*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tình cảm của Tùy Hành, sao y có thể không hiểu?"
"Chúng ta cứ rời đi thế này, thực sự không sao chứ?"
Tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên con đường lát đá xanh, lăn qua một lớp tuyết mỏng, để lại hai vệt bánh xe thật sâu. Tùy Hành nhìn cánh cổng phủ Tả tướng đang dần khuất khỏi tầm mắt, không chắc chắn hỏi.
"Yên tâm đi."
Giang Uẩn tự tin trả lời.
Tùy Hành nói: "Lúc chúng ta rời đi, sắc mặt của Tả tướng trông không tốt lắm. Sư huynh của em có thể ứng phó được không?"
"Từ nhỏ Triệu sư huynh đã theo sư phụ học nghệ, tình cảm thầy trò giữa họ rất sâu đậm, không phải ai cũng có thể so sánh. Đừng nhìn ngày thường sư phụ nghiêm khắc với sư huynh, thực ra trong lòng ông ấy rất coi trọng vị đại đệ tử này, điện hạ cứ yên tâm đi."
Giang Uẩn tự tin nói.
Nhưng Triệu Diễn thì không tự tin như những gì tiểu sư đệ nhà mình mong đợi.
Lúc này ngồi sau án thư, chỉ riêng nhìn khuôn mặt của sư phụ thôi mà lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí Triệu Diễn còn nghĩ, lát nữa phải nhận lỗi thế nào mới có thể chết một cách thoải mái.
"Ngươi muốn làm quan?"
Tức Mặc Thanh Vũ mở lời trước, giọng điệu và biểu cảm đều bình thản, không rõ vui hay buồn.
Triệu Diễn kinh ngạc, sắc mặt hắn thay đổi, gần như đứng phắt dậy, "Sư phụ..."
"Ngồi xuống."
Tức Mặc Thanh Vũ lên tiếng.
"... Vâng."
Triệu Diễn ngồi xuống, tim đập như trống, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt ông.
Tức Mặc Thanh Vũ nhìn về phía đại đệ tử xưa nay vẫn luôn hành sự cẩn trọng của mình, một lúc sau mới nói: "Từ giờ trở đi, ngươi có thể tự do rồi."
Nét mặt Triệu Diễn biến đổi, lập tức rời khỏi chỗ, quỳ xuống đất, "Sư phụ bớt giận, đệ tử... không muốn làm quan, cả đời này cũng không làm quan. Trước đây là đệ tử hồ đồ, sư phụ muốn đánh muốn mắng, đệ tử quyết không phản kháng, chỉ xin sư phụ đừng đuổi đệ tử ra khỏi cửa."
"Lại nói mấy lời không thật lòng."
Tức Mặc Thanh Vũ hừ lạnh.
Sắc mặt Triệu Diễn tái nhợt, trong lòng vừa sợ hãi vừa hối hận, hắn quỳ tới trước định tiếp tục cầu xin, liền nghe Tức Mặc Thanh Vũ nói tiếp: "Muốn làm quan thì làm cho tốt, trở thành một vị quan vì nước vì dân, đừng để mất mặt Tức Mặc Thanh Vũ ta. Bộ dáng rụt rè nhìn trước ngó sau thế này, còn ra thể thống gì nữa!"
Triệu Diễn giật mình ngẩng đầu, không dám tin nhìn sư phụ.
"Sư phụ, ngài..."
"Chuyện này lão phu sẽ không can thiệp, phủ Tả tướng cũng không giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi muốn làm, thì hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi."
Triệu Diễn vội nhỏ giọng hỏi: "Vậy sau này đệ tử muốn quay về phủ Tả tướng thì sao ạ?"
Tức Mặc Thanh Vũ nghiêm mặt nói: "Chân mọc trên người ngươi, lão phu quản được à!"
Triệu Diễn mừng rỡ, mãi tới lúc này mới trút được tảng đá nặng trong lòng, dập đầu thật mạnh, nói: "Đệ tử đi lấy rượu cho sư phụ."
Nói xong hắn đứng dậy ra ngoài, đi được nửa đường thì nghe phía sau có tiếng gọi: "Đứng lại."
Triệu Diễn lập tức dừng bước, nghĩ, quả nhiên không dễ như vậy mà, vừa định quay người lại nghe răn dạy, thì thấy Tức Mặc Thanh Vũ lấy ra một vật từ ngăn kéo đặt lên bàn, nói: "Bản kiến nghị này, viết không tệ."
"Nhưng vẫn còn nhiều chỗ hành văn chưa tốt, cần sửa!"
Tức Mặc Thanh Vũ nghiêm mặt mắng một câu.
Triệu Diễn sửng sốt, nhất thời không kiềm được, đôi mắt đỏ hoe, hai giọt lệ lăn dài trên má.
...
Thuyết phục được Tả tướng, việc bái sư cũng dễ hơn nhiều.
Giang Uẩn chọn ngày tốt mời Triệu Diễn đến phủ, tổ chức một buổi lễ bái sư long trọng cho hai đứa nhỏ. Từ sáng sớm tiểu Giang Nặc đã được cung nhân mặc cho một bộ áo nho* chỉnh tề. Nhóc con tuổi còn nhỏ nhưng mái tóc rất mượt mà, mặt mày sáng sủa, lại sở hữu nét đẹp của hai vị Thái tử Giang Nam và Giang Bắc. Dù hiện giờ vẫn là một đứa trẻ, nhưng đã thoáng thấy được dáng vẻ khuynh sắc khuynh thành trong tương lai. Tiểu quận vương Tùy Chương vẫn mặc áo giáp uy phong lẫm liệt, đi đôi ủng da thú tử kim, khí thế ngút trời, trông không giống đến bái sư mà giống như ra đánh trận hơn.
*Áo nho:
Tùy Hành không nhìn nổi nữa, trực tiếp nhấc nó lên, mặc kệ tiểu quận vương vùng vẫy tay chân, la hét ầm ĩ, trong chớp mắt đã lột xong bộ giáp không phù hợp của đứa cháu ra, sau đó bảo thị vệ phủ Thái tử thay cho nó một bộ áo nho khác.
Đám người hầu và thị vệ phủ Nhị hoàng tử theo cùng nhìn mà cảm kích rơi lệ.
Phải biết, tiểu quận vương sinh ra đã có sức mạnh hơn người, tính tình lại hung dữ, cả phủ Nhị hoàng tử không ai địch nổi, ngay cả cha mẹ ruột của nhóc cũng phải tránh né. Cả Tùy đô này, người duy nhất khiến nó chịu nghe lời chính là Thái tử điện hạ tiếng ác vang xa. Sáng nay vợ chồng Nhị hoàng tử và cả Lan quý phi đã năn nỉ dỗ dành, thậm chí suýt quỳ xuống mà cũng không thể bắt nó thay áo giáp ra. Nào ngờ Thái tử điện hạ lại giải quyết nhanh gọn lẹ trong một nốt nhạc.
Lễ bái sư diễn ra suôn sẻ. Tùy Hành ở tại chỗ canh chừng, hai đứa nhỏ nghịch ngợm hiếu động không dám làm bậy, ngoan ngoãn nghe theo lời Lễ quan, hoàn thành nghi lễ bái sư. Tùy đế vô cùng hài lòng, ông cho rằng không có cách nào tốt hơn việc "cùng học", "cùng làm bài tập", "cùng chịu đòn" để hai đứa cháu nghịch ngợm bắt tay làm hòa và trở thành bạn tốt. Ông cũng tự hào vì mình đã nghĩ ra cách này, lập tức sai nội quan tới, ban thưởng một số lễ vật, làm Triệu Diễn khó xử vô cùng.
Người duy nhất không hài lòng là Lan quý phi.
Lan quý phi vì chuyện này mà chạy đến chỗ Tùy đế làm ầm ĩ một trận. Nàng tưởng rằng Tùy Hành nói sẽ mời một vị Nho sĩ đến từ dân gian, ít nhất cũng phải là bậc danh sư tiếng tăm lừng lẫy, môn sinh khắp thiên hạ. Ai ngờ chỉ là một đệ tử dưới trướng Tả tướng, tuổi chừng hai lăm hai sáu không có phẩm hàm, tuy cũng có chút danh tiếng nhưng làm sao có thể so được với các bậc thầy tóc bạc râu trắng?
Thậm chí Lan quý phi còn nghi ngờ Tùy Hành cố tình gây khó dễ, làm lỡ việc học của cháu mình.
Tùy đế nghe xong thì mất sạch kiên nhẫn, nói: "Nặc Nặc và Chương Nhi cùng đi học cùng bái sư, theo ý nàng là Thái tử bị ma ám, vì muốn gây khó dễ cho nàng mà ngay cả bài vở của con mình cũng không quan tâm? Học vấn cao hay thấp không phải chỉ dựa vào tuổi tác hay tóc ai bạc hơn ai, trẫm tin rằng việc này Thái tử có lý do riêng. Còn nàng, tầm nhìn hạn hẹp, suy nghĩ thiển cận, về sau không được nhắc đến chuyện này nữa."
Tùy đế lại tiếp tục nói về đứa nhỏ trong phủ Thái tử, Lan quý phi bị chặn miệng, không thể nói gì thêm.
"Vả lại, việc này là do chính trẫm chấp thuận, lời của quý phi, lẽ nào là đang nghi ngờ quyết định của trẫm?"
Tùy đế trầm giọng nói thêm.
Lan quý phi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống nhận tội, nói không dám.
Nhưng Lan quý phi vẫn không chịu từ bỏ, để kiểm chứng năng lực của Thái phó trẻ tuổi, hằng ngày nàng cử nhiều thân tín theo sát tiểu quận vương Tùy Chương. Tuy lấy danh nghĩa là chăm sóc tiểu quận vương, nhưng thực chất là giám sát việc giảng dạy của Triệu Diễn. Lúc nghe tin mỗi ngày Triệu Diễn chỉ dạy hai canh giờ, thời gian còn lại thì dẫn hai đứa trẻ tôn quý nhất Đại Tùy ra đồng nhổ cỏ, bắt cá tóm dế, Lan quý phi tức đến nghẹt thở.
Nàng biết ngay, cái tên Thái tử Tùy Hành này lòng dạ hiểm độc, muốn nhân cơ hội học vỡ lòng biến cháu trai nàng thành kẻ ngu ngốc, học hành không thông.
Huống chi hiện giờ thiên hạ thái bình, đến cả những kẻ ăn chơi trác táng cũng không tới nỗi đi lội bùn bắt dế như vậy.
Nhưng Lan quý phi đã từng nói chuyện này với Tùy đế, bây giờ nhắc lại thì không tốt lắm, thế là nàng cho gọi Nhị hoàng tử đến. Nào ngờ Nhị hoàng tử vừa nghe mẫu phi ăn gan hùm mật gấu bảo hắn đi tố cáo Thái tử, lập tức ôm bụng nói đau rồi chạy trốn mất dạng. Lúc Lan quý phi tức giận tìm đến phủ Nhị hoàng tử, người hầu báo rằng điện hạ không khỏe nên đã rời đi nghỉ dưỡng ở biệt trang ngoại thành với vài vị tiểu thiếp, chưa rõ ngày về.
Lan quý phi tức đến ngạt thở vì có đứa con trai vô tích sự.
May mà có cung nhân tâm phúc bên cạnh an ủi, nói rằng tiểu thế tử bắt được không ít cá trê và dế, thậm chí còn bắt nhiều hơn tiểu quận vương. Nếu Thái tử thực sự muốn làm hao mòn ý chí của tiểu quận vương, thì con trai ngài ấy chắc chắn sẽ bị mài mòn đầu tiên.
Lúc này, cơn ấm ức của Lan quý phi mới dịu đi đôi chút.
Nhưng ngủ một đêm, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Lan quý phi lại khóc lóc kể chuyện này cho Tùy đế. Lúc Tùy đế hay tin cũng hơi nhíu mày, lập tức truyền Triệu Diễn vào cung yết kiến.
Tùy đế nghĩ, tuy ông không phải kiểu người cổ hủ, nhưng cũng không thể nhìn hai đứa cháu ngoan của mình suốt ngày lăn lộn trong bùn đất được.
Tin tức truyền đến phủ Thái tử, lúc đó Giang Uẩn đang ngồi sau bàn làm việc, trả lời mấy công vụ quan trọng mà Phạm Chu và Vân Hoài gửi đến. Tùy Hành cởi áo choàng bước vào, tóm tắt lại sự việc, hỏi: "Có cần cô vào cung giải quyết không?"
Giang Uẩn cầm bút nhúng mực, bình thản nói không cần.
Tùy Hành kéo một cái ghế lại gần ngồi xuống, ngạc nhiên nói: "Cô còn tưởng em sẽ lo cho an nguy của đại sư huynh mình chứ."
Tuy Tùy đế không phải là một vị quân vương bạo ngược vô lý, nhưng dù sao vẫn có uy quyền, văn võ bá quan đều kính sợ, Tùy Hành lo một văn nhân vừa mới vào triều làm quan như Triệu Diễn sẽ khó mà ứng phó được.
Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Đó là vì điện hạ không hiểu vị đại sư huynh này của ta."
"Sao lại nói vậy?"
Giang Uẩn: "Tuy Triệu sư huynh chưa có chức vụ trong triều, cũng chưa có kinh nghiệm diện thánh, nhưng các đệ tử dưới trướng phủ Tả tướng rất đông, từ sinh hoạt hàng ngày, đối nhân xử thế cho đến mọi việc vặt vãnh trong phủ đều do Triệu sư huynh quản lý. Đệ tử đến từ nhiều nơi, tính tình và thói quen khác nhau, nảy sinh mâu thuẫn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng sư huynh đều có thể giải quyết chu toàn, khiến các sư đệ tâm phục khẩu phục. Người như vậy, dù kinh nghiệm thiếu sót, cũng không đến nỗi phạm phải sai lầm tự đẩy mình vào ngõ cụt. Hơn nữa, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, chẳng phải vẫn còn có điện hạ ở đây sao?"
Câu cuối khiến Tùy Hành rất hài lòng, vốn dĩ hắn cũng không muốn vào cung thêm một chuyến, nghe Giang Uẩn nói thế, hắn hoàn toàn yên tâm.
Hiện giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Hôm nay đứa nhỏ có quấy rầy em không?"
Tùy Hành nhìn chằm chằm vào bụng vợ nhỏ của mình, quan tâm hỏi. Giang Uẩn phá lệ cho hắn sờ bụng, nói: "Chỉ quấy một lúc, nghe tiếng điện hạ thì lập tức yên ngay."
Tùy Hành: "..."
Thái tử điện hạ cảm thấy câu này không phải đang khen hắn cho lắm: "Cô đáng sợ như vậy à?"
Giang Uẩn cong mắt, cười nói: "Lừa điện hạ thôi, đứa nhỏ rất thích điện hạ, mỗi lần nghe tiếng bước chân của huynh là vui vẻ nhảy cẫng lên."
"Thật sao?"
Thái tử điện hạ liền thở phào một hơi.
Hắn đã bị đứa nhóc đầu tiên ghét bỏ rồi, không thể để đứa nhỏ thứ hai ghét bỏ nữa.
"Ừm."
Giang Uẩn đẩy nghiên mực tới.
Tùy Hành hiểu ý, lập tức cầm dụng cụ mài mực, tận tình mài cho lớp mực khô cứng mềm ra. Hắn có lực tay lớn, mực mài ra đều mịn màng, đậm nhạt vừa phải, Giang Uẩn rất thích.
Tất nhiên, xà phòng do Thái tử điện hạ tự tay làm cũng rất được vật nhỏ nhà mình yêu thích. Đến nỗi mỗi khi đến giờ tắm, đứa nhỏ lại lon ton ôm chậu tắm và khăn tắm tìm hắn, mắt long lanh như thể phát ra ba trăm ngôi sao.
Tùy Hành không bao giờ ngờ rằng, dù đã nghe theo lời khuyên của gà mẹ Từ Kiều, bỏ ra một số tiền lớn mua về đủ loại đồ chơi cho trẻ con, cuối cùng lại nhờ cách này mà lấy được lòng đứa nhỏ, khiến tình cảm cha con càng thêm thắm thiết.
Nghe chuyện này, Từ Kiều cười lăn lộn, còn Thái tử điện hạ thì mặt đen như đít nồi, phạt ông đi luyện binh ba tháng ở Ly Sơn, nhưng chuyện này từ từ nói sau.
Giang Uẩn đang viết, bỗng lên tiếng: "Hôm nay ta đã đến biệt viện một chuyến."
Tùy Hành gật đầu, hỏi: "Sao em không đợi cô đi cùng?"
Giang Uẩn tiếp tục viết như thường lệ: "Cũng không có việc gì lớn, gần đây Lạc Phụng Quân đang sáng tác một khúc nhạc mới, cần tham khảo vài quyển nhạc phổ. Ta nhớ điện hạ từng nói ở biệt viện có cất giữ nên đã đến tìm."
Tim Tùy Hành đột nhiên giật thót.
"Em... tìm được rồi?"
"Ừm."
Tay Tùy Hành khẽ run, cục mực trượt xuống, khiến vài giọt mực bắn ra khỏi nghiên.
Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Khụ, không có gì."
Tùy Hành nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ hỏi: "Thư phòng của cô bừa bộn lắm, đã lâu không dọn dẹp, em... tốn không ít công sức mới tìm được phải không?"
Giang Uẩn nói cũng tàm tạm.
"Tàm tạm?"
"Đúng lúc ta rảnh rỗi nên giúp điện hạ dọn dẹp lại thư phòng một chút, sách trên kệ cũng phân loại và sắp xếp lại. Nói ra chắc điện hạ không tin, hai quyển nhạc phổ đó tự rơi xuống."
Tùy Hành hít một hơi khí lạnh, trong lòng đã căm hận muốn băm vằm Lạc Phụng Quân thành trăm mảnh, quyết định ngày mai sẽ ban hành một lệnh cấm, trong vòng nửa năm không cho phép Lạc Phụng Quân bước vào Tùy đô nửa bước.
Vì sao lại là nửa năm? Dĩ nhiên là dựa vào tần suất Lạc Phụng Quân đến bàn luận cầm nghệ với Giang Uẩn, nếu quá lâu y sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Giang Uẩn chuẩn bị nhúng mực, thấy Tùy Hành lại dừng lại, nói: "Nếu điện hạ bận việc thì ta tự làm cũng được."
"Không có, không có."
Tùy Hành vội mài mực, đích thân hầu hạ vợ nhỏ nhà mình nhúng mực, sau đó sờ sờ mũi, giả vờ hỏi bâng quơ: "Thư phòng của cô không có gì đặc biệt chứ?"
Giang Uẩn nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Tùy Hành vội nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, cô chỉ sợ cô để mấy thứ như đao kiếm ở đó, khiến em bị thương."
Giang Uẩn bảo đúng là có phát hiện một thanh kiếm đặt dưới kệ sách, nhưng đã rỉ sét và bám đầy bụi, lưỡi kiếm cũng có nhiều chỗ sứt mẻ, y đoán là vật cũ nên không động đến.
"Đúng là vật cũ."
Điều này gợi lên trong đầu Tùy Hành một mạch suy nghĩ khác.
"Đó là thanh kiếm cô từng dùng lúc bị mắc kẹt trên núi tuyết phương Bắc năm xưa. Giây phút cuối cùng, cô đã dựa vào nó để thoát khỏi nơi đó."
Giang Uẩn lập tức hiểu ra, theo lý, một thanh kiếm đã sứt mẻ như vậy gần như là kiếm phế, theo lẽ thường nên tìm thợ rèn sửa lại hoặc mang đi tái chế, nhưng Tùy Hành không làm vậy mà giấu thanh kiếm ở thư phòng làm việc. Đa phần là vì thanh kiếm này chứa đựng những hồi ức đau thương khó quên. Hắn không muốn lúc nào cũng nhớ lại, nhưng càng không muốn quên đi, nên đã giữ nguyên thanh kiếm và để nó ở nơi khó thấy, xem như một lời cảnh tỉnh và kỷ niệm.
Có lẽ, thanh kiếm này còn chứa đựng nhiều hơn thế nữa.
Trong quá trình trưởng thành và cuộc đời dài dằng dặc, mỗi người luôn có những tâm sự và bí mật không thể kể với người ngoài, bao gồm cả y. Y sẽ không bao giờ kể cho Tùy Hành tất cả những việc xảy ra trong ba năm u tối và đầy máu me ấy. Họ đều là những người từng bị ác mộng hành hạ, vì vậy họ có thể hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác trên đời.
Giang Uẩn đặt bút xuống, dang tay ôm Tùy Hành, nói: "Ngày nào đó, ta sẽ tặng điện hạ một thanh kiếm tốt hơn."
Tùy Hành ngẩn người, sau đó đôi mắt hắn tràn đầy ý cười, đùa: "Một Thái tử cả ngày chỉ biết làm văn như em còn biết rèn kiếm nữa sao?"
"Chẳng phải điện hạ đã tặng ta cây bút Tử Hào quý giá nhất thế gian đó ư? Hơn nữa, dù ta không hiểu nhiều về việc rèn kiếm, nhưng dưới trướng ta có không ít kiếm khách giỏi."
Buổi chiều, Thập Phương báo tin Triệu Diễn đã rời cung an toàn. Sau khi bị Tùy đế triệu kiến, không biết bệ hạ và vị thường dân này đã đối đáp thế nào, Tùy đế không những không trách tội mà trái lại còn vui vẻ, ban thưởng cho Triệu Diễn rất nhiều thứ. Lúc này, Triệu Diễn đã tiếp tục dẫn hai đứa nhỏ ra ruộng bắt cá.
Tùy Hành nói: "Xem ra, là cô đánh giá thấp vị Triệu sư huynh này của em."
"Nhưng lần này Lan thị dám không biết điều như vậy, trước đây là cô quá nể mặt bọn họ."
Tùy Hành gọi Thập Phương lại gần, nghiêm mặt dặn dò một hồi. Thập Phương thầm cầu nguyện cho gia chủ Lan thị, nói: "Nghe nói bệ hạ đã nghiêm khắc khiển trách Lan quý phi, còn nói sau này việc dạy dỗ tiểu quận vương sẽ do phủ Thái tử lo liệu, không cho Lan quý phi can thiệp vào việc ăn ở sinh hoạt của tiểu quận vương nữa."
Tùy Hành nói: "Xem ra phụ hoàng vẫn chưa đến mức hồ đồ."
Gần đây Tùy Hành phát hiện ra một vài thói quen nhỏ của Giang Uẩn, chẳng hạn như thích ăn một món nào đó.
Để Giang Uẩn ăn nhiều hơn, Tùy Hành muốn đồng cam cộng khổ, yêu cầu thiện phòng chuẩn bị thực đơn giống nhau cho cả hai người, còn đặt ra những hình phạt nhỏ đầy mờ ám.
Chẳng hạn như thực đơn hôm nay là cháo gà ác với gạo đen, Giang Uẩn không thích lắm.
Không chỉ màu sắc kém hấp dẫn, mà mùi thuốc còn rất nồng.
Nhưng thấy Tùy Hành đã ăn hết hai bát lớn, còn dùng ánh mắt uy hiếp sẽ áp dụng hình phạt nghiêm khắc, cuối cùng Giang Uẩn cũng cầm thìa lên, chậm rãi ăn được nửa bát.
Đối với kết quả lần này, Mạnh Huy rất nể phục và tán thành với cách làm của Thái tử điện hạ.
Để khiến vợ nhỏ nhà mình vui vẻ trong kỳ mang thai, Tùy Hành còn yêu cầu quản sự ở vườn thú quý tổ chức các buổi biểu diễn công xòe đuôi, xiếc khỉ và múa lân theo định kỳ.
Quả nhiên Giang Uẩn xem rất hăng say.
Vì hồi nhỏ ở cung điện Giang quốc, Thái tử Giang quốc vẫn luôn bận rộn công vụ, ít có cơ hội tiếp xúc với những thứ được coi là "tiêu khiển vô bổ" như vậy.
Tùy Hành còn triệu tập tướng lĩnh dưới trướng và võ sĩ từ các nước khác, tổ chức một trận đá cầu hoành tráng vào mùa đông cho Giang Uẩn xem, giúp y thư giãn. Thỉnh thoảng, họ còn đi dạo hội chùa, xem biểu diễn tạp kỹ và ăn nhiều món ngon. Có lần để tìm một món ăn dân gian, hai người đã chạy hơn mười dặm đến một trang trại ở ngoại ô và nghỉ lại một đêm. Trên đường về, Giang Uẩn không nhịn được cắn nhẹ lên vai Tùy Hành.
"Ta cảm thấy gần đây mình có hơi lơ là chính sự, tất cả đều tại điện hạ hết."
Tùy Hành không để ý, nghiêm túc nói: "Nếu đúng là như vậy thì mục đích của cô đã đạt được rồi."
"Mục đích gì?"
"Khiến cho em mỗi ngày đều vui vẻ, vô tư tận hưởng cuộc sống."
Thế là, ngay ngày hôm sau khi Tùy Hành trở về đô thành, hắn đã bị Nhan hoàng hậu triệu vào cung đánh hai roi thật mạnh.
"Này thì chạy ra ngoại ô! Chạy tới nông trang! Còn lông nhông mấy chục dặm, sao ngươi không bay thẳng lên trời luôn đi! Ngươi có nhìn lại tình trạng của vợ mình không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây? Đầu ngươi bị lừa đá hả!?"
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, không khí ngày xuân gần kề. Tùy Hành rơi vào trạng thái lo lắng tột độ, vì theo lời Mạnh Huy, đứa con thứ hai của hắn có thể sẽ chào đời bất cứ lúc nào.
Tình hình hiện tại không giống lúc ở Mộ Vân Quan, mọi thứ đều phải tiến hành trong bí mật. Tùy Hành giao toàn bộ người trong phủ Thái tử cho Mạnh Huy sai sử, kể cả bản thân hắn.
Trên dưới phủ Thái tử bị Tùy Hành làm cho căng thẳng tột độ, ai nấy đều phải cẩn trọng từng chút một. Tình trạng này đạt đến đỉnh điểm khi Mạnh Huy liệt kê một danh sách các loại dược liệu quý để cầm máu và bảo Tùy Hành đi tìm.
"Cầm máu? Sao lại cần nhiều như vậy? Rốt cuộc sẽ mất bao nhiêu máu? Có phải rất nguy hiểm không? Thần y, trước đây ngươi đâu có nói chuyện này với cô!"
"Chỉ là chuẩn bị thôi, chuẩn bị thôi."
"Chuẩn bị nghĩa là sẽ cần đến, tức là có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm, phải không?"
Mạnh Huy bất đắc dĩ nói: "Thể chất của nam nhân khác với nữ nhân, đây là chuyện không thể tránh được. Nhưng xin điện hạ yên tâm, thảo dân sẽ cố gắng hết sức giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất."
"Thấp nhất? Vậy nghĩa là vẫn có nguy hiểm? Không được, cô không cho phép, ngươi là thần y, chắc chắn có thể hoàn toàn loại bỏ nguy hiểm. Chỉ cần y bình an vô sự, dù phải tìm bất kỳ dược liệu quý giá nào, cô cũng sẽ tìm cho ngươi."
Mạnh Huy càng thêm bất đắc dĩ: "Chuyện này không liên quan đến dược liệu..."
"Vậy liên quan đến thứ gì!"
Do hạn chế về nhân lực, không một y quan nào có thể đảm bảo hoàn toàn chữa bệnh thành công. Nhưng Mạnh Huy không thể nói điều này với một người đang đứng trước bờ vực lo lắng như Thái tử điện hạ.
Tùy Hành gặp ác mộng suốt đêm, sáng hôm sau, hắn chạy thẳng đến chỗ Mạnh Huy, nghiêm mặt nói: "Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự nguy hiểm, cần thiết thì có thể bỏ đứa bé."
Mạnh Huy sững sờ, đột nhiên có hơi cảm động: "Điện hạ yên tâm, thảo dân sẽ cố gắng hết sức."
"Không phải cố gắng hết sức, mà là nhất định, phải làm được."
Lúc này, Tùy Hành mới nhận ra mình thật sự là một kẻ tệ hại.
Ngay từ đầu, hắn không nên để hơi thở bào thai có cơ hội phát triển. Dù Giang Uẩn có đồng ý giữ lại, hắn cũng nên quyết đoán, tìm cách loại bỏ cái thai ấy!
Lúc Từ Kiều nghe được suy nghĩ đáng sợ này, ông mới nhận ra lo lắng của Tùy Hành đã đạt đến mức độ nào. Từ Kiều cẩn thận khuyên giải: "Điện hạ không cần quá lo lắng. Ngày đó ở Mộ Vân Quan chỉ có một mình Dung Dữ điện hạ, mọi chuyện vẫn suôn sẻ mà, lần này có ngài chăm sóc tận tình, tâm trạng và sức khỏe của y đã tốt hơn nhiều. Chắc chắn sẽ thuận lợi thôi."
Tùy Hành lắc đầu.
"Không phải như vậy."
Khi đó, Giang Uẩn không xem trọng mạng sống của mình, cũng không có quá nhiều kỳ vọng vào thế gian này, đa phần y sống vì thân phận Thái tử và trách nhiệm gánh trên vai. Vì vậy, khi biết không thể phá bỏ đứa nhỏ, y đã dùng sự bình tĩnh và quyết đoán của một Thái tử để xử lý mọi chuyện.
"Khi ấy... y cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm đúng không?"
Tùy Hành hỏi Mạnh Huy.
Mạnh Huy gật đầu thở dài.
Mấy ngày nay, vì Tùy Hành thường xuyên ghé thăm, Mạnh thần y cảm thấy mình thở dài rất nhiều.
"Điện hạ nói, sống chết có số, phú quý do trời, bảo thảo dân cứ cố gắng hết sức là được."
"Nếu thực sự có chuyện không may xảy ra, ngài ấy đã sắp xếp mọi thứ từ trước. Chỉ dặn thảo dân đừng tiết lộ tình hình thực sự, đến lúc đó, hãy nói rằng trong bụng điện hạ xuất hiện u độc, cần phải mổ bụng chữa trị. Đồng thời để lại một bức thư tay cho Phạm tiên sinh."
Tùy Hành gần như có thể tưởng tượng được giọng điệu của Giang Uẩn khi dặn dò những việc này.
Có lẽ, ngay trước giây phút đối mặt với những nguy hiểm bất định, y vẫn có thể bình thản cầm sách trên tay, tiện thể vỗ về đứa nhỏ trong bụng.
Tùy Hành chợt bình tĩnh lại.
Từ hôm đó, hắn bắt đầu sắp xếp ổn thỏa mọi việc, từ phòng sinh cho đến Thái y có kinh nghiệm. Trong thời gian đó, hắn còn chạy ra phía Tây ngoại ô tiêu diệt bọn thổ phỉ.
Theo lý mà nói, một cuộc nổi loạn nhỏ thế này không cần Tùy Hành đích thân ra tay, nhưng Từ Kiều và những thân tín đều biết, diệt thổ phỉ chỉ là việc làm thêm, còn việc chính đó là đến dãy núi này hái một loại thảo dược cầm máu.
Từ Kiều nhận thấy loại thảo dược này không phải là loại quan trọng nhất, trong danh sách dự phòng nó chỉ xếp cuối cùng. Vậy mà Tùy Hành vì nó mà trèo lên vách đá suốt ba ngày ba đêm, còn bị thương ở tay.
Từ Kiều không hiểu lắm.
"Nếu không phải là thuốc quan trọng, tại sao Thái tử lại mạo hiểm như vậy?"
Câu sau Từ quân sư không dám nói ra, nếu vì việc nhỏ mà bỏ mất cái lớn thì thật không đáng. Điện hạ ngài đừng quên rằng ngài cũng là Thái tử.
Tùy Hành nói: "Cô muốn đảm bảo tất cả đều an toàn, nhất định phải loại bỏ toàn bộ yếu tố không chắc chắn. Mạnh Huy đã liệt kê loại thuốc này thì chắc chắn nó có đặc tính đặc biệt. Lỡ như đến phút mấu chốt, chính loại thuốc này lại đóng vai trò quan trọng thì sao?"
Từ Kiều không thể phản bác, cũng không dám phản bác.
Đồng thời ông cũng cảm động trước tình cảm sâu đậm của Thái tử dành cho Giang Uẩn.
Mà hành động của Tùy Hành cũng nhận được một phần thưởng, đó là đặc quyền được ngủ trong thư phòng.
Không sai, sau khi Giang Uẩn biết chuyện, y không nói lời nào, trực tiếp bảo cung nhân ném chăn gối của Tùy Hành vào thư phòng, cấm hắn quay lại phòng ngủ.
Lần này thật sự nghiêm túc.
Hiện tại đang là thời khắc quan trọng, vợ nhỏ nhà mình lại sắp sinh, sao Tùy Hành có thể ngủ yên cho được. Đêm đầu tiên ở thư phòng, hắn thử trèo cửa sổ vào trong như lần trước.
Lần này, Giang Uẩn không chút lưu tình, khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào. Tùy Hành mất rất nhiều sức mới cạy được một góc, đang chuẩn bị lén chui vào thì sau cửa sổ xuất hiện một cục tuyết nhỏ.
Cục tuyết nhỏ mặc áo ngủ, trông có vẻ đang ngồi chờ sẵn.
"Suỵt."
Tùy Hành ra hiệu giữ im lặng, dùng khẩu hình nói, cho ba vào.
Cục tuyết nhỏ liếc mắt nhìn người ba hời, lắc đầu một cách không thương tiếc, sau đó nhóc con cầm một cái hộp nhỏ trên giường đưa qua cửa sổ cho Tùy Hành rồi đóng cửa lại.
"Chậc."
Tùy Hành thử đẩy nhưng cửa sổ đã bị khóa từ bên trong.
Hắn cúi xuống nhìn chiếc hộp trong tay, cảm thấy hơi quen. Mở ra xem thử, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Bên trong là một cành hoa mơ bị gãy làm đôi, bên trên còn có vết cháy xém.
Hắn biết ngay mà!
Tùy Hành bắt đầu đập cửa sổ liên tục.
"Dung Dữ! Dung Dữ!"
Binh lính trong phủ nghe thấy tiếng động, tưởng rằng có thích khách, nhưng khi thấy Thái tử điện hạ đang đập cửa sổ, họ đều tỏ vẻ kỳ lạ. vội vàng lui xuống.
Không lâu sau, cửa sổ lại mở ra.
Lần này người xuất hiện là Giang Uẩn, y đã thay áo ngủ màu trắng thêu chỉ vàng, tóc đen buộc lỏng, tựa đầu lên cửa sổ, chậm rãi ăn một quả mơ.
Tùy Hành nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Dung Dữ, em nghe cô giải thích."
Giang Uẩn nheo mắt cười: "Điện hạ không cần giải thích, ta hiểu. Kể cả lúc biết thân phận thực sự của ta, điện hạ vẫn bao dung rộng lượng, không hề oán trách, cũng không chút giận dữ. Trái lại là ta, bụng dạ hẹp hòi, suy nghĩ nhỏ nhen, còn định không cho điện hạ và nhóc con nhận nhau, quả thật là lỗi của ta."
"..."
Lời này còn toi đời hơn là bị tát vào mặt.
Tim Tùy Hành giật nảy, lập tức đưa tay đẩy cửa sổ muốn vào trong, nhưng đã bị Giang Uẩn ngăn lại.
"Người ta nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", điện hạ là người cao thượng, tốt nhất đừng vào phòng của kẻ tiểu nhân như ta, kẻo bị ta làm hư."
"Hầy."
Giang Uẩn cúi xuống nhìn quả mơ trong tay.
"Sao ta lại nhỏ nhen thế này."
"..."
Tùy Hành lập tức nghiêm mặt: "Dung Dữ, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Em nghe cô giải thích đã!"
"Thật sao?"
Giang Uẩn vươn tay ra ngoài cửa sổ, lấy lại cành mơ từ tay Tùy Hành, quan sát nó từ trên xuống dưới: "Để ta đoán thử xem. Đầu cành mơ này có nhiều vết cắt nhỏ, hẳn là do dùng dao găm hoặc kiếm gọt trong lúc buồn bực. Điện hạ là anh hùng cái thế, thống soái ba mươi vạn quân, chắc chắn sẽ không dùng dao găm mà dùng thanh kiếm yêu quý mang bên mình để "hành hạ" một cành mơ nhỏ bé thế này, ngài mất nhiều công sức lắm, đúng không?"
Tùy Hành: "..."
Giang Uẩn lật cành mơ lại, tiếp tục nói: "Những vết kiếm này phần lớn đã bị cháy đen, cho thấy khi đang gọt dở, điện hạ đột nhiên chuyển từ bực bội sang tức giận, ném cành mơ vào lửa muốn đốt cháy nó."
"Nhưng đốt thành tro cũng quá dễ dàng, nên sau một lúc suy nghĩ, điện hạ lại lấy nó ra và bẻ làm đôi. Vì thế tuy cành mơ cháy đen nhưng chỗ gãy vẫn giữ màu gỗ ban đầu."
"Chậc, cành mơ nhỏ bé này có tài đức gì mà có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thái tử Giang Bắc thân phận cao quý, chắc hẳn người tặng cành mơ này không biết điều, tội ác tày trời, khiến điện hạ tức giận."
Nói xong, Giang Uẩn từ tốn ngẩng đầu lên hỏi: "Điện hạ thấy sao, ta suy đoán có đúng không?"
Nếu bỏ qua các yếu tố tình cảm, Tùy Hành gần như muốn khen ngợi sự quan sát tinh tế và tái hiện hoàn hảo của Giang Uẩn.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Thái tử điện hạ đã hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong lòng hắn.
"Không có chuyện đó! Em đừng nghĩ bậy! Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Cô thấy cành mơ bị khô héo, trông rất khó coi, nên tiện tay dùng kiếm gọt tỉa. Các danh sĩ quan lại cũng thường tự tỉa cây mơ trong nhà mà đúng không? Cô chỉ tận hưởng thú vui thôi! Trong lúc tỉa, vô tình nghe Từ Kiều đến báo việc gấp, cô không cẩn thận làm rơi cành mơ vào chậu lửa. Cô vốn muốn nhặt lên, nhưng cành mơ đã rơi vào than nóng, lúc đó Từ Kiều không biết chuyện nên vội vàng lao tới, bất cẩn giẫm gãy mất!"
Tùy Hành nói mà mặt không đổi sắc, tràn đầy chính nghĩa.
Lúc này, Từ Kiều đang ngủ trong nhà đột nhiên hắt xì thật lớn.
"Vậy tại sao điện hạ lại sợ ta phát hiện ra cành mơ này?"
"Cô sợ bao giờ?"
"Nếu không sợ, tại sao khi thấy ta vào thư phòng tìm nhạc phổ lại lo lắng bất an, còn vòng vo hỏi dò?"
"Kệ sách cao, thư phòng lộn xộn, em đang mang thai, lại còn vất vả dọn dẹp thư phòng cho cô, sao cô không lo cho được!"
Ánh trăng rọi vào phòng, tay Giang Uẩn cầm cành mơ, áo trắng đai ngọc, mỉm cười nhìn Tùy Hành đang biện hộ. Lúc Tùy Hành nói xong, hồi lâu không nghe thấy Giang Uẩn hỏi thêm. Hắn lấy làm lạ, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười dịu dàng hơn cả trăng thanh gió mát của Giang Uẩn.
"Em..."
Giang Uẩn cúi xuống, vòng tay ôm lấy cổ Tùy Hành, khẽ hôn lên trán hắn.
Tình cảm của Tùy Hành, sao y có thể không hiểu?
Nhành mơ mà y tiện tay để lại, người nọ bèn coi như báu vật mà cất giữ cẩn thận trong hộp. Nhìn mức độ tàn tạ của nó, có lẽ Tùy Hành đã mang nó đến quân doanh, thậm chí còn ôm chặt khi ngủ.
Năm ấy xa cách, ngày nào y cũng ngồi nhìn dòng sông, dùng thái độ tiêu cực nhất để lập kế hoạch cho tương lai của bọn họ, liệu Tùy Hành có đau buồn hay không?
Có lẽ hắn còn khổ sở hơn y tưởng.
Y phải cảm ơn những vết kiếm hỗn loạn và vết cháy không thể xóa nhòa này, vì chúng đã ghi lại dấu vết của quá khứ năm xưa.
Nụ hôn ấy mát lạnh, còn lay động hơn cả ánh trăng trên trời.
Nhất thời Tùy Hành chưa phản ứng kịp, hắn ngẩn ra một chút, yết hầu khẽ động, nói: "Dung Dữ, em... em có ổn không?"
"Hình như, không ổn cho lắm."
Giang Uẩn bỗng nhíu mày nói.
"Sao vậy?"
Tùy Hành chợt cảm giác cánh tay Giang Uẩn vòng qua cổ hắn hơi siết lại, lập tức lo lắng hỏi.
Giang Uẩn ngừng một lát rồi nói: "Đau bụng."
"Bụng..."
Sắc mặt Tùy Hành hốt hoảng. Vào thời điểm quan trọng này, đau bụng có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Tùy Hành lớn tiếng gọi Kê An lấy áo choàng, rồi ôm người lao thẳng đến nơi Mạnh Huy đang ở.
Để đề phòng trường hợp khẩn cấp, Tùy Hành đã cho người sắp xếp một căn viện bên cạnh viện chính cho Mạnh Huy ở. Dù đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nhưng lúc này, khoảng cách từ viện này đến viện kia bỗng trở nên thật xa xôi.
Lúc chạy được nửa đường, Giang Uẩn vội nói: "Dừng lại một chút."
"Sao thế?"
Tùy Hành đổ đầy mồ hôi, giọng đã run lên vì lo lắng.
Giang Uẩn được hắn bọc kín trong áo choàng, tay y siết chặt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau.
Y nói: "Hình như, hình như sắp ra rồi."
"Cái gì sắp ra?"
"Đứa nhỏ của chúng ta."
Tùy Hành kinh hồn bạt vía.
Không ai ngờ rằng, sau bao ngày chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi thứ đều đã sẵn sàng, đứa nhỏ thứ hai của phủ Thái tử lại chào đời một cách bất ngờ như thế.
Lúc nhóc con chào đời, nó vẫn được bao bọc trong một lớp màng mỏng trong suốt. Theo nghiên cứu sau này của thần y Mạnh Huy, đó có thể là do nguyên đan Đồng Hạc tạo thành một lớp màng bảo vệ bên ngoài cơ thể thai nhi.
Nhờ có nguyên đan Đồng Hạc bảo vệ, khi đứa bé cất tiếng khóc chào đời, nó cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ chỉ bằng nắm tay. Phải đến khi lớp màng bên ngoài vỡ ra, bé con mới duỗi tay chân và dần dần có kích thước như một đứa trẻ sơ sinh bình thường.
Mạnh Huy chưa bao giờ thấy điều kỳ diệu như vậy. Ban đầu ông còn lo lắng cho sức khỏe của đứa nhỏ, nhưng sau khi thấy da dẻ đứa bé hồng hào, mắt đen sáng ngời còn đẹp hơn cả vì sao trên trời, chẳng mấy chốc cất lên tiếng khóc vang dội, ông mới hoàn toàn yên tâm.
Giang Uẩn ngủ suốt đêm, sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Ngoại trừ cơn đau bụng đêm qua và khắp người đổ mồ hôi lạnh, cơ thể y không có gì khác lạ. Tùy Hành thức trắng đêm, thấy y tỉnh lại, hắn vội đút cho y chút nước rồi ôm chặt Giang Uẩn vào lòng.
Dù đêm qua không có nguy hiểm gì, nhưng Tùy Hành vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Tùy Hành nói: "Cô đã hỏi Mạnh thần y rồi, chỉ cần cô uống thuốc đúng giờ trước khi hành phòng thì có thể tránh được chuyện này."
Giang Uẩn không có nhiều sức lực, chỉ dựa vào vai hắn, cố tình hỏi: "Trên đời còn có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?"
"Tất nhiên."
"Vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho điện hạ sao? Ta nghe nói uống thuốc đó có thể gây ra ảnh hưởng không tốt cho cơ thể."
"Khụ, em đừng nghĩ linh tinh, có ảnh hưởng gì đâu."
Giang Uẩn nghịch ngợm, đá nhẹ vào chỗ nào đó.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành nuốt khan.
"Em làm gì đó, mới vừa khỏe lại đã bắt đầu dụ dỗ cô rồi."
Giang Uẩn tựa lên vai hắn, cười khẽ.
Tùy Hành hừ lạnh: "Cô đã hy sinh vì em như vậy mà em còn cười."
Giang Uẩn cười một lát, rồi khẽ nói: "Yên tâm đi, sau này sẽ không có nữa đâu."
"Không có gì?"
"Sẽ không có đứa nhỏ nữa."
Tùy Hành căng thẳng, tưởng rằng cơ thể Giang Uẩn có vấn đề gì, vội kiểm tra.
Giang Uẩn giải thích: "Bởi vì tộc của phụ vương ta, nam tử tối đa chỉ có thể sinh hai con, có người chỉ một con. Đây vốn là chuyện nghịch thiên, không giống với phụ nữ."
"Thì ra là vậy."
"Ừm, nên điện hạ không cần phải uống thuốc nữa đâu."
Cuối cùng Tùy Hành mới phản ứng lại: "Em đã biết từ trước, vừa rồi còn cố ý không nói, muốn xem cô làm trò cười đúng không? Em xem cô xử lý em thế nào."
Hai người trêu chọc một lúc, bỗng nghe Kê An báo Tùy đế và Nhan hoàng hậu đến.
Nếu không phải vì tin tức tối qua đến muộn, cổng cung đã đóng, Nhan hoàng hậu hận không thể nửa đêm xông vào phủ Thái tử.
Đứa nhỏ là một bé trai dễ xấu hổ. Mặc dù không thể thỏa mãn mong muốn bế cháu gái của Nhan hoàng hậu, nhưng có hai đứa cháu ngoan cũng không tệ. Hơn nữa, khác với sự thông minh và nhanh nhẹn của cháu trai lớn, cháu trai nhỏ có đôi mắt đen láy, lông mi dày, làn da trắng như tuyết, tựa như mang theo tiên khí. Về cả ngoại hình lẫn tính cách, rõ ràng là giống Giang Uẩn nhiều hơn.
Bất kể gặp ai, đôi mắt bé con đều cong lên như hai vầng trăng khuyết.
Hai người cha đang nghỉ ngơi, còn tiểu Giang Nặc thì ngồi sát bên giường nhỏ, thân mật trò chuyện với em trai chưa biết nói, còn vỗ ngực đảm bảo: "Sau này A huynh sẽ che chở cho đệ."
Câu này khiến Tùy đế, Nhan hoàng hậu và đám cung nhân đều cười to.
Tiểu quận vương Tùy Chương nghe tin lập tức muốn đến thăm em trai mới sinh, nhưng bị tiểu Giang Nặc dứt khoát đuổi đi.
"Tại sao ta không được xem?"
Tiểu quận vương bất mãn hỏi.
Nghe nói em trai rất đẹp, trong mắt tiểu quận vương, em trai mới sinh bây giờ đã trở thành thứ còn hiếm hơn cả Đồng Hạc trong phủ Thái tử.
Tiểu Giang Nặc hừ lạnh, chống tay lên hông nói: "Huynh sẽ làm đệ ấy sợ."
"Hơn nữa, đó là em trai của ta, không phải em trai của huynh."
"Có giỏi thì bảo cha huynh sinh cho huynh một đứa đi."
Tuy tiểu Giang Nặc còn nhỏ tuổi, dáng vẻ có chút xíu nhưng lại lanh lợi hơn anh họ của nhóc nhiều
Tiểu quận vương lập tức trở về phủ Nhị hoàng tử làm ầm ĩ một trận, vừa đập đồ vừa ném bát, bắt mẹ ruột mình phải sinh cho mình một đứa em trai xinh đẹp.
Vợ Nhị Hoàng tử nhiều năm không sinh con, theo quy định chỉ được coi là chính thất.
Lan quý phi vốn đã không ưa con dâu vì chuyện này, nghe được lời của tiểu quận vương thì càng đau tim.
Cuối cùng, Tùy đế đành phải ra mặt, bảo hai đứa cháu bắt tay làm hòa, lúc này tiểu quận vương mới được vào thăm em trai trong thời gian ngắn. Từ đó, hoạt động hằng ngày của hai đứa nhỏ chuyển từ việc xem Đồng Hạc sang cùng nhau bảo vệ em trai mới sinh.
...
Xuân đi thu tới, lại một năm nữa trôi qua, Tân đô cơ bản đã hoàn thành.
Giang Uẩn và Tùy Hành cùng nhau đến Mộ Vân Quan, Tùy đế và Giang đế cũng có ý định thoái vị sớm, chuyển trung tâm chính trị và văn hóa của hai nước lên phía Bắc và Nam, thúc đẩy sự thống nhất giữa hai miền. Tùy đô đã tổ chức kỳ khoa cử đầu tiên để tuyển chọn nhân tài theo phương thức hoàn toàn mới.
Vào ngày Tân đô được xây dựng, ngoài Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình - kẻ trước đó đã cấu kết với một đám phản quân nhằm làm phản và cuối cùng bị trừng phạt vì tội mưu nghịch, các quốc chủ khác đều đến chúc mừng và chủ động dâng lên binh phù của nước mình. Còn về việc tại sao Khương Ngọc Bình lại quyết tâm tìm đường chết trong tình thế Nam Bắc sắp thống nhất thì không ai dám bàn luận nhiều, cũng không ai dám suy nghĩ sâu xa. Vệ quốc chủ Vệ Liên vì có công tố giác hành vi tìm đường chết của Khương Ngọc Bình nên được khen thưởng, ông ta còn cố gắng bò dậy từ giường bệnh để cùng Trần quốc chủ dẫn đầu nộp binh phù. Vệ Liên trực tiếp xin phép Tùy Hành, muốn lập cháu trai Vệ Quân làm Thế tử Vệ quốc. Vệ Liên có ba người con trai, cuối cùng lại truyền ngôi cho cháu, khiến người đời ca ngợi là có tinh thần cao thượng vĩ đại.
Lạc Phụng Quân cũng mang theo đàn cầm mời Giang Uẩn biểu diễn một khúc nhạc mới trên cổng thành.
"Lần này, chắc ngươi sẽ không lấy lý do vết thương trên tay chưa lành mà từ chối nữa chứ?"
Lạc Phụng Quân khoác bạch y, vẫn đứng thẳng giữa đám đông, toát ra vẻ cô độc tựa như một người tách biệt với trần thế.
Giang Uẩn mỉm cười, nói: "Lạc công tử đã mời, cô nào dám không nhận lời."
Hai người mỗi người mang một cây đàn cổ cầm, cùng bước lên cổng thành Tân đô uy nghiêm tráng lệ, trong khung cảnh sắc xuân ngập tràn, dưới hàng liễu xanh và dòng sông cuồn cuộn, hòa tấu một khúc nhạc cầu phúc ngày xuân.
Tùy Hành khoanh tay đứng dưới cổng thành, nhìn lên bóng dáng khoác áo xanh nhẹ nhàng gảy đàn trên cao, khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua êm đềm, bao chuyện chóng tan như một giấc mộng xuân thu. Sau này, họ sẽ cùng nhau kề vai sát cánh, trải qua nhiều thương hải tang điền và để lại vô số câu chuyện thật thật giả giả mặc cho thế nhân bàn tán.
Đêm đó, Giang Uẩn và Tùy Hành cùng ngồi uống rượu bên bờ sông, mãi cho đến khi say khướt mới trở về.
Dung Dữ, gặp được em, là điều may mắn nhất trong cuộc đời lẻ loi cô độc của ta.
Tùy Hành nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, mỉm cười tự nhủ.
Lời tác giả:
Câu chuyện đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành và thông cảm cho lịch cập nhật bất ổn trong thời gian qua. Dạo này mình nổi hứng nên vẫn muốn viết thêm một câu chuyện về ba đứa nhóc khi lớn lên, không dài đâu, ngày mai sẽ đăng.