*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bờ sông ở Mộ Vân Quan có thể nhìn thấy gì, dĩ nhiên là phương Bắc."
"Thần y, rốt cuộc thế nào rồi?"
Mạnh Huy vừa ngồi xuống bắt mạch chưa được một khắc, Tùy Hành đã sốt ruột đi tới đi lui, hỏi liên tục ba lần.
Giang Uẩn nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu hắn bình tĩnh.
Sao Tùy Hành bình tĩnh cho được, lúc thần y chưa đến, mỗi ngày hắn đều mong ngóng, hận không thể mọc cánh bay đến Mộ Vân Quan trói người ngay lập tức. Giờ Mạnh Huy đến rồi, hắn lại như bệnh nhân chờ y quan tuyên bố bệnh tình, chẳng những không giảm bớt căng thẳng mà còn lo lắng bất an hơn.
Bởi vì Mạnh Huy không giống người khác, ông hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Giang Uẩn, chẩn đoán hầu như không bao giờ sai. Bệnh cũ của Giang Uẩn chưa khỏi, Tùy Hành lo lúc này y đột ngột có thai sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể.
Mạnh Huy chẩn mạch suốt nửa canh giờ mới thu tay lại.
Giữa trời đông giá rét nhưng thời gian chẩn mạch lâu lạ thường khiến Thái tử điện hạ toát mồ hôi lạnh.
"Thế nào?"
Tùy Hành vội hỏi.
Giang Uẩn cũng ngước mắt nhìn.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai vị Thái tử, Mạnh Huy mỉm cười nói: "Yên tâm, hơi thở thai nhi tuy có hơi yếu nhưng vẫn khỏe mạnh, chỉ là có chút kỳ lạ."
"Kỳ lạ thế nào?"
Tùy Hành chưa kịp thở phào đã căng thẳng trở lại.
"Tháng thai có hơi khác thường."
"Nếu thảo dân đoán không sai, thai nhi này ít nhất đã năm tháng rồi."
Tùy Hành và Giang Uẩn đồng loạt sững người.
Dù Tùy Hành không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng hắn cũng biết thai nhi năm tháng đáng ra phải sớm lộ bụng. Nhưng ngoài một số phản ứng thai kỳ, thân hình của Giang Uẩn hầu như không có thay đổi gì mấy. Mặc dù việc nam nhân mang thai vốn đã khác với phụ nữ, nhưng sự khác biệt này không khỏi có hơi bất thường.
"Nhưng chưa chắc đã là điều xấu."
Mạnh Huy cười, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Đa phần đứa nhỏ này đã trốn vào "trứng cát tường" rồi. Hơn nữa, còn trốn rất sâu."
"Lần này, quả trứng cát tường mà điện hạ dùng là do hạc mái hấp thụ tinh nguyên của hạc trống mà thành. Sau khi vào cơ thể người, sức mạnh của nguyên đan cũng lớn hơn nhiều."
"Đa phần nhóc con đã được bao bọc trong nguyên đan."
Tùy Hành chuẩn bị sẵn phòng khách thượng hạng để Mạnh Huy ở lại trong phủ.
Sau khi Mạnh Huy về phòng nghỉ ngơi, Tùy Hành mới ngạc nhiên nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ của Giang Uẩn: "Ý của Mạnh thần y là, lần này em mang thai một... quả trứng?"
Giang Uẩn liếc hắn một cái.
"Điện hạ mới mang thai quả trứng."
"Khụ, là cô nói linh tinh. À đúng rồi, hôm nay nhóc con có phản ứng gì không?"
Giang Uẩn gật đầu: "Sáng nay nó đã động mấy lần."
"Thật sao?"
"Ừm."
Giang Uẩn bảo hắn nhắm mắt lại, nắm tay Tùy Hành để hắn sờ vào bụng mình như mọi khi.
Lòng bàn tay Tùy Hành dừng lại trên đai ngọc, chẳng bao lâu sau, quả nhiên hắn cảm nhận được hai nhịp đập rõ ràng và mạnh mẽ hơn so với trước. Nhưng đứa nhỏ vẫn rất nhút nhát, sau hai lần động đậy đã trốn mất.
"Em cứ ngồi đây đi, cô xuống bếp nấu cho em một bát mì."
Mấy ngày gần đây khẩu vị của Giang Uẩn không tốt, chỉ có thể ăn được món mì thịt thái* mà Tùy Hành làm, đặc biệt là nước dùng chua chua của món đó.
Cách nấu này Tùy Hành học được từ một ông lão làm bếp trong doanh trại. Bất kể là cách xào thịt hay pha chế nước dùng đều rất tỉ mỉ và cầu kỳ. Ngay cả Từ Kiều và những người lớn tuổi ở Thanh Lang sau khi nếm thử cũng khó mà quên được. Nhưng Tùy Hành là Thái tử, chỉ khi tâm trạng tốt và rảnh rỗi mới hạ mình vào bếp nấu ăn. Mọi người dù có thèm đến đâu cũng không dám để Thái tử đích thân nấu cho họ. Sau khi trở về Tùy đô, Tùy Hành cũng hiếm khi tự tay nấu ăn, ai ngờ lúc này lại hữu dụng.
Giang Uẩn ăn rất ít nên mỗi lần Tùy Hành chỉ làm một bát nhỏ vừa đủ.
Nhưng dù như vậy, Giang Uẩn cũng chỉ ăn được nửa bát, húp hết nước dùng là không ăn nổi nữa.
Tùy Hành chủ động ăn nốt phần mì còn lại.
Giang Uẩn ngồi đối diện, hai mắt cong cong nhìn hắn ăn, còn lấy thìa cẩn thận thêm cho hắn ít dầu ớt và giấm.
Cung nhân trong phủ đã quen với cảnh tượng này, không nhịn được cảm thán trong lòng, Thái tử điện hạ của họ đúng là lang quân tuyệt nhất thế gian. Thử hỏi đàn ông trên đời có mấy ai không chê bai thức ăn mà người kia đã ăn qua, còn xem đó như sơn hào hải vị mà thưởng thức. Dù sao trên đời cũng chẳng có tiểu lang quân nào phong nhã tuấn tú như Thái tử Giang quốc, khiến người gặp khó quên.
"Ta thế này có phải hơi bắt nạt điện hạ không? Lần sau điện hạ chỉ cần làm nửa bát là được rồi."
Giang Uẩn nói.
Tùy Hành cầm đũa bạc, ăn một đũa mì lớn, lắc đầu.
"Như vậy sao được, lỡ lần sau em thấy ngon miệng, không đủ ăn thì phải làm sao?"
Tuy lời nói thẳng thắn nhưng lại khiến lòng người ấm áp.
Giang Uẩn cảm thấy gần đây mình sắp trở thành sâu lười rồi, nhìn Tùy Hành ăn sạch phần mì còn lại chỉ trong chốc lát, không khỏi nhớ đến lúc hai người mới quen nhau. Khi ấy người này cũng như vậy, luôn ngang ngược đặt ra quy tắc cho y, ép y phải ăn đúng giờ, còn ăn hết chỗ cháo mà y để lại.
Lúc đó Giang Uẩn nghĩ, sao trên đời lại có một Thái tử không chú trọng lễ nghi như hắn.
Nhưng giờ đây, y đã quen với việc Tùy Hành làm như vậy.
"Nhìn gì thế? Cô đẹp lắm à?"
Tùy Hành đặt đũa xuống, nhướng mày hỏi.
Giang Uẩn mỉm cười, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, lau sạch nước dùng trên khóe miệng hắn.
"Đúng vậy, điện hạ phong lưu tuấn tú, dũng mãnh vô song, ai cũng muốn được nhìn thêm vài lần."
Tùy Hành kiềm lòng không đặng, nhân cơ hội nắm chặt tay Giang Uẩn, hồi lâu vẫn không nỡ buông ra.
Dù đã thành thân hơn nửa năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Uẩn gần kề bên mình, để lộ nụ cười tươi tắn quyến rũ lòng người như vậy, Tùy Hành vẫn không kiềm được cảm giác hạnh phúc, nhưng trong đó cũng kèm theo chút lo lắng bất an.
Tùy Hành luôn để ý đến lượng ăn của Giang Uẩn và tình trạng "kén ăn" của y trong khoảng thời gian đặc biệt này.
Hắn không thể tưởng tượng được lúc trước ở Mộ Vân Quan, thời điểm mang thai vật nhỏ, Giang Uẩn đã ăn uống và chăm sóc bản thân như thế nào. Còn giấu nhiều mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc để sinh con cho hắn.
Tùy Hành cố ý tìm Mạnh Huy hỏi thăm, từ chỗ Mạnh Huy hắn mới biết khi đó Giang Uẩn không hề ăn uống đàng hoàng, chủ yếu dựa vào canh sừng nai hầm để chăm sóc đứa bé trong bụng.
Suy cho cùng chỉ là canh, dù bổ dưỡng đến đâu, cũng không thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của dạ dày.
"Lúc rảnh rỗi y thường làm gì?"
Mạnh Huy xắn tay áo nghiền dược thảo, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Khi đó Thái tử điện hạ không muốn để lộ chuyện có thai, nên lấy lý do bị thương ở tay mà dưỡng thương hơn nửa năm, hầu như không ra ngoài, chỉ khi đêm đến lúc vắng người, điện hạ mới lén ra bờ sông ngồi một lúc."
"Bờ sông?"
"Đúng vậy."
Tùy Hành im lặng hồi lâu.
Bờ sông ở Mộ Vân Quan có thể nhìn thấy gì, dĩ nhiên là phương Bắc.
Dường như Tùy Hành có thể tưởng tượng ra hình ảnh Giang Uẩn khoác y phục vải xanh, ngồi khoanh tay hướng về phía Bắc giữa màn đêm u tịch, đôi mắt đen láy tĩnh lặng hơn mặt hồ.
Mỗi khi nghĩ đến việc Giang Uẩn từng có ý định không để hắn và nhóc con nhận lại nhau, Tùy Hành lại thấy đau lòng khó tả.
Tùy Hành cũng phần nào nhận ra nguyên nhân lo lắng của mình. Vì vậy, thời gian rảnh rỗi, nơi hắn thường lui tới không còn là Thái y viện mà là phòng ở của Mạnh Huy. Một là để tìm hiểu rõ tình hình ngày trước, hai là học hỏi thêm kiến thức chăm sóc thai phụ.
Lần này Mạnh Huy đã chuẩn bị kỹ càng, ông không chỉ mang theo nhiều loại thực phẩm bổ dưỡng, mà còn điều chỉnh lại phương thuốc Tử Long Cốt, loại bỏ những dược liệu có hại cho thai nhi, thay bằng những dược liệu có tính ôn hòa hơn.
Dù vậy, nhiều câu hỏi của Tùy Hành vẫn khiến vị thần y này không tài nào trả lời nổi.
"Dị ứng với phấn hoa?"
Mạnh Huy không biết Thái tử điện hạ nghe được những lời đồn đáng sợ đó ở đâu, bảo rằng tiếp xúc với phấn hoa độc sẽ gây tử vong ngay lập tức, bèn nói: "Phấn hoa mà điện hạ nhắc đến, phần lớn mọc ở những nơi hẻo lánh, người thường khó mà tiếp xúc được. Hơn nữa chỉ là dị ứng thông thường không đến mức chết người, chỉ cần dùng thuốc kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hầu hết các trường hợp dị ứng nhẹ đều có thể tự khỏi. Điện hạ lo lắng, thảo dân hiểu được, nhưng cũng không cần phải căng thẳng quá mức như vậy."
Lúc này Mạnh Huy mới vỡ lẽ, khó trách từ khi đến phủ Thái tử, ông thấy cả khu vườn xanh mướt toàn là cây thông và cây chịu lạnh, chưa từng thấy một bông hoa nào. Thì ra tất cả đều do Thái tử điện hạ tự hù dọa chính mình.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa, cũng là sinh nhật của tiểu Giang Nặc.
Tùy đế và Nhan hoàng hậu tổ chức một bữa tiệc long trọng trong cung để mừng sinh nhật cho tiểu hoàng tôn yêu quý, quy mô còn lớn hơn tiệc mừng sinh nhật cho tiểu quận vương Tùy Chương trước đó.
Tùy đế còn ra quyết định, đến mùa xuân sẽ cho hai đứa cháu ngoan cùng nhau học tập.
Lúc này, Lan quý phi mỉm cười đứng dậy, nói: "Bệ hạ, nếu vậy, thiếp cũng có một ý tưởng."
Tâm trạng Tùy đế vui vẻ, bảo nàng nói.
Nhan hoàng hậu ngồi một bên, âm thầm lườm nàng ta một cái.
Lan quý phi nói: "Nếu hai vị hoàng tôn cùng nhau học vỡ lòng, việc chọn Thái phó nhất định phải cẩn trọng, thiếp nghĩ rằng..."
Chưa nói hết câu, một giọng nói mạnh mẽ xen vào: "Việc chọn Thái phó, cô cũng có một ý kiến."
Tùy Hành đứng dậy, lên tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng chọn Thái phó không nhất thiết phải là quan viên trong triều, một số Nho sĩ nổi tiếng ngoài dân gian cũng có thể mời."
Sắc mặt Lan quý phi thay đổi.
Từ xưa đến nay, việc chọn Thái phó cho các hoàng tử luôn là đại sự. Thái phó không chỉ đơn giản là một chức vị mà còn có thể trở thành cánh tay đắc lực cho các hoàng tử và hoàng tôn trong tương lai. Chọn một Nho sĩ thôn quê làm Thái phó, sau này có thể giúp được gì cho Chương nhi?!
Nhưng khí thế của Tùy Hành quá hùng hổ, dù Lan quý phi có bất mãn cũng không dám trực tiếp phản bác lời hắn.
Lan quý phi mong chờ nhìn về phía Tùy đế.
Quả nhiên Tùy đế do dự nói: "Cách của Thái tử không tệ, nhưng việc học tập của hoàng tôn là việc lớn, hai hoàng tôn còn nhỏ, nếu mời Thái phó đến từ dân gian, liệu có sơ sài quá không?"
Tùy Hành mỉm cười: "Chính vì hai đứa trẻ này còn nhỏ nên phải mời người đến từ dân gian. Việc học tập quan trọng nhất là định tâm tính, học tri thức. Các Nho sĩ dân gian không sống trong triều đình, ngược lại có thể loại bỏ tạp niệm, tập trung vào việc truyền đạo dạy học. Hơn nữa, những mưu sĩ dưới trướng nhi thần, lúc đầu đều có xuất thân như thế, nay chẳng phải đã trở thành trọng thần của Đại Tùy ta sao."
Tùy đế gật đầu.
"Vậy cứ làm theo lời của Thái tử đi."
"Có điều phải chọn người thật cẩn thận."
Lan quý phi lo lắng nói: "Bệ hạ, việc học hành của Chương nhi là việc lớn, sao có thể xem như trò đùa được!"
Tùy đế lạnh nhạt nói: "Quý phi, nàng quá phận rồi."
Lan quý phi không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ngồi xuống.
Yến tiệc cung đình kết thúc, tuyết cũng bắt đầu rơi. Nhan hoàng hậu giữ tiểu Giang Nặc ở lại trong cung, còn Tùy Hành thì một mình về phủ Thái tử.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Giang Uẩn đang ngồi sau án thư viết gì đó.
Tùy Hành đoán là lời chúc mừng năm mới gửi cho Giang đế, thế là hắn ngồi ở một bên đợi Giang Uẩn viết xong rồi lấy áo choàng khoác lên người y, nói: "Cô dẫn em ra ngoài ngắm tuyết."
Tùy Hành cõng Giang Uẩn ra khỏi cửa.
Kê An thấy vậy, vội đến gần che ô nhưng bị hắn từ chối.
Tùy Hành nói: "Chúng ta chỉ đi dạo quanh phủ thôi."
Hai người bước đi trong tuyết, Giang Uẩn tựa lên vai Tùy Hành, nheo mắt nhìn những bông tuyết bay khắp trời, khẽ mỉm cười.
Tùy Hành kể lại tình hình buổi yến tiệc trong cung, nói: "Em đúng là liệu sự như thần, Lan quý phi quả thật có ý định nhắm vào sư phụ Tả tướng của em."
Giang Uẩn nói: "Cũng không hẳn là ta đoán, ta cũng mới biết mấy ngày nay thôi. Trước đây, bộ sách cổ duy nhất mà sư phụ tặng ta chính là do Lan thị nhờ học sĩ đến đưa cho phủ Tả tướng. Mùa xuân này tiểu quận vương sẽ học lớp vỡ lòng, hành động của Lan thị, rõ ràng là có mục đích."
Tùy Hành hỏi: "Vị Nho sĩ bí ẩn ngoài dân gian mà em nói là ai?"
Giang Uẩn cười, thần bí đáp: "Đợi ngày mai ta sẽ đưa điện hạ đi gặp."
Dạo gần đây, Giang Uẩn đã có dấu hiệu mang thai rõ rệt, Tùy Hành gần như không dám để y đi bộ. Nghe vậy hắn lập tức lên tiếng: "Em cứ nói địa điểm, cô tự đi xem cũng được. Khắp Tùy đô này, còn có nơi nào mà cô không tìm được?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Việc này không đơn giản như vậy, đợi khi tới nơi, điện hạ sẽ hiểu."