*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Có phải Dung Dữ điện hạ tìm ngài tính sổ rồi không?"
"Mau chuẩn bị ngựa cho cô!"
Tùy Hành vừa nói vừa sải bước ra ngoài.
Hiện tại mới qua giờ Thìn*, đa phần bọn họ vừa rời đi không lâu, nếu ra roi thúc ngựa chắc chắn vẫn kịp đuổi theo.
*Khoảng 7-9h sáng
Hắn đúng là tên khốn, lúc quan trọng lại ngủ quên mất!
Đáng lẽ hắn phải nghĩ tới điều này, dù ngoài miệng y không nói, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn rất buồn.
Kê An theo sát phía sau, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của điện hạ, ông nói: "Điện hạ đừng vội..."
"Cô có thể không vội ư? Chậm thêm chút nữa y sẽ qua sông Hoàng Hà mất!"
Kê An và đám cung nhân theo sau đều run rẩy, ánh mắt đầy khó hiểu. Kê An nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, Dung Dữ điện hạ không phải về Mộ Vân Quan, mà chỉ đưa tiểu hoàng tôn đến phủ Tả tướng thôi."
Toàn thân Tùy Hành cứng đờ, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Kê An một lúc lâu.
"Sao ngươi không nói sớm?"
"Chuyện này... lão nô vừa định bẩm báo."
Kê An rất ấm ức.
Ban đầu ông vốn muốn báo chuyện này, lời đã đến miệng rồi nhưng điện hạ không cho ông cơ hội, hơn nữa dường như điện hạ còn tự suy nghĩ lung tung chuyện gì đó.
"Thôi được rồi, chuẩn bị ngựa đi."
Tùy Hành thở phào một hơi, nghĩ, đúng là bị ma ám rồi.
Hắn cũng quên mất việc trời lạnh như thế này, sao y có thể vội vàng dắt theo vật nhỏ quay về bờ bên kia được. Hơn nữa thời gian gấp gáp, dù có đi cũng không kịp thu xếp hành lý.
Tất cả là tại mấy lão già ở Thái y viện, hắn đánh trận ở Sa Hồ mấy tháng trời cũng chưa từng gặp phải ác mộng nào kỳ quái như vậy.
Giờ cũng không còn sớm, Kê An hỏi: "Lão nô giúp điện hạ thay triều phục trước nhé?"
Tùy Hành gật đầu.
Cung nhân lập tức mang đồ rửa mặt và triều phục của Thái tử đến, hầu hạ Tùy Hành thay y phục.
Tùy Hành dang tay đứng trên hành lang thủy tạ*, liếc nhìn Kê An hỏi: "Mới sáng sớm y đến phủ Tả tướng làm gì?"
*Thủy tạ: Mái đình xây trên mặt nước, dùng làm nơi vui chơi ngắm cảnh.
Kê An cúi người chỉnh lại thắt lưng cho hắn, cười đáp: "Nghe nói hôm nay phủ Tả tướng có một buổi thanh đàm rất quan trọng, hội tụ nhiều văn nhân danh sĩ, mấy ngày trước phủ Tả tướng đã gửi thiệp mời đến."
Tùy Hành gật đầu.
Lại hỏi: "Lúc rời đi, y có dặn dò ngươi chuyện gì không?"
Kê An nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Không có."
"À đúng rồi, Dung Dữ điện hạ có nói, tiểu hoàng tôn muốn ăn mì vằn thắn ở ngoài phố nên họ sẽ ra ngoài ăn, không dùng bữa sáng với điện hạ."
"Mì vằn thắn?"
"Vâng, thực ra giống món hoành thánh ở Tùy đô chúng ta, nhưng thêm chút mì, nghe nói đây là cách chế biến từ phương Nam."
Từ khi nam bắc hòa đàm, không ít món ăn Giang Nam đã du nhập vào Giang Bắc bằng nhiều hình thức khác nhau, đồng thời được người dân địa phương biến tấu hương vị sao cho phù hợp với Giang Bắc. Tương tự, nhiều món ăn vặt nổi tiếng ở Giang Bắc cũng được truyền vào Giang Nam.
Tùy Hành có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội tham gia hoạt động gia đình vui vẻ ấy.
Lúc đang nói chuyện, phía xa xa có hai cung nhân đang khiêng một bộ chăn đệm từ phòng ngủ ra ngoài. Tùy Hành nhìn thấy hoa văn quen thuộc trên tấm chăn, lập tức nhíu mày, nói: "Đứng lại."
Cung nhân không dám làm trái lời, vội dừng lại, cúi đầu hành lễ với Thái tử.
Trong lúc đó, Tùy Hành cũng mặc xong triều phục.
Hắn tự chỉnh lại cổ áo và cúc áo, bước nhanh đến, hỏi: "Các ngươi đang làm gì? Sao lại tự ý di dời chăn đệm của cô?"
Vừa nãy đứng phía xa, Tùy Hành còn nghi ngờ mình hoa mắt, giờ đến gần nhìn kỹ thì đúng là bộ chăn đệm màu xanh với họa tiết kỳ lân mà hắn đang dùng.
Thái tử trông có vẻ không vui, cung nhân run rẩy đáp: "Bẩm điện hạ, là Thái tử Giang quốc căn dặn ạ."
"Căn dặn cái gì?"
"Ngài ấy bảo đợi điện hạ tỉnh dậy thì mang chăn đệm của điện hạ ra sân, tìm chỗ có nhiều nắng phơi cho thật kỹ."
"..."
Tùy Hành hít một hơi lạnh.
"Y nói như vậy thật sao?"
"Đúng vậy ạ."
Cả người Tùy Hành trông có vẻ không ổn lắm, nhưng vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh.
"Y có nói vì sao phải làm như vậy không?"
Cung nhân càng lo lắng hơn: "Thái tử Giang quốc nói rằng, ngài ấy..."
"Y làm sao?"
"Ngài ấy thấy chăn đệm của điện hạ cũ quá rồi, nên muốn đổi cái mới."
Lời này là sao?
Lòng Tùy Hành giật thót, bộ chăn đệm này rõ ràng là do mẫu hậu vừa sai người đưa đến cách đây hai tháng, sao có thể cũ được?
Đây rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó.
"Bộ kia thì sao, có phải cũng cần phơi luôn không?"
Cung nhân lắc đầu, nói Dung Dữ điện hạ không căn dặn gì cả.
Chỉ dặn phơi bộ của điện hạ thôi.
Tùy Hành cảm thấy tim mình co thắt, lúc đó rõ ràng hai bộ chăn đệm này được đưa đến cùng một lúc, một bộ là họa tiết kỳ lân màu xanh, một bộ làhọa tiết cát tường màu vàng sẫm.
Cả hai đều tinh tế sang trọng, phù hợp với thân phận và địa vị của hai người.
Nếu đã cũ, thì nên đổi cả hai bộ mới đúng, chỉ đổi một bộ là sao?
Rõ ràng đây là một ám chỉ không thể chối cãi.
Tùy Hành kiềm chế cơn đau tim, hỏi: "Chỗ nào trong phủ có nắng tốt nhất?"
Lần này Kê An trả lời thay: "Chính giữa sân là tốt nhất, đến chiều khi mặt trời lặn thì nên chuyển sang phía thư phòng."
Thư phòng...
Hai chữ này như cây búa đập vào tim Thái tử điện hạ, vang lên âm thanh đùng đùng.
Đây là muốn đuổi hắn đến thư phòng?
Hắn biết ngay chuyện này sẽ không đơn giản như thế mà.
Tâm trạng Tùy Hành rối như tơ vò, đầu muốn nổ tung.
Hôm qua hắn còn cười nhạo mấy lão già ở Thái y viện bị đuổi ra ngủ ở thư phòng, nào ngờ hôm nay báo ứng đến sớm như vậy!
Xem ra việc sáng nay y không dùng bữa cùng hắn cũng là có ẩn ý.
Cung nhân thấy vẻ mặt Thái tử khác thường, ai nấy đều bất an đứng tại chỗ, nín thở tập trung, không dám nhúc nhích.
"Điện hạ, vậy cái này..."
"Cứ làm theo lời y nói đi."
"Vâng."
Cung nhân vội vàng kéo chăn đệm xuống dưới.
Tùy Hành thu dọn xong, tự mình cưỡi ngựa vào cung thượng triều, hôm nay không phải là buổi chầu triều chính thức nên thời gian ấn định có hơi muộn hơn mọi ngày. Lúc đi đến đường Thần Võ, vừa hay gặp Từ Kiều.
Nay Từ Kiều đã được thăng chức Đại tướng tam phẩm, mỗi ngày đều phải thượng triều sớm theo quy định. Tiếp đến cũng có vài vị võ tướng khác cung kính bước đến chào hỏi Tùy Hành.
Từ Kiều cưỡi ngựa theo sát bên cạnh hắn, lo lắng nói: "Điện hạ không nghỉ ngơi đầy đủ sao?"
Tùy Hành xoa xoa lông mày, chuyện này làm sao hắn nói ra được.
"Chuyện của chúng ta bị phát hiện rồi."
Lời này nghe rất kỳ lạ, đầu óc Từ Kiều mù mịt: "Chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì nữa, chuyện uống rượu với ngươi chứ chuyện gì."
"..."
Từ Kiều đành phải biện bạch đôi lời: "Ngày trước chẳng phải điện hạ bảo là nhàn rỗi không có việc gì làm mới tìm thần ra ngoài uống rượu ư? Sao bây giờ lại thế này, có phải Dung Dữ điện hạ tìm ngài tính sổ rồi không?"
"Cũng không phải hoàn toàn vì chuyện này."
Tùy Hành đành kể sơ sự tích ngày hôm qua.
"Mặc dù ngoài miệng y nói không sao, không để ý, nhưng cô cứ cảm thấy trong lòng y đang trách cô. Ngươi có nhiều kinh nghiệm, mau giúp cô phân tích một chút đi."
Từ Kiều suy nghĩ hồi lâu, nói: "Có phải điện hạ nghĩ nhiều rồi không?"
Tùy Hành không nói gì, đột nhiên hỏi: "Lúc ngươi cãi nhau với vợ, vợ ngươi có từng ném chăn đệm của ngươi ra ngoài không?"
Từ Kiều hoảng sợ: "Hả, chăn đệm của điện hạ bị... ném ra ngoài rồi?"
"Cô chỉ ví dụ thôi."
"Ồ."
Từ Kiều nói: "Chuyện đó đương nhiên là có, đừng nói thuộc hạ, kể cả gần đây Hàn tướng cũng bị phu nhân của ông ấy đuổi ra ngoài, phải ngủ trong thư phòng mấy ngày."
"Vậy cuối cùng bọn họ làm lành như thế nào?"
"Chuyện này thuộc hạ không biết, tính tình của Hàn Tiếu nổi tiếng là hòa nhã, hẳn là đã dỗ được phu nhân nhà mình. Hơn nữa, hiện tại phủ Hàn tướng mới có thêm một tiểu thiếu gia mập mạp, có giận đến mấy cũng không tính là chuyện lớn. Nhưng điện hạ hỏi chuyện này làm gì?"
"Chỉ hỏi bừa thôi."
Từ Kiều gật đầu.
"Vậy thì tốt, thuộc hạ còn tưởng..."
"Tưởng cái gì?"
"Tưởng chăn đệm của điện hạ bị ném ra ngoài thật."
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành cố tỏ ra mình ổn, không hề chột dạ hỏi: "Chuyện này, có tính là nghiêm trọng không?"
"Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, không tính là nghiêm trọng. Hơn nữa, nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn, tạm thời ở riêng cũng có thể giúp cả hai bình tĩnh lại, tránh trường hợp chán nhìn mặt nhau, làm ra những chuyện dại dột. Tuy nhiên, một khi đã ở riêng, có một việc nhất định phải chú ý."
"Việc gì?"
"Giường có thể tạm chia, nhưng lòng tuyệt đối không thể chia, càng không thể giận dỗi chiến tranh lạnh, nếu không lâu ngày sẽ trở nên xa cách. Chẳng phải điện hạ đã nghe nói rồi sao, chuyện vợ chồng vốn chú trọng câu "đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành", một khi không còn chung giường nữa, thì cũng giống như mất đi sợi dây liên kết quan trọng nhất, thế nên trước mắt phải dỗ dành vợ mình rồi hẵng tính tiếp. Hơn nữa, thời gian ở riêng cũng không nên quá lâu, không khéo sẽ dẫn đến hòa ly."
Tùy Hành nghĩ, ở riêng một ngày hắn còn chịu không nổi, huống chi là vài ngày, hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết ổn thỏa chuyện này, tốt nhất là giải quyết ngay trong hôm nay.
Vậy là sau khi hạ triều, Tùy Hành lập tức cưỡi ngựa đến phủ Tả tướng.
Tả tướng và Thái tử điện hạ xưa nay vẫn luôn bất hòa, khắp triều đình Tùy quốc không ai không biết, vì thế khi người hầu phủ Tả tướng thấy Tùy Hành đến, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người hầu bước lên hành lễ, cung kính hỏi: "Không biết điện hạ đến đây là có việc gì?"
Tùy Hành kéo dây cương, dáng vẻ nhàn nhã: "Nghe nói hôm nay phủ Tả tướng có hội thanh đàm, cô cũng đến góp vui."
Chuyện này thật hiếm thấy.
Người hầu không dám chậm trễ, vội vào thông báo, không lâu sau, lão quản gia của phủ Tả tướng tự mình ra đón.
"Điện hạ, mời đi lối này."
Lão quản gia bảo người hầu dắt ngựa, sau đó dẫn Tùy Hành đến hoa viên phía sau.
Tuy Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ là một vị quan thanh liêm nổi tiếng, nhưng gia tộc Tức Mặc có gốc rễ sâu xa ở Tùy đô, gia sản kếch xù, vì vậy mà phủ đệ nhìn từ bên ngoài trông có vẻ giản dị, nhưng kiến trúc và bố cục bên trong lại vô cùng tinh tế. Toàn bộ hoa viên là một khu vườn được thiết kế đặc biệt, có đủ đình đài lầu các, thủy tạ uốn quanh và vô số hòn non bộ kỳ lạ, khung cảnh cũng rất rộng rãi thoáng mát.
Ngày thường, đây là nơi các đệ tử của Tả Tướng học nghệ viết văn hoặc thỉnh thoảng tổ chức yến tiệc chiêu đãi.
Tùy Hành bước đi thong thả, quan sát bố cục trong phủ, vừa bước qua nguyệt môn* đã thấy các danh sĩ ngồi tụ tập thành từng nhóm, hầu hết mọi người đều cầm quyển sách trên tay, bàn luận sôi nổi.
Người hầu trong phủ Tả tướng thì bưng các loại trái cây theo mùa, trà bánh và điểm tâm, ngoài ra còn có rượu, tới tới lui lui, rất có nề nếp.
Vì là hội thanh đàm nên ngoài những danh sĩ ngưỡng mộ đến từ bốn phương, quan văn trong triều tham gia buổi hội tụ lần này đa phần đều là người thuộc phái thanh liêm, gần như không có võ tướng hay quan văn nào không thuộc phe này.
Trên bãi đất trống chính giữa, có hai vị danh sĩ mặc trường bào ngồi đối diện đang lớn tiếng tranh luận về một vấn đề nào đó, xung quanh là các học trò và danh sĩ đứng xem.
Giọng nói hai người rất to, thậm chí còn hăng say đứng phắt dậy, nước bọt bắn tung tóe, tranh luận kịch liệt. Thỉnh thoảng còn thốt ra lời hay ý đẹp, khiến người xem liên tục vỗ tay khen ngợi.
Đây chính là cốt lõi của hội thanh đàm, hay còn gọi là biện luận, tức là các danh sĩ sẽ tranh luận với nhau về một chủ đề nào đó, dẫn chứng từ kinh điển, kết hợp với thời cuộc. Chủ đề không giới hạn, có thể là quan điểm hay câu nói trong một tác phẩm nào đó, cũng có thể là chính sách quốc gia hay thế cục thiên hạ.
Khi một cặp danh sĩ kết thúc cuộc tranh luận, sẽ có cặp khác lên đài. Bên cạnh còn có đệ tử chuyên ghi chép nội dung tranh luận, tất cả các chủ đề và nội dung trong hội thanh đàm sẽ được biên soạn thành sách, để cho các danh sĩ, văn nhân đương thời và hậu thế đọc lại. Vô số ý tưởng quý giá đi trước thời đại, thậm chí là những cảm hứng chớp nhoáng và câu từ tuyệt vời, đều được lưu truyền bằng hình thức này.
Hội thanh đàm mỗi năm được tổ chức nhiều lần ở Tùy đô, nhưng từ trước đến nay hội thanh đàm của phủ Tả Tướng luôn có ngưỡng cửa cao nhất, cũng nổi tiếng nhất, các bài viết lưu truyền lại cũng thu hút và nhiều vô số kể.
Hội thanh đàm không quan trọng xuất thân, chỉ quan tâm học vấn, vì vậy không có chỗ ngồi đặc biệt dành cho khách quý, tất cả quan văn tham dự dù chức vụ cao hay thấp đều mặc thường phục và ngồi bình thường như các danh sĩ khác. Vì Tùy Hành là Thái tử, lão quản gia không dám chậm trễ, bèn dẫn hắn đi về phía thủy tạ duy nhất tạm xem là yên tĩnh, đồng thời sai người đi báo với Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ.
Vì nơi đây đều là văn nhân danh sĩ, hầu hết bọn họ đều mặc áo bào rộng và đeo thắt lưng, nên việc Tùy Hành khoác bộ triều phục đỏ thẫm, đai ngọc ngang hông lại càng thêm nổi bật.
Đặc biệt là các quan văn thuộc phái thanh liêm, khi thấy bóng dáng oai nghiêm của Thái tử điện hạ, họ hầu như không dám tin vào mắt mình, lập tức bày ra vẻ mặt như thấy cục phân trâu xuất hiện giữa đống hoa tươi.
"Chư vị khỏe không?"
Tùy Hành mỉm cười chào hỏi mọi người.
Các quan văn không rõ vì sao Thái tử điện hạ lại đến tham dự hội thanh đàm ở phủ Tả tướng, mọi người đều nghi hoặc đứng lên hành lễ. Tùy Hành nói: "Cô chỉ đi dạo một chút thôi, các vị không cần câu nệ, cứ làm việc của mình đi."
Mặc dù nói vậy, nhưng cách hành xử của vị Thái tử này khiến bọn họ không dám lơ là chút nào.
Tùy Hành vốn định đi về phía trước, nhưng thấy biểu cảm của mọi người như vậy, bèn cố ý dừng lại, hỏi: "Hôm nay là ngày diễn ra cuộc tranh luận, không biết các vị đã thắng được bao nhiêu trận rồi?"
Vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt của đám quan văn có hơi thay đổi, nhất là những người vừa thua cuộc.
May thay lúc này Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ tự mình tới nghênh đón. Hôm nay Tức Mặc Thanh Vũ cũng mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, theo sau vẫn là đại đệ tử Triệu Diễn và một vị đệ tử khác. Sau khi chào hỏi Tùy Hành, ông nói: "Điện hạ là khách quý, hôm nay đến đây, thật khiến phủ Tả tướng của lão thần thêm phần vinh dự."
"Tả tướng nói quá lời, phụ hoàng thường dạy cô, phải học hỏi nhiều thứ từ Tả tướng, cần lắng nghe ý kiến từ bên ngoài, nhất là từ dân chúng. Cô nghĩ, nơi hội tụ tư tưởng của thiên hạ chắc hẳn là cuộc tranh luận ở tòa phủ này. Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, nên đến xem thử."
"Đó là vinh dự của lão thần."
Triệu Diễn đứng phía sau nghe xong, không hiểu vì sao lại ngửi thấy mùi thuốc súng.
Tức Mặc Thanh Vũ quả thật rất bất mãn.
Tuy bề ngoài Tùy Hành nói rất hợp tình hợp lý, nhưng mục đích hắn đến đây, bọn họ đều hiểu rõ.
Tiểu đệ tử hiếm lắm mới có một ngày rảnh rỗi để tập trung học hành, chưa đến nửa ngày, con sói con này đã không nhịn được mà tìm đến.
Đúng là ngang ngược thành thói!
Nhưng Thái tử đã đích thân tới đây, ông cũng không thể lơ là, Tức Mặc Thanh Vũ đành dẫn Tùy Hành đến chỗ ngồi trong thủy tạ. Sau khi ngồi xuống, người hầu lập tức nối đuôi nhau bước vào, dâng trà bánh và rượu ngon.
Hai người nói vài câu khách sáo, Tùy Hành nâng chén rượu trong tay lên, bảo: "Nghe danh rượu hoa mơ của phủ Tả tướng là rượu ngon hiếm có, hôm nay nếm thử, quả nhiên danh bất hư truyền. Cô đến mà không báo trước, Tả tướng không trách cô mạo muội chứ?"
Tức Mặc Thanh Vũ bình tĩnh đáp: "Điện hạ chịu đến là vinh dự của lão thần."
"Vậy thì cô yên tâm rồi."
Tùy Hành uống hai chén rượu, sau đó nói rằng hắn muốn tự mình đi dạo. Vừa hay lúc đó có vài Nho sĩ đương thời đến, Tức Mặc Thanh Vũ cũng đứng dậy đi đón tiếp. Triệu Diễn ngó nghiêng một hồi, rồi nói: "Sư phụ, để đệ tử dẫn điện hạ dạo một vòng nhé."
Tức Mặc Thanh Vũ gật đầu, để lại câu "điện hạ cứ tự nhiên" rồi bước ra khỏi thủy tạ.
Chờ bóng dáng màu xanh đậm biến mất, Triệu Diễn chỉ tay về một hướng nói: "Điện hạ, tiểu sư đệ ở bên đó."
Tùy Hành nghĩ, đúng là người có mắt nhìn, lập tức đi về hướng Triệu Diễn chỉ.
Sau vườn phủ Tả tướng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tùy Hành, thủy tạ có bốn hành lang dài, dẫn về các hướng khác nhau, mỗi hướng đều có cảnh trí khác biệt.
Mùa này, hầu hết các mặt hồ đều đã đóng băng, nhưng hồ thủy tạ trong phủ Tả tướng không những không đóng băng, mà còn bốc lên một tầng hơi nước ấm áp. Trên mặt hồ có trồng những loài hoa chỉ xuất hiện vào mùa xuân.
Tùy Hành lập tức hiểu ra, đây không phải là hồ nhân tạo bình thường, mà là hồ dẫn nước từ suối nước nóng vào.
Suối nước nóng là thứ dành riêng cho giới quý tộc trong kinh thành, dùng nước suối nóng làm hồ nước bình thường, chỉ có những nhà quyền quý mới chịu bỏ tiền ra làm việc này. Gia tộc Tức Mặc không hổ là dòng dõi danh giá trăm năm.
Tùy Hành chắp tay sau lưng, đi dọc theo hành lang dài về phía trước, khi đến cuối hành lang, bỗng nghe bên cạnh có tiếng nước động. Quay đầu lại, hắn thấy một người bùn nhỏ, đầu đội cỏ nước, giống như thủy quái chui ra từ trong suối nước nóng, trong tay còn cầm hai con cá chép đỏ.
"Nặc Nặc! Nặc Nặc!"
"Bắt được rồi!"
Người bùn phấn khởi đung đưa con cá màu đỏ trong tay.
Mà ở phía trước, có một cục tuyết nhỏ đang đứng giữa đám cỏ nước, chớp chớp đôi mắt to tròn, mong chờ nhìn về phía này. Lúc thấy người bùn bước ra, cục tuyết nhỏ nhanh chóng chạy sang, còn ôm theo cái lọ thủy tinh trong suốt.
Người bùn bơi tới như con lươn, thả hai con cá đỏ còn đang nhảy vào lọ thủy tinh.
"Cá chép!"
Đôi mắt của cục tuyết nhỏ còn sáng hơn cả vì sao.
"Thấy chưa, ta đã nói rồi, nhất định ta sẽ bắt được mà."
Người bùn hào hứng lau đi lớp nước trên mặt, lộ ra đôi mắt đen đậm và hai hàng lông mày dày rậm, hóa ra là tiểu quận vương Tùy Chương.
Thị vệ của phủ Thái tử và phủ Nhị hoàng tử theo sát phía sau, lo lắng hai đứa nhóc xảy ra chuyện. Thị vệ phủ Thái tử chỉ cần đứng bên cạnh tiểu hoàng tôn, nhưng thị vệ của Nhị Hoàng tử thì càng mệt mỏi hơn.
Vì họ không đánh thắng tiểu quận vương, mà tiểu quận vương cũng chẳng chịu nghe lời họ, nên nhiệm vụ chính của đám thị vệ đã chuyển từ việc ngăn cản tiểu quận vương rơi xuống nước thành việc sẵn sàng nhảy xuống nước để cứu nhóc bất cứ lúc nào.
Nếu tiểu quận vương có mệnh hệ gì, bọn họ đều không thoát khỏi liên can.
Việc tiểu quận vương muốn bắt cá chép lấy lòng tiểu thế tử là việc mà bọn họ ngoài cách giơ cả hai tay hai chân ủng hộ, thì không còn sự lựa chọn nào khác.
Tùy Hành khoanh tay đứng một bên, chứng kiến được sự to gan của hai đứa nhóc này. Nhân lúc hai đứa cúi xuống giữa đám cỏ nước để xem cá chép, hắn bước nhanh tới, mỗi tay túm một đứa, nhấc chúng lên, đặt ở chỗ cách xa bờ suối.
"Điện hạ!"
"Ba ơi!"
Hai tiếng kêu kinh ngạc vang lên cùng lúc.
Tùy Hành nhìn hai đứa nhóc bị nhấc lên mà vẫn không quên ôm chặt lọ thủy tinh, hỏi: "Bắt thứ này làm gì?"
Hai đứa nhóc đồng thanh đáp to: "Để nướng ăn!"
"..."
Tùy Hành cảm thấy rất mất mặt.
"Ai nói với các ngươi cái này có thể nướng ăn?"
"Tổ mẫu của con nói, ăn cá chép sẽ thông minh hơn, có thể gặp nhiều may mắn!"
Tiểu quận vương Tùy Chương lớn tiếng đáp.
"Thông minh cái đầu ngươi! Được rồi, hai đứa ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết."
Nghe vậy, thị vệ của phủ Nhị hoàng tử cảm kích trong lòng, suýt nữa quỳ xuống tạ ơn Thái tử điện hạ ngay tại chỗ.
Triệu Diễn cũng vội ra lệnh cho người hầu chuẩn bị y phục sạch sẽ để thay cho tiểu quận vương đang ướt sũng.
Qua khỏi hành lang, tầm nhìn trở nên rộng hơn, có thể thấy hình bóng các danh sĩ tụ tập lại với nhau. Từ xa xa, số lượng cũng khá đông đúc. Tùy Hành đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện bóng dáng của Giang Uẩn trong một mái đình nhỏ.
Giang Uẩn mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, phân nửa tóc đen vẫn được buộc thành một búi bằng đai ngọc, phân nửa rũ xuống sau vai, y ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn dài, xung quanh có một đám học sĩ vây quanh.
Khác với những nơi ồn ào khác, mái đình này khá yên tĩnh, vì các học sĩ không phải tranh luận về một vấn đề nào đó, mà là đang xếp hàng chờ Giang Uẩn nhận xét văn chương.
Một tay Giang Uẩn cầm bút, dây buộc tóc buông xuống bên vai, y đang chăm chú dùng bút đánh dấu trên giấy tuyên thành, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên, trao đổi vài câu với mọi người.
Tay áo của tiểu lang quân tung bay, đôi mắt đẹp như ngọc, thu hút không ít học sĩ chạy đến vây xem.
Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Lúc này, Tùy Hành ngang ngược chen vào.
"Phiền nhường chút."
Thái tử điện hạ mặt dày ngồi vào vị trí đầu tiên.
Ban đầu vị học sĩ kia có hơi không vui, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt và trang phục của Tùy Hành, người nọ vội cúi đầu, ngoan ngoãn nhường chỗ.
Giang Uẩn đang tập trung nhận xét bài văn, nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt, y mượn giá bút che khuất, hỏi nhỏ: "Sao điện hạ lại đến đây?"
"Đến thăm em."
Giang Uẩn đặt bút xuống, nói: "Đúng lúc."
"Đúng lúc chuyện gì?"
Giang Uẩn: "Tay áo."
"Sao cơ?"
"Ta mượn một chút."
Tuy Tùy Hành mặc áo bó tay, nhưng triều phục bên ngoài lại là tay áo rộng.
Nghe vậy, Thái tử điện hạ lập tức đưa tay áo ra.
Giang Uẩn cầm lấy tay áo của hắn, nôn ra một ngụm nước chua.
Tùy Hành: "..."