trước bổn cung đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại sinh ra đứa con trời đánh như vậy!"

...

Trần Kỳ dựa vào danh tiếng trước đây của mình, nhanh chóng chiêu mộ một nhóm nhân tài cho Tùy Hành từ các nước Giang Nam, trong đó có những danh sĩ nổi tiếng nhiều năm, cũng có những kỳ tài tiêu dao bên ngoài.

Chẳng hạn như có một đạo sĩ tên là Tiêu Dao Tử, rất giỏi đánh cờ.

Tiêu Dao Tử quê ở Giang quốc, vì xuất thân thấp hèn nên bị người khác coi thường, từ đó nản chí lên núi tu luyện. Đánh cờ tuy không nằm trong thi đấu lục nghệ, nhưng dù sao cũng là một trong những mục thi đấu quan trọng. Hôm qua sau khi nhận được nhiệm vụ từ Tùy Hành, Trần Kỳ lập tức mời Tiêu Dao Tử xuống núi.

Tùy Hành cho gọi những người này đến gặp hắn.

Trần Kỳ lần lượt giới thiệu, lúc giới thiệu đến Tiêu Dao Tử, Tùy Hành hơi híp mắt lại: "Nghe nói Thái tử Giang quốc hạ mình cầu hiền, chiêu mộ nhân tài, nếu ngươi đã là người Giang quốc, vì sao không muốn hiến sức cho Giang Dung Dữ?"

Tiêu Dao Tử có thể cảm giác được, vị Thái tử Tùy quốc này dường như không thích gã cho lắm.

Giang quốc và Tùy quốc là kẻ thù truyền kiếp, đối phương có thái độ như vậy, cũng tạm lý giải được.

Tiêu Dao Tử giương cây phất trần, trịnh trọng trả lời: "Bẩm điện hạ, bần đạo không muốn trung thành với một tên ngụy quân tử, chỉ muốn hiến sức cho vị minh chủ như ngài."

Tùy Hành lộ ra vẻ mặt hứng thú.

"Ngươi cũng cho rằng Giang Dung Dữ là một tên ngụy quân tử?"

"Đúng vậy, người này tự nhận hạ mình cầu tài, chiêu hiền nạp sĩ, nhưng thực chất lại kiêu ngạo vô lễ, dùng quyền lực ức hiếp người khác. Người có xuất thân thấp hèn như bần đạo, trong mắt y còn không bằng heo chó, thậm chí đến cổng cung của y cũng không có tư cách bước vào. Chẳng những vậy, đối phương còn mang lòng đố kỵ, không muốn thấy người khác tài giỏi hơn mình, chỉ muốn chiêu mộ những người tầm thường suốt ngày a dua nịnh hót. Trung thành với một kẻ như vậy, khiến bần đạo cảm thấy hổ thẹn."

Tùy Hành lại hỏi: "Vậy đạo trưởng có thể mang đến cho cô lợi ích gì?"

Tiêu Dao Tử đáp: "Trận đấu cờ hôm đó, bần đạo sẽ giành vị trí đứng đầu cho điện hạ."

"Được, cô không giống tên Giang Dung Dữ kia. Cô trọng dụng nhân tài, xưa nay chưa từng để ý xuất thân, chỉ cần có năng lực. Nếu đạo trưởng thật sự có tài năng, cô tuyệt đối sẽ không coi như heo chó mà đối đãi. Có điều..."

Hắn đột nhiên chuyển đề tài: "Phủ Thái tử của cô tuy giàu có, nhưng không nuôi đám phế vật, hy vọng đạo trưởng có thể bộc lộ chút năng lực, để cô xem thử ngươi có tài cán gì."

Ánh mắt đối phương chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại mang theo áp lực nặng nề.

Tiêu Dao Tử toát mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng hiểu được vì sao tiếng ác của vị Thái tử này lại lan truyền khắp Giang Nam Giang Bắc.

"Bần đạo sẽ cố gắng hết sức."

Tiêu Dao Tử lớn tiếng đáp lại.

Tùy Hành gật đầu, chắp tay sau lưng đi xuống, lúc đi ngang qua gã, đột nhiên nói: "Cô không thích giả thần giả quỷ, một khi đạo trưởng gia nhập dưới trướng cô, thì chính là thuộc hạ của cô. Từ nay trở đi, loại đạo bào* thế này không cần mặc nữa."

*Đạo bào:

Tiêu Dao Tử sửng sốt một lát, sau đó run rẩy đáp vâng.

...

Lúc Tùy Hành trở về, Giang Uẩn đã ngủ rồi.

Giang Uẩn là người ngủ có kỷ luật nhất mà Tùy Hành từng gặp, lúc ngủ y không trở mình, không nói mớ, nếu không có người quấy rầy, y có thể nằm yên lặng như vậy suốt đêm.

Nhưng Tùy Hành thì không phải.

Tùy Hành vừa quay lại, nhìn tấm lưng như ngọc và mái tóc đen dài của tiểu mỹ nhân, không nhịn được muốn bắt nạt. Hắn nắm lấy cổ tay lộ ra ngoài của Giang Uẩn, đặt lên ngực.

Vừa tìm được một vị trí thoải mái nằm xuống, Giang Uẩn đã bị hắn đánh thức.

Giang Uẩn cau mày, khó hiểu nhìn Tùy Hành và bàn tay đang bị hắn nắm.

"Làm gì?"

"Không có gì."

Tùy Hành nằm xuống, vẫn ngang ngược nắm tay tiểu lang quân, ấn vào lòng: "Chỉ là nhớ ngươi thôi."

Giang Uẩn đang buồn ngủ, không muốn nói nhảm với hắn.

Vừa nhắm mắt, lại bị hắn bất ngờ hôn vào má.

Tùy Hành cười vô cùng thiếu đánh.

"Không cho ngươi ngủ."

Đôi mắt của hắn sáng ngời, có vẻ rất phấn khích.

Giang Uẩn thực sự không thể hiểu được, nửa đêm nửa hôm tên này phấn khích cái gì.

"Những ngày tiếp theo rất quan trọng với cô. Cô hy vọng ngươi có mặt, chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt đó."

"Khoảnh khắc đặc biệt?"

"Ừm."

Tùy Hành nhướng mày: "Khoảnh khắc này cũng quan trọng như lúc ngươi sinh con cho cô vậy."

"..."

Giang Uẩn hoàn toàn không để ý đến hắn nữa, rút ​​tay ra, quay vào trong ngủ.

Tùy Hành biết y buồn ngủ nên cũng không làm ầm ĩ nữa, đứng dậy cởi y phục, sau đó nằm xuống, ôm chặt y từ phía sau, ngủ thiếp đi.

...

Tiệc Xuân Nhật vốn là buổi tụ tập của giới văn nhân.

Thi đấu lục nghệ trở thành cốt lõi của buổi tiệc, cuộc thi đầu tiên là văn chương, cũng là mục quan trọng đứng đầu trong lục nghệ.

Sáng sớm hôm sau, văn nhân học sĩ các nước đều tập trung ở đài thi đấu, Tùy đế và Nhan hoàng hậu vẫn còn tức giận cũng ngồi trên đài từ sớm, quan sát cuộc thi.

So với mọi năm, tiệc Xuân Nhật năm nay thu hút không ít người xem.

Đầu tiên là do Thái tử Tùy Hành đã ba năm không tham dự, tiệc Xuân Nhật ba năm trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Kế đến là sự quy hàng của năm nước Giang Nam đã tạo ra một lượng lớn đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho cuộc thi. Chẳng hạn thi đấu văn chương có Trần Kỳ là cao thủ hàng đầu Giang Nam; thi đấu nhạc khúc có Thế tử Lạc quốc Lạc Phụng Quân, một trong Tứ công tử, còn được mệnh danh là thiên tài âm nhạc.

Trong số Tứ công tử nổi tiếng ở Giang Nam, ngoại trừ Thái tử Giang quốc nghe đồn là rơi xuống vách đá bị thương nặng, không biết còn sống được bao lâu, ba người còn lại đều quy hàng Tùy quốc, đồng thời cùng xuất hiện trong tiệc Xuân Nhật năm nay, điều này tạo nên áp lực rất lớn cho các nước nhỏ phương Bắc.

Tuy nhiên, so với một nước bá chủ như Tùy quốc, nhân tài của các nước nhỏ phương Bắc tương đối ít ỏi, nên áp lực lớn nhất vẫn nằm ở bọn họ. Mà phía Tùy quốc, người được chú ý nhiều nhất dĩ nhiên là Thái tử Tùy Hành.

Sáng sớm, tin tức con cháu Nhan thị đại diện cho nhóm quan văn tham gia thi đấu mà không đại diện cho phủ Thái tử đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Các nước phụ thuộc, bao gồm cả giới văn nhân Tùy đô đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Mọi người im lặng quan sát, chờ đợi xác thực tin đồn. Trước sự chú ý của đám đông, Nhan Tề thân là đích trưởng tôn Nhan thị, hắn mặc áo choàng màu đỏ thẫm, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

Tùy tùng cầm ô che cho hắn.

Đám văn nhân sĩ tử có mặt tại đó lập tức kéo đến chỗ hắn, có người muốn bắt chuyện, có người muốn nhân cơ hội thăm dò tin tức. Nhan Tề chỉ mỉm cười đáp lễ, không trả lời những câu hỏi liên quan đến việc tham gia thi đấu của Nhan thị.

Giang Uẩn cũng thức dậy từ sớm, đi theo Thập Phương và Phàn Thất qua đó nghe ngóng, hay tin Tùy Hành không dùng người của Nhan thị, y hơi ngạc nhiên.

Phàn Thất ủ rũ nói với Thập Phương: "Ta không tin bọn họ nói bậy. Dù Nhan thị có thế nào đi nữa, Nhan Tề công tử nhất định sẽ đứng về phía điện hạ. Chỉ cần Nhan Tề công tử ở đây, còn có Trần Kỳ, điện hạ nhất định sẽ thắng."

Thập Phương bảo hắn thật ngây thơ.

"Huynh cho rằng Nhan Tề sẽ vì điện hạ mà chống đối Nhan thị?"

"Tại sao không? Nhan tướng chuyên quyền độc đoán, nhưng Nhan Tề công tử không phải là người như vậy." Phàn Thất không phục nói: "Nếu ngươi không tin, chúng ta cứ chờ xem."

Trước khi thi đấu, mọi người phải tiết lộ danh tính, đến gặp quan giám khảo để lấy thẻ dự thi, đồng thời ghi rõ là sẽ đại diện cho phe nào thi đấu, đây là quy định.

Khi Nhan Tề bước lên đài, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn.

Ánh nắng chậm rãi chiếu xuống mặt sông, gió nhè nhẹ lướt qua, khung cảnh mùa xuân thật dễ chịu, y phục của Nhan Tề bay phấp phới, ngón tay hắn buông thõng, cuối cùng nhặt lên một tấm thẻ có khắc chữ đại diện cho nhóm quan văn.