*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em còn đọc văn chương của hắn? Cô cũng viết văn đây, sao không thấy em đọc?"
Tùy Hành vội nâng ống tay áo cao lên một chút.
Từ góc nhìn của người ngoài, hai người trông như đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Các học sĩ lặng lẽ lùi lại, không dám quấy rầy.
Vài ám vệ Giang quốc đang cải trang thành hộ vệ bình thường cũng biết ý lui xa ra một khoảng.
Giang Uẩn vừa nôn xong thì dễ chịu hơn nhiều, Tùy Hành lập tức lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra lau miệng cho y, nhíu mày nói: "Cô đưa em về phủ nghỉ ngơi, đã khó chịu đến mức này rồi còn cậy mạnh."
Giang Uẩn lắc đầu, đáp: "Chỉ có vừa nãy là khó chịu thôi, bây giờ không sao rồi."
Tùy Hành lại cầm chén trà trên bàn đưa cho Giang Uẩn súc miệng, sau đó bảo y cứ nhổ thẳng vào ống tay áo của mình.
Dù sao tay áo triều phục khá rộng, người khác cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Giang Uẩn không còn cách nào khác, đành nhổ vào đó, nói: "Để ta nhờ Triệu sư huynh tìm cho điện hạ một bộ y phục khác."
"Không cần đâu, cô đi đến bờ suối rửa sạch là được. Sao rồi, còn khó chịu không? Hội thanh đàm đâu phải chỉ tổ chức một lần, hôm nay chúng ta cứ về trước, lần sau cô sẽ đi cùng em."
Giang Uẩn nói y không còn khó chịu nữa.
Hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh, Giang Uẩn còn phát hiện không ít bài văn hay, y muốn xem thêm một chút.
Ngoài ra, việc nôn nghén này y đã từng trải qua, hoàn toàn có thể chịu được. Chỉ là vừa rồi cơn nghén đến đột ngột, xung quanh toàn là người, y không thể tìm chỗ giải quyết, nên mới trực tiếp mượn ống tay áo của Tùy Hành.
Chỉ cần suy nghĩ một chút Tùy Hành liền hiểu chuyện gì xảy ra. Có lẽ đó là thói quen xấu được hình thành từ khi còn ở Mộ Vân Quan. Trước kia hắn không bên cạnh y thì không nói, nhưng bây giờ hắn ở ngay trước mắt, đương nhiên Tùy Hành không thể để Giang Uẩn tiếp tục cậy mạnh nữa.
Nhưng lúc này mà ôm y rời đi trước mặt nhiều người như vậy, quả thật có phần không phù hợp.
Đợi về tới phủ e rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản là đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ thôi đâu.
"Vậy cô sẽ ngồi xem với em."
Tùy Hành lấy bút từ tay Giang Uẩn.
Giang Uẩn cau mày, giật bút lại, ra hiệu hắn mau đi đi.
Tùy Hành không nhúc nhích: "Cô cố tình đến thăm em mà em lại bảo cô đi đâu?"
Giang Uẩn đáp: "Điện hạ ở đây, bọn họ không dám đến gần."
"Còn nữa."
Giang Uẩn nhìn vị trí mà hắn ngang ngược chiếm gần hết sau chiếc bàn dài, nghiêm túc nói: "Điện hạ không thể ngồi ở đây."
"Vì sao?"
"Không hợp lễ."
"..."
Tùy Hành không thể tin nổi: "Chúng ta đã thành thân rồi mà em còn để ý mấy thứ này?"
Giang Uẩn nói: "Bọn họ không biết thân phận thật của ta, bây giờ tên ta là Lý Chiếu, cũng là tên của Thập Nhất sư huynh lúc huynh ấy đi học bên ngoài."
"..."
Tùy Hành ngạc nhiên: "Em làm rạng danh cho Thập Nhất sư huynh của em như vậy, đối phương có biết không?"
Đuôi mắt Giang Uẩn cong lên: "Sao lại không, điện hạ không biết đấy thôi, hội thanh đàm ở phủ Tả tướng, phần bình luận văn chương luôn do các đệ tử thay phiên nhau đảm nhiệm. Lần này đến lượt Thập Nhất sư huynh, ta thay huynh ấy trực phiên, huynh ấy hứa mang về cho ta hai vò rượu nho hảo hạng ở Tây Vực. Hơn nữa, ta từng đọc qua văn chương của sư huynh, tư tưởng của chúng ta khá giống nhau."
"Hơn nữa, vị Thập Nhất sư huynh này tính cách trầm tĩnh, rất ghét giao tiếp, nhưng vì thể diện của phủ Tả tướng nên huynh ấy buộc phải tham gia. Ta thì thỉnh thoảng mới đến, chỉ bình luận văn chương chứ không dùng thân phận của huynh ấy đi gây thù chuốc oán, cũng không lấy danh nghĩa của huynh ấy để sáng tác văn chương, không có vấn đề gì đâu."
Tùy Hành nghe xong mà ghen tuông ngập trời.
"Rượu nho gì, em muốn uống sao không nói với cô?"
"Em còn đọc văn chương của hắn? Cô cũng viết văn đây, sao không thấy em đọc?"
Giang Uẩn ngạc nhiên nhìn hắn.
"Điện hạ cũng có văn chương để đời?"
Tùy Hành hừ nhẹ, cố ý lộ ra vẻ không vui.
"Lời này của em là sao, em nghĩ cô chỉ biết hành quân đánh trận thôi hả? Có lẽ em chưa biết, tiệc Xuân Nhật năm xưa cô còn tham gia thi đấu văn chương nữa đấy. Lúc đó cô đã dựa theo bài Giang Đô phú của em để sáng tác nên bài Ly Sơn phú. Ngay cả vị Tả tướng nổi tiếng là cao ngạo khó gần cũng phải hậm hực khen cô có tài năng thiên bẩm."
Tùy Hành nhân cơ hội giành lại bút.
"Như vậy đi, em đừng đóng giả làm vị sư huynh gì đó nữa, trở về đọc bài văn của cô, nhân tiện nhận xét cho cô một chút, được không?"
Còn lâu Giang Uẩn mới tin mấy lời này của hắn.
Với tính kiêu ngạo của Tùy Hành, dù thật sự từng có "đam mê" viết văn, cũng không thể nào đi bắt chước phong cách văn chương của một Thái tử nước địch. Hơn nữa, viết văn cũng giống như hành quân, cần phải dày công học hỏi, mà những năm đó Tùy Hành vừa bận rộn đối phó với Nhan thị, vừa phải thu phục các nước nhỏ phương Bắc, dù có lòng nhưng cũng không có sức. Có lẽ tham gia thi văn là thật, nhưng bắt chước Giang Đô phú thì hoàn toàn không thể.
Giang Uẩn giành lại bút từ tay hắn.
"Họ đều là những học sĩ ngàn dặm xa xôi chạy đến Tùy đô, một lòng muốn học hỏi tri thức, điện hạ đừng dùng mấy trò lưu manh của mình để làm loạn nữa."
"Ai làm loạn? Em đợi mà xem, hôm nay cô nhất định phải khiến em nhìn cô với con mắt khác."
Lúc đó, Tức Mặc Thanh Vũ và một vài người bạn Nho sĩ tình cờ đi ngang qua.
Một vị Nho sĩ thấy Tùy Hành cố tình vén tay áo đỏ, còn thì thầm to nhỏ với đệ tử phủ Tả tướng trong đình, cười nói: "Xem ra quan hệ giữa phủ Tả tướng và phủ Thái tử cũng không tệ như lời đồn."
Sắc mặt Tức Mặc Thanh Vũ đen lại, không nói gì, chỉ hừ lạnh trong lòng.
Dù nam bắc đã liên hôn nhưng vị Tả tướng này mỗi khi nhìn Tùy Hành đều bày ra vẻ mặt như thấy lợn rừng xông vào vườn cải trắng.
Tùy Hành chỉnh lại áo bào, thản nhiên ngồi xuống chiếc bàn dài được chuẩn bị sẵn, nói với các học sĩ vẫn đang chờ Giang Uẩn nhận xét văn chương: "Nửa buổi còn lại cô sẽ thay y nhận xét bài văn của các vị."
"..."
Các học sĩ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lùi về một bước.
Giang Uẩn hỏi: "Điện hạ định làm gì?"
"Nhận xét bài văn."
Tùy Hành gõ bàn, khích lệ mọi người dâng bài viết của mình lên để cùng nhau thảo luận.
Các học sĩ như thấy sấm sét giữa trời quang, người nọ nhìn người kia, không ai dám nhúc nhích.
Một vị Thái tử nổi tiếng là giỏi võ hiếu chiến, nay lại muốn bàn luận văn chương với họ, mức độ lạ lùng không kém gì đồ tể đòi học thêu hoa.
Dĩ nhiên mọi người đều sợ hãi tiếng ác của vị Thái tử này. Nếu chẳng may bài viết của họ không vừa ý hắn, hắn giận cá chém thớt, trực tiếp chém đầu bọn họ thì biết làm sao!
Vẫn là vị tiểu lang quân của phủ Tả tướng dễ gần hơn, không những nhận xét thẳng thắn mà còn kiên nhẫn chỉnh sửa, thậm chí chủ động thảo luận văn chương với họ, không hề ỷ vào thân phận đệ tử của Tả tướng mà kiêu ngạo.
Đáng tiếc, Tùy Hành cứ ngồi chễm chệ trong đình như môn thần, khiến các học sĩ dù có muốn nhờ Giang Uẩn tiếp tục chỉ dạy cũng không dám vượt qua mặt vị sát thần này.
Dù sao đối phương cũng là Thái tử cao quý, nắm trong tay quyền sinh sát, không thể đắc tội. Nếu không phải tình cờ, bọn họ còn chẳng có cơ hội được gặp hắn ở buổi đàm luận này. Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tùy Hành cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: "Thế có vị nào viết bài về quân sự hay quốc sách không?"
Nghe vậy, các học sĩ có vẻ thả lỏng hơn.
Ai cũng biết tuy Thái tử Tùy Hành không có thành tựu lớn trong văn chương, nhưng tài năng và thiên phú về hành quân đánh trận của hắn, cả thiên hạ khó ai sánh bằng.
Cuối cùng, một học sĩ dũng cảm bước lên dâng bài viết, nói: "Xin điện hạ chỉ bảo."
Bài viết của vị học sĩ này là đề xuất ý kiến về việc đóng quân nuôi quân trong bối cảnh nam bắc thông thương. Tùy Hành chăm chú đọc từng dòng, còn người nọ thì ngồi ở dưới, hồi hộp chờ đợi.
"Rất có ý tưởng."
Một lúc lâu sau, Tùy Hành mở lời.
Học sĩ nọ nuốt nước bọt, càng thêm căng thẳng. Tùy Hành cầm bút, nhanh chóng khoanh vài chỗ trên bài văn, nói: "Những chỗ khác đều ổn, nhưng mấy điểm này có hơi lý thuyết, thiếu tính thực tiễn."
"Việc đóng quân nuôi quân tuy quan trọng, nhưng không phải nơi nào cũng phù hợp để lấy vũ lực chế ngự vũ lực."
Vừa nghe câu này, không chỉ vị học sĩ kia sững người, mà ngay cả Giang Uẩn cũng tỏ vẻ tò mò, chăm chú lắng nghe.
Tức Mặc Thanh Vũ vốn định rời đi cùng vài vị Nho sĩ cũng dừng lại, tập trung chú ý về phía này.
Các học sĩ khác cũng đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ vô cùng bất ngờ.
Có thể nghe một người dựa vào vũ lực mà chinh phục tứ phương, đồng thời tự tay thành lập đội kỵ binh với danh hiệu "huyết đồ" đưa ra quan điểm như vậy, cảm giác chẳng khác gì mặt trời mọc đằng Tây.
Tùy Hành nói: "Chư vị chưa từng đến nơi biên giới phương Bắc lạnh giá, không biết khí hậu ở đó khắc nghiệt đến nhường nào, lương thực khan hiếm ra sao, cũng chưa từng thấy cảnh trẻ con vì không có gạo mà ăn, phải ăn các loại đậu cốc khó tiêu, bị phình bụng mà chết thảm. Đối với những biên dân của các nước nhỏ ở đó, những người ngay cả cơm cũng không đủ ăn, vũ lực chỉ càng khơi dậy sự phản kháng dữ dội. Cô dùng vũ lực để chinh phục Sa Hồ, đúng là không sai, nhưng chỉ dựa vào vũ lực, trừ khi cô giết hết người Sa Hồ, nếu không Đại Tùy và Sa Hồ sẽ còn phải tiếp tục cuộc chiến đẫm máu ít nhất là mười năm nữa."
Vị học sĩ nọ không nhịn được hỏi: "Vậy làm sao điện hạ giành được thắng lợi?"
Tùy Hành mặt dày đáp: "Cái đó thì các ngươi về tự mình nghĩ đi, cô chỉ bình luận chứ không sửa bài. Hoặc là, khi rảnh, các ngươi có thể đến phương Bắc một chuyến. Cô nghĩ, lúc đó những gì các ngươi cảm nhận được sẽ sâu sắc hơn nhiều so với cái nhìn nông cạn của cô."
Người nọ như có vẻ suy tư, nhận lại bài văn rồi cung kính cáo lui.
Vị Nho sĩ vừa rồi lên tiếng nhìn về phía Tức Mặc Thanh Vũ, vuốt râu cười nói: "Tức Mặc huynh, người ta thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Mọi người đều bảo Thái tử Tùy quốc dựa vào vũ lực mà kiêu ngạo, tàn bạo thành thói, không ngờ lại có thể nêu ra những quan điểm này, quả thực là hiếm có. Xem ra hội thanh đàm này của huynh làm càng ngày càng tốt."
Tức Mặc Thanh Vũ không nói gì.
Một vị khác mắt sáng lên, chăm chú nhìn tiểu lang quân ngồi giơ tay áo ở đằng xa: "Vị học sĩ đó là ai? Cũng là đệ tử của Tức Mặc huynh sao? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua? Nghe đệ tử của ta nói, văn chương của người nọ có rất nhiều ý tưởng mới lạ."
Vì vừa rồi bị tay áo của Tùy Hành che khuất, vị Nho sĩ này vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của Giang Uẩn. Giờ được tận mắt chứng kiến, ông kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Lần này, Tức Mặc Thanh Vũ không giấu được vẻ vui mừng, nói: "Vị này là ta tình cờ thu nhận, chưa kịp giới thiệu với mọi người. Tính cách của y trầm tĩnh, không thích bị người ngoài quấy rầy, cũng không ưa giao tiếp, chúng ta đừng làm phiền y."
"Đó là đương nhiên."
Mọi người đồng thanh khen ngợi: "Người có tư chất như vậy rất thích hợp để học hỏi nghiên cứu, Tức Mặc huynh quả là có phúc."
Tức Mặc Thanh Vũ nghe xong rất hài lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối. Đáng tiếc nhất là thân phận thật của tiểu đệ tử là Thái tử, chứ không phải đệ tử của ông, cả đời này đã định sẵn không thể chuyên tâm theo ông học hành.
Nhưng dù vậy, sự nhạy bén và thành tựu hiện tại của y đã vượt xa tất cả các đệ tử trong phủ Tả tướng.
Triệu Diễn theo sau, cảm nhận được có lẽ sư phụ lại sắp liếc mắt nhìn mình, bèn lùi lại một bước để giữ an toàn.
Trong đình, sau khi có người đầu tiên dâng bài lên, thế là có không ít học sĩ khác cũng đưa bài viết đến.
Tuy ban đầu còn e dè, nhưng sau đó họ phát hiện mặc dù Tùy Hành không giỏi hành văn, nhưng những quan điểm sắc bén về quân sự và quốc sách của hắn lại được không ít học sĩ quan tâm. Dần dần, càng có nhiều người mạnh dạn đến nhờ Tùy Hành chỉ bảo.
Giang Uẩn ngồi quan sát một lát, sau đó cũng rút ra một cây bút mới từ trên giá để nhận xét các bài văn khác. Vì Tùy Hành đã thu hút một nhóm người vây quanh nên Giang Uẩn cũng có nhiều thời gian rảnh hơn.
Triệu Diễn và vài đệ tử khác cũng đến góp vui.
"Đây là canh sơn tra*, đây là canh tuyết lê*, còn đây là quả mơ chua giúp giảm ngấy."
Mọi người lần lượt đặt lên bàn như đang dâng bảo vật. Triệu Diễn nói: "Nghe nói đệ ăn uống không tốt, mọi người cố tình tìm một số thức ăn giúp giảm ngấy đến. Yên tâm, chúng ta đã nếm thử trước rồi, không có vấn đề gì đâu."
Mặc dù Giang Uẩn và các đệ tử khác của phủ Tả tướng không tính là thân thiết, cũng không qua lại gì nhiều, nhưng từ đại đệ tử Triệu Diễn trở xuống, ai ai cũng thích Giang Uẩn - tiểu đệ tử kiêm Thái tử Giang quốc, người có tính tình hiền hòa lại không kiêu ngạo.
Nguyên nhân là vì mỗi lần Giang Uẩn đến, vị sư phụ nóng tính của họ sẽ trở nên dịu dàng hiền từ, thậm chí còn lấy món kẹo sung* quý giá chia cho mọi người.
Giang Uẩn cảm ơn, y vừa cầm bát canh sơn tra lên thì bất ngờ có một bàn tay ngang ngược vươn ra giành lấy.
"Món gì ngon thế, để cô nếm thử xem."
Tùy Hành không nói hai lời, lập tức uống một ngụm.
"Điện hạ..."
Triệu Diễn nhìn bát canh sơn tra bị uống hết phân nửa, lòng tiếc hùi hụi. Đó là món mà hắn đã căn dặn ngự trù nấu theo bí kíp gia truyền, một bát nhỏ cũng mất gần nửa canh giờ mới nấu xong.
Dù sao cũng phải chừa lại cho tiểu sư đệ một chút chứ.
Giang Uẩn cầm bát canh tuyết lê lên, nói: "Không sao, ta uống cái này."
Kết quả vừa mới cầm lên, lại bị Tùy Hành cướp mất.
Triệu Diễn rất giỏi quan sát sắc mặt, đành tìm cớ dẫn các sư đệ khác rời đi.
Giang Uẩn không hài lòng nói: "Vừa rồi điện hạ còn bảo sẽ không làm loạn mà."
"Cô có làm loạn đâu, bây giờ cô chỉ hối hận một điều."
"Điều gì?"
"Để em nhận Tả tướng làm thầy, kéo về cả đống sư huynh hời."
Giang Uẩn bật cười.
"Điện hạ ghen à?"
"Đâu chỉ ghen, cô đã ghen đến mức sắp chết rồi đây."
Ban đầu Tùy Hành còn kinh ngạc, tuy Giang Uẩn đã bái Tức Mặc Thanh Vũ làm thầy, nhưng bình thường y bận rộn công vụ, rất ít khi ở cùng các đệ tử khác, vậy mà có thể thu hút sự quan tâm của nhiều sư huynh như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, đứng trước một người nho nhã yêu kiều như tiểu lang quân nhà mình, y chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi cũng đủ để người khác yêu thương trân trọng.
Đến bản thân hắn còn không kiềm chế được, huống chi là đám Nho sĩ đó.
Chỉ có mỗi tên Giang đế mắt mù, đầu bị lừa đá là trường hợp ngoại lệ.
Gần đến trưa, các học sĩ lục tục giải tán để nghỉ ngơi và ăn trưa trong phòng khách của phủ Tả tướng. Trên bàn chỉ còn lại hai bài văn, Giang Uẩn định bước tới xem, nhưng đã bị Tùy Hành bế lên.
Tùy Hành chuẩn bị đầy đủ, dùng áo choàng quấn chặt y lại, nói: "Được rồi, em muốn xem, cô sẽ mang tất cả bài văn này về phủ cho em xem thoải mái. Nhưng bây giờ, em phải ngoan ngoãn nghe lời, về nghỉ ngơi, không được ở ngoài nữa."
Giang Uẩn nói: "Vậy điện hạ phải để ta nói với sư phụ một tiếng."
"Cô sẽ sai người nói giúp em, bảo là em thấy không khỏe, ông ấy không có ý kiến gì đâu."
Tùy Hành không nói hai lời, ngang ngược bế y rời đi.
Hắn bước đi rất nhanh, những người xung quanh vì sợ hãi tiếng ác của hắn nên không ai dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn. Khi người hầu của phủ Tả tướng ý thức được chuyện gì thì Thái tử điện hạ đã đi xa rồi.
Thập Phương dắt xe ngựa chờ sẵn ở trước phủ Tả tướng.
Lúc Giang Uẩn đến đây y cũng ngồi xe ngựa, nhưng Tùy Hành đã cho thị vệ đưa hai đứa nhỏ Giang Nặc và Tùy Chương về trước.
Tùy Hành bế Giang Uẩn lên xe, thấy y cau mày, vội hỏi: "Sao vậy? Lại không thoải mái sao?"
Sợ Giang Uẩn lại buồn nôn, lần này Tùy Hành nhanh chóng đưa tay áo ra trước.
Giang Uẩn che mũi, hỏi: "Trong xe của điện hạ có phải đã để hương liệu gì không?"
Tùy Hành khẳng định không có, vì hắn biết lúc này Giang Uẩn không chịu được mùi hương quá nồng, trước khi đi hắn đã tỉ mỉ dọn dẹp xe ngựa, thậm chí túi lá ngải đuổi muỗi cũng không dám để.
Nhưng Giang Uẩn đã nói vậy, Tùy Hành không dám lơ là, hắn lật tung xe ngựa lên, nào ngờ lại tìm thấy một túi hương cũ kĩ nằm trong kẽ dưới đáy xe.
Tùy Hành kinh ngạc không thôi, định vứt đi thì Giang Uẩn ngăn lại, nói: "Cứ giữ lại đã, một túi hương như vậy, đủ để người dân nghèo khó đổi được kha khá bạc, không nên lãng phí."
"Được, nghe lời em. Hôm nay vật nhỏ đó có quấy rầy em không?"
Giang Uẩn ghé sát vào tai hắn nói nhỏ một câu.
Tùy Hành không thể tin nổi: "Thật sao?"
"Đương nhiên."
Tùy Hành tặc lưỡi: "Vừa đọc được bài văn hay là động đậy ngay, em đang mang thai một thiên tài văn chương đó."
Hắn không nhịn được đưa tay định chạm vào, nhưng bị Giang Uẩn chặn lại.
"Ở đây đâu có người nào khác."
"Vậy cũng không được, nhóc con nhát gan lắm, điện hạ sẽ dọa nó."
"..."
Tùy Hành không hài lòng nói: "Nghe em nói cứ như cô là một tên ác bá ức hiếp dân lành không bằng."
Giang Uẩn không nhịn được cười.
Y nói: "Nếu điện hạ muốn nịnh nhóc con thì cũng được thôi, từ hôm nay điện hạ hãy bắt đầu nghiên cứu văn chương, cố gắng viết ra một bài văn nổi tiếng khắp thiên hạ đi."
Tùy Hành đáp: "Em đừng xem thường cô, bài Ly Sơn phú của cô, sớm muộn gì cô cũng viết xong cho em xem."
Giang Uẩn được hắn bọc kín trong áo choàng, y bắt đầu thấy buồn ngủ, liền tựa vào lòng hắn giống như mèo nhỏ, lười biếng nheo mắt lại, nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, nếu nhóc con này thật sự thích viết văn, sau này ta sẽ để nó trở thành một hoàng tử sống an nhàn tự tại, không cần bận tâm đến chính sự, cả đời có thể tự do làm điều mình thích."
Tùy Hành biết đó cũng chính là ước mơ của Giang Uẩn.
Dù vừa nãy ghen tuông nhưng Tùy Hành phải thừa nhận rằng, hôm nay đứng từ xa, ngắm nhìn Giang Uẩn ngồi ngay ngắn trong đình, cúi đầu nhận xét văn chương, thực sự là một cảnh tượng rất đẹp.
Dường như y sinh ra đã phù hợp để làm bạn với bút mực giấy nghiên, với sắc nắng ngày xuân và núi non sông hồ, chỉ là thân phận Thái tử đã đặt lên vai y quá nhiều gánh nặng.
Tùy Hành vươn tay, ôm chặt người vào lòng, nói: "Nhất định sẽ như vậy."
Nhưng lúc này, so với tương lai của đứa nhỏ trong bụng, Thái tử điện hạ càng quan tâm đến tương lai của mình hơn.
Nhân khoảnh khắc tình cảm này, Tùy Hành hỏi: "Vậy đêm nay, cô có thể mang chăn đệm trở về không?"
"Chăn đệm gì?"
"Khụ, chính là bộ chăn đệm mà em bảo cung nhân vứt đi."
Giang Uẩn lập tức lắc đầu.
"Không được."
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn không chịu nổi, hỏi: "Em vẫn còn giận cô?"
Người bên dưới không trả lời, Giang Uẩn đã ngủ mất rồi.
Tùy Hành nhớ lại câu thần chú "nhẫn nhịn" mà Từ Kiều dạy. Một khi bị ném chăn đệm ra khỏi phòng, tuyệt đối không được giải thích hay phản kháng, mà nên ngoan ngoãn sang thư phòng ngủ vài đêm, để cả hai có không gian bình tĩnh, sau đó tìm cơ hội hòa giải.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Thái tử điện hạ tự nhủ trong lòng.
Vậy nên đêm hôm đó, sau khi tắm xong, Tùy Hành trực tiếp ra lệnh chuyển chăn gối sang thư phòng, sau đó tỏ ra bình thản ngồi sau bàn đọc sách.
Giang Uẩn cũng ngồi trên giường đọc sách. Đến nửa đêm, tiểu Giang Nặc bên cạnh đã ngủ say, nhưng không thấy Tùy Hành trở về, Giang Uẩn lấy làm lạ, bèn ra ngoài hỏi Kê An đã xảy ra chuyện gì.
Kê An cẩn thận trả lời rằng điện hạ đã chuyển chăn gối sang thư phòng.
Giang Uẩn sững sờ, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Tùy Hành trên đường về, chợt hiểu ra điều gì, y lén cười.
Kê An không hiểu ý, dò hỏi: "Có cần lão nô gọi điện hạ về không ạ?"
"Không cần."
Giang Uẩn cười khẽ, nói: "Nhớ khóa cửa sổ thật kỹ."
Kê An đáp vâng.
Giang Uẩn quay về phòng, chậm rãi đọc sách thêm hơn một canh giờ rồi mới tắt đèn đi ngủ. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên y nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động.
Ban đầu chỉ là âm thanh nhỏ, sau đó ngày một lớn dần, như thể có mấy con chuột đang phá phách.
Giang Uẩn nhịn cười, chờ người bên ngoài hết kiên nhẫn, mới đứng dậy mở cửa sổ. Y tựa vào ghế bên cửa sổ, mỉm cười nhìn vị khách không mời đang treo ngược dưới hành lang. Tùy Hành thuận thế trèo qua cửa sổ vào trong, nhìn gương mặt đầy nét cười của Giang Uẩn, mặt hắn đen thui, nói: "Em cố tình trêu đùa cô phải không?"
Giang Uẩn nói: "Không phải điện hạ muốn ngủ riêng sao, sao lại trở về rồi?"
Vừa nghe chuyện này Tùy Hành lại buồn bực.
"Là cô muốn ngủ riêng ư? Rõ ràng là em vô tình trước. Cô đã giải thích với em rồi, cô và hai tiểu quan đó không hề quen biết, sao em vẫn không tin..."
Hai người vừa nói vừa bước vào màn ngủ.
Giọng Tùy Hành bỗng ngừng bặt, vì hắn phát hiện hai bộ chăn đệm trên giường đã được trải sẵn, một bộ là của Giang Uẩn, bộ còn lại mới tinh hắn chưa từng thấy qua.
Tùy Hành ngạc nhiên: "Sao em..."
Giang Uẩn nói: "Ta chỉ không chịu nổi mùi rượu bám trên chăn gối của điện hạ nên mới bảo bọn họ mang đi, điện hạ hiểu lầm cái gì rồi?"
"Khụ, không có gì."
"Không có gì? Vậy tại sao lại tự chuyển sang thư phòng ngủ?"
"Tất nhiên là cho em một bất ngờ."
"Bất ngờ gì? Bất ngờ trèo cửa sổ vào lúc nửa đêm?"
"..."
Tùy Hành cũng cảm thấy kỳ lạ, gần đây hắn cứ làm sao, lúc nào cũng suy nghĩ mấy chuyện hoang đường.
Vì thế, sáng hôm sau, sau buổi chầu triều, Thái tử điện hạ lại đến Thái y viện, mượn câu chuyện người bạn để kể triệu chứng của mình.
"Cô có một người bạn, gần đây như bị ma ám..."
Các thái y đều lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"Chuyện này, thật ra cũng không hẳn là bệnh, chính xác hơn, đó là một loại triệu chứng tâm lý."
"Triệu chứng gì?"
"Ngũ tâm phiền nhiệt, thường gọi là chứng phiền nhiệt trước khi sinh."
"..."
Các thái y kiên nhẫn giải thích: "Thông thường, bệnh này sẽ xuất hiện ở thai phụ, nhưng đôi khi cũng có người chồng mắc phải. Một là do quá lo lắng cho vợ, hai là bị niềm vui được làm cha lấn át, tóm lại, điện hạ cứ nhắn với người bạn đó, nhất định phải thả lỏng, đừng quá căng thẳng lo lắng."
Tuy vậy nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Ba ngày sau, Mạnh Huy đến Tùy đô.
Chứng phiền nhiệt của Thái tử điện hạ đã đạt đến đỉnh điểm.