*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đường đường là thống soái Thanh Lang, việc nhỏ này mà cũng không làm được?"
Thư gửi đến Mộ Vân Quan ít nhất cũng phải mất hai ngày, đợi lúc Mạnh Huy có mặt ở Tùy đô, hẳn đã là mười ngày hoặc nửa tháng sau.
Lúc hạ triều, Tuỳ Hành hẹn Từ Kiều ra ngoài uống rượu.
Từ Kiều vừa mừng vừa lo, sau khi ngồi xuống, ông bèn nói: "Điện hạ có việc gì cứ nói thẳng, sao lại khách sáo như vậy."
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng hai tay đã nhanh chóng cầm lấy bình rượu hoa lê nhỏ, rót cho Tuỳ Hành và mình mỗi người một chén. Ngoài rượu thông thì rượu hoa lê của Thái Bạch cư cũng được xem là tuyệt phẩm Giang Bắc. Rượu thường được ủ vào mùa xuân, sau đó cất dưới hầm kín đặc biệt, đợi đến mùa đông mới lấy ra bán, vị đậm đà dịu nhẹ, hậu vị không thua gì rượu mạnh. Chỉ có điều giá cả khá đắt, một bình nhỏ cũng phải hai lượng vàng, Từ Kiều thèm lắm nhưng vì vợ ông quản tiền rất chặt, bình thường ít khi được uống. Thấy Tuỳ Hành vừa ngồi xuống đã gọi hai bình rượu hoa lê, đối đãi với thuộc hạ quả là hào phóng, khiến ông không nhịn được muốn thưởng thức ngay lập tức.
Tuỳ Hành làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Rảnh rỗi không có việc gì nên muốn ra ngoài uống rượu một chút thôi."
Thái Bạch cư rất chú trọng đến chữ "nhã", vào đông tiết trời trở lạnh, chủ quán đã chu đáo chuẩn bị cho mỗi bàn một lò than nhỏ để làm ấm rượu. Thời tiết này, ai mà chẳng muốn uống một ngụm rượu nóng để sưởi ấm cơ thể.
Nhiệt độ lò than vừa phải, chẳng mấy chốc đã có ngay một bình rượu ấm. Nghe vậy, Từ Kiều cười nói: "Hiếm khi thấy ngài có nhã hứng như vậy, chẳng lẽ hôm nay Dung Dữ điện hạ bận việc gì khác sao?"
Trước khi thành hôn, cứ cách vài ngày Tuỳ Hành sẽ gọi các tướng lĩnh Thanh Lang đến Thái Bạch cư uống rượu, đôi khi nghị sự về muộn còn giữ họ ở lại Nuy Nhuy đường dùng bữa. Nhưng kể từ khi thành hôn, Thái tử điện hạ đã trở thành người chồng mẫu mực của gia đình, vừa hạ triều là về phủ ngay, kể cả có nghị sự muộn đến đâu cũng ít khi giữ bọn họ lại ăn cơm, cùng lắm là sai cung nhân chuẩn bị chút trái cây và bánh kẹo mà thôi.
Các tướng quân thấy điện hạ mới thành hôn nên rất biết ý, ai nấy đều cố gắng nâng cao hiệu quả làm việc, trước khi vào phòng nghị sự đã lên kế hoạch kỹ càng từ trước, tránh kéo dài quá lâu, bị điện hạ mặt nặng mày nhẹ.
Hơn nữa, xưa nay Tuỳ Hành vốn tự giác, mặc dù tửu lượng rất lớn nhưng hiếm khi kéo các tướng lĩnh dưới trướng uống rượu suốt đêm, khác hẳn với thói quen của đám con cháu quý tộc bình thường ở Tùy đô. Tất nhiên các tướng lĩnh cũng có nhiều buổi tụ tập riêng tư, đôi lúc thắng trận hoặc nổi hứng uống đến say khướt là chuyện bình thường, người lớn tuổi nhất doanh trại Thanh Lang như Từ Kiều cũng thường xuyên tham gia, nhưng không ai dám làm ầm ĩ trước mặt Tuỳ Hành. Bởi vì Thái tử đã hạ lệnh nghiêm khắc, bất kỳ tướng lĩnh nào say xỉn gây rối trong ngày nghỉ đều bị đánh ba trăm gậy, đuổi khỏi doanh trại.
Nếu là người khác hạ lệnh, may ra còn có cơ hội châm chước, nhưng Tuỳ Hành vốn trị binh nghiêm khắc, nói là làm, không ai dám khinh thường quân lệnh.
Cho nên hôm nay Thái tử điện hạ đột nhiên mời mình đến Thái Bạch cư uống rượu, Từ Kiều cảm thấy rất bất ngờ.
Thậm chí ông còn hoài nghi Tùy Hành làm chuyện gì đó không đúng, bị Dung Dữ điện hạ đuổi ra ngoài, trong lòng tủi thân nên uống rượu giải sầu.
Tuỳ Hành cầm bình rượu màu ngọc bích vừa được làm nóng, rót một chén nhỏ, rượu trong suốt ban đầu trở nên đục hơn, hương hoa lê thanh khiết hòa quyện với mùi rượu, lan tỏa trong căn phòng được ngăn cách bởi bức bình phong.
Tuỳ Hành nói: "Uống rượu cần gì phải có nhã hứng, cô muốn uống lúc nào thì uống, chẳng lẽ uống rượu cũng phải có người quản?"
"Thuộc hạ không có ý đó."
Từ Kiều rất hiểu "bệnh sĩ" của điện hạ nhà mình, ông biết ý gật đầu, nói: "Thuộc hạ nghe phong thanh, gần đây thánh vật ở phủ mới đẻ được hai quả trứng Đồng Hạc, đang định tìm cơ hội chúc mừng điện hạ, nào ngờ chưa kịp đến lại phiền điện hạ đích thân mời rượu trước, thật ngại quá."
Từ Kiều nói xong, không khách sáo tự rót cho mình chén rượu thứ ba.
Ông nhấm nháp từng ngụm nhỏ, như thể đang thưởng thức rượu ngon hiếm có. Tùy Hành không nhìn nổi nữa, nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng là Hữu tướng quân của Thanh Lang, sao lại bày ra dáng vẻ như thể chưa từng uống qua chút rượu ngon nào thế này, hay là để cô gọi thêm hai vò nữa cho ngươi?"
"Không cần, không cần, thứ đồ tốt này uống một ít để thỏa mãn cơn thèm là được, uống nhiều thì lãng phí lắm, điện hạ còn chưa nói, hôm nay ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì?"
Dĩ nhiên Tùy Hành không phải vì nhàn rỗi mới đến đây uống rượu vui chơi.
Hắn hắng giọng, nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát."
"Cô chỉ muốn hỏi, lúc vợ ngươi có thai, ngươi chăm sóc đối phương như thế nào?"
Từ Kiều nghe xong, suýt làm rơi chén rượu trong tay, kinh ngạc nói: "Ý điện hạ là..."
"Bớt nghĩ lung tung. Cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi cũng biết, thời điểm vật nhỏ ra đời, cô không ở bên cạnh chăm sóc y, trong lòng vẫn luôn áy náy. Dĩ nhiên cô phải tìm cơ hội bù đắp lại cho y."
Ánh mắt Từ Kiều nhìn Tùy Hành càng trở nên kỳ lạ.
Tùy Hành sờ sờ mặt mình: "Ánh mắt của ngươi là sao?"
Từ Kiều: "Ý của điện hạ là, ngài muốn bù đắp theo kiểu chăm sóc thai phụ?"
Tùy Hành hài lòng với sự thông minh của thuộc hạ, nhướng mày nói: "Đúng vậy, chính là ý này. Ngươi nói cho cô nghe cần phải chuẩn bị những gì."
Từ Kiều đành đặt chén rượu xuống, ngồi thẳng người, chân thành nói: "Ý tốt của điện hạ, thuộc hạ có thể hiểu, nhưng nếu đúng như điện hạ nói, thuộc hạ vẫn khuyên ngài nên đổi cách khác."
Tùy Hành cau mày: "Tại sao?"
"Chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"
"Không đúng, chẳng phải vợ ngươi đã sinh cho ngươi hai đứa con trai mập mạp đáng yêu rồi sao, sao ngươi lại không biết?"
Ánh mắt Tùy Hành nhìn Từ Kiều bỗng mang theo sự bất mãn và trách móc.
"Đứa nhỏ đầu tiên thì không nói, lúc đó ngươi phải theo cô đến biên giới phương Bắc, nhưng đứa thứ hai, chẳng phải ngươi đã ở cùng vợ mình suốt đó sao?"
"Không không không, thuộc hạ không có ý này."
Từ Kiều vội giải thích: "Ý của thuộc hạ là, người mang thai, bất kể là ăn uống hay thói quen sinh hoạt đều khác xa so với ngày thường. Điện hạ dùng tiêu chuẩn chăm sóc thai phụ để bù đắp, e rằng mục đích không đạt được, trái lại còn làm phật lòng Dung Dữ điện hạ."
Đây chính là trọng điểm mà Tùy Hành muốn nghe, hắn xua tay, nói: "Không sao, ngươi cứ nói, có những khác biệt nào, cô sẽ chọn lọc cái hay mà dùng."
Ánh mắt Từ Kiều trở nên thăm dò: "Điện hạ thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Tất nhiên, có khi nào cô nói đùa với ngươi đâu."
Từ Kiều không hiểu tại sao Thái tử điện hạ lại nghĩ ra cách bù đắp kỳ lạ thế này.
Ông cầm lấy bình rượu, rót thêm vào chén, nói: "Được, vậy thuộc hạ sẽ tỉ mỉ nói cho ngài nghe. Đầu tiên, cũng là điều quan trọng nhất, chính là việc ăn uống. Trong giai đoạn đầu mang thai, khẩu vị của thai phụ thường thay đổi rất lớn... đúng rồi, điện hạ định bù đắp theo tháng nào?"
Tùy Hành nói: "Tất nhiên là toàn bộ quá trình, ngươi cứ nói từ đầu đến cuối cho cô."
"Được, theo kinh nghiệm của thuộc hạ, ba tháng đầu mang thai là kỳ quan trọng nhất. Lúc đó, thai nhi chưa ổn định, phản ứng của thai phụ cũng rất lớn."
"Lớn như thế nào?"
"Kén ăn, chán ăn, thậm chí có thể thay đổi sở thích ăn uống. Đặc biệt là vào buổi sáng, do ảnh hưởng của thai kỳ khiến chức năng tiêu hóa rối loạn, rất dễ buồn nôn, không muốn ăn uống gì cả."
Tay cầm chén rượu của Tùy Hành hơi siết chặt.
"Khó chịu như vậy sao."
"Đúng vậy, cho nên vào thời điểm này, thai phụ cần sự chăm sóc đặc biệt của người nhà. Việc ăn uống vừa phải đảm bảo dinh dưỡng, vừa phải cân nhắc đến khẩu vị của người mang thai. Một số gia đình quý tộc còn không tiếc vàng bạc mời ngự trù đến nấu ăn cho thai phụ, sắp xếp thực đơn ba bữa hằng ngày."
Tùy Hành lại hỏi cụ thể về thực đơn.
"Chuyện này... tất nhiên là cần bồi bổ dinh dưỡng, nhưng khẩu vị phải thanh đạm. Canh gà, canh cá càng không thể thiếu, tuy nhiên cũng không nên bồi bổ nhiều, nếu không thai nhi quá lớn, sẽ khó sinh. Có điều điện hạ không cần lo lắng chuyện này, ngài chỉ đơn thuần muốn bù đắp nên cứ nắm đại khái là được. Hơn nữa, những việc này cung nhân và vú nuôi có kinh nghiệm đều biết."
"Bớt nói nhảm, cô bảo ngươi nói kỹ thì ngươi cứ kể rõ từng chữ một cho cô."
"Vâng, vâng."
Từ Kiều đành lải nhải nói thêm một số lưu ý về chế độ ăn uống: "Đồ ăn lạnh và cay càng không thể đụng đến, còn một thứ nữa, tuyệt đối không được chạm vào."
"Thứ gì?"
"Rượu."
Tùy Hành giật mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
"Nếu uống rượu... thì sẽ thế nào?"
Từ Kiều đáp: "Cũng phải xem uống nhiều hay ít. Nếu chỉ uống một chút, chỉ cần không phải rượu mạnh thì sẽ không ảnh hưởng lớn. Nhưng nếu uống quá nhiều thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nhẹ thì ảnh hưởng đến trí lực của thai nhi, nặng hơn, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển sau này, thậm chí dẫn đến thai chết lưu."
Bàn tay Tùy Hành siết chặt, cả người cứng nhắc.
"Vậy còn thai phụ thì sao, có ảnh hưởng gì không?"
"Tất nhiên là có rồi, mang thai vốn đã là việc khó khăn và nguy hiểm, uống rượu quá nhiều chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, thậm chí là sức khỏe về sau."
"Nếu... uống rất nhiều rượu mạnh thì sao?"
Từ Kiều vẫn chưa nhận ra sắc mặt Tùy Hành thay đổi, chỉ đáp bừa: "Chuyện đó không thể nào, ai lại để vợ mình uống rượu mạnh trong lúc mang thai, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi người chồng đó bị lừa đá vào đầu."
"..."
Vừa dứt lời, Từ Kiều đột nhiên nhận ra điều gì, sắc mặt ông tái mét, vội ngậm chặt miệng, quan sát nét mặt Tùy Hành để đoán ý.
Ông mới là tên bị lừa đá vào đầu! Tự dưng quên bén việc này, tính theo thời gian tiểu hoàng tôn ra đời thì nhóc con đã tồn tại vào thời điểm hai vị Thái tử gặp gỡ trên sông.
Tùy Hành không tỏ vẻ gì, chỉ uống một ngụm rượu.
Từ Kiều an ủi hắn: "Lúc đó là tình huống đặc biệt, điện hạ không biết thân phận thật của Thái tử Giang quốc, cũng không biết Thái tử Giang quốc chính là... tiểu lang quân."
"Thuộc hạ nghĩ, với sự khoan dung độ lượng của Dung Dữ điện hạ, chắc chắn ngài ấy sẽ không trách điện hạ đâu."
Nếu trách thì đã không thành hôn với ngài rồi.
Tùy Hành nói: "Chính vì y không trách nên lòng cô càng khó chịu, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi y đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở. Ngươi nói xem, tại sao lúc đó cô lại không nhận ra y sớm hơn?"
"Chuyện này... lúc đó tình hình trên sông hỗn loạn, hai chiếc thuyền lại cách xa nhau, không chỉ điện hạ không nhận ra, mà ngay cả thuộc hạ và những quốc chủ khác cũng không phát giác ra điều gì bất thường."
Tùy Hành liếc Từ Kiều một cái.
"Cô giống các ngươi sao?"
Họ đã sống chung với nhau một tháng, thậm chí còn có quan hệ xác thịt, hắn quen thuộc và hiểu rõ hơn ai hết mọi đặc điểm trên người y.
Từ Kiều vội đáp: "Tất nhiên là không giống, chỉ là điện hạ không phải thánh nhân, ngày đó ngài hận Thái tử Giang quốc thấu xương, khó tránh nhìn nhận vấn đề mang theo chút định kiến và phiến diện. Điện hạ cũng không cần tự trách bản thân, thay vì cứ áy náy trong lòng, chi bằng hãy nghĩ cách bù đắp nhiều hơn."
Tùy Hành gật đầu: "Đó là đương nhiên, cô đâu phải kẻ chỉ biết ủ rũ với quá khứ. Thôi được rồi, mấy chuyện này cô đã hiểu, đừng nói nhảm nữa, mau nói phần tiếp theo đi."
...
Uống rượu đến tận trưa, lúc Tùy Hành rời khỏi Thái Bạch cư, giữa đường bị người do Tùy đế phái tới gọi vào cung để bàn chuyện, thời điểm trở về phủ đã là nửa đêm.
Trong chính phòng vẫn còn sáng đèn, Kê An và Cao Cung đang đứng đợi ở hành lang, thấy Tùy Hành trở về, cả hai nhanh chóng bước tới, một người đi chuẩn bị nước tắm, người còn lại giúp Tùy Hành cởi áo choàng.
Tùy Hành ra hiệu bọn họ yên lặng, tự mình bước vào phòng, tiểu Giang Nặc đã nằm trên giường nhỏ ngủ say sưa, lông mi dài lấp lánh dưới ánh nến, Giang Uẩn thì ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh đọc sách.
Tùy Hành nhẹ nhàng bước tới, nói: "Sao em lại ngồi ở đây, không sợ lạnh sao?"
Giang Uẩn chỉ vào giường nhỏ.
Tùy Hành hiểu ý, vội tắt nến trên bàn, trực tiếp bế Giang Uẩn đặt lên giường.
Vào đông trời trở lạnh, quanh giường được che phủ hai lớp màn dày, bên trong có đèn cung đình* làm bằng lưu ly. Tùy Hành sờ tay chân Giang Uẩn, cảm thấy hơi lạnh, bèn nói: "Em đợi một chút, cô đi lấy ít nước ấm cho em ngâm chân."
Giang Uẩn ngăn hắn lại, bảo không cần, sau đó hỏi: "Điện hạ đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"
Tùy Hành bèn kể chuyện bị Tùy đế gọi vào cung.
"Lệnh khai hoang ở Tùy đô có hiệu quả đáng kể, đại triều hội năm nay, nhiều nước nhỏ phương Bắc đã đề nghị với phụ hoàng, nói muốn học theo cách làm của Tùy đô, thử triển khai trong nước để cải tạo lại đất đai bị bỏ hoang do chiến tranh. Tất nhiên, không phải quốc gia nào cũng thích hợp để thực hiện điều này."
"Một lệnh khai hoang mà nói cả ngày?"
Tùy Hành nghẹn lời, hiếm khi nếm thử mùi vị bị tra hỏi, đành hắng giọng, nói: "Vốn dĩ không có chuyện gì to tát, chỉ là lúc ấy có nhiều quốc chủ các nước ở đó, mỗi người một ý, nói đủ thứ chuyện."
Giang Uẩn nghe xong, bỗng nhiên hít mũi, ngửi y phục Tùy Hành.
Dáng vẻ giống hệt như bé hồ ly nhỏ, cứ ghé sát vào ngực Tùy Hành, ngửi một hồi lâu, Tùy Hành sờ sờ mũi, hỏi: "Sao thế?"
"Điện hạ uống rượu?"
Giang Uẩn ngẩng đầu lên, cau mày hỏi.
"..."
Tùy Hành không ngờ mũi Giang Uẩn lại nhạy như vậy, hắn cố giữ bình tĩnh đáp: "Hôm nay phụ hoàng chiêu đãi các nước phụ thuộc nên cho người tổ chức một yến tiệc nhỏ trong cung ấy mà."
"Nhưng em yên tâm, cô chỉ uống vài chén cho có lệ thôi, tuyệt đối không dám uống nhiều. Nếu không tin, em ngửi thử đi."
Giang Uẩn đẩy hắn ra, lùi vào trong, che mũi nói: "Điện hạ mau đi tắm đi."
"Ta ngửi thấy khó chịu."
Tùy Hành đột nhiên nhớ tới Từ Kiều từng nhắc về việc người mang thai không thể uống rượu, lòng hắn giật thót, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ có rồi? Tùy Hành nâng cánh tay lên ngửi thử, nhưng không ngửi thấy gì cả.
Nước tắm đã được chuẩn bị sẵn, Tùy Hành không dám chậm trễ, sợ Giang Uẩn ngửi mùi rượu sẽ khó chịu, bèn quấn chặt y trong chăn rồi lập tức ra khỏi giường, đi thẳng đến phòng tắm.
Ra khỏi phòng, thấy Cao Cung và Kê An vẫn đứng dưới hành lang, Tùy Hành gọi hai người lại gần hỏi: "Các ngươi ngửi thử xem, trên người cô có mùi gì lạ không?"
Hai người khó hiểu nhìn nhau.
Tùy Hành nói: "Cô bảo ngửi thì cứ ngửi đi."
"Vâng."
Hai người thấp thỏm bước lại gần, lần lượt ngửi ở cánh tay và ngực của Tùy Hành, sau đó cùng lắc đầu.
"Lão nô không ngửi thấy gì cả."
"Thật không?"
"Lão nô không dám nói dối điện hạ."
Tùy Hành bật cười, nghĩ thầm, mũi cũng thính thật đấy, may mà lần này hắn đến Thái Bạch cư bàn chính sự, nếu thật sự tới đó vui chơi với đám người kia, chắc chắn sẽ bị bắt quả tang cho coi.
Tùy Hành đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa kỹ lưỡng từ đầu đến chân, rồi thay bộ áo ngủ sạch sẽ, sau đó mới quay lại phòng. Giang Uẩn vẫn chưa ngủ mà ngồi trên giường đọc sách, tiểu Giang Nặc đã được vú nuôi bế sang phòng ngủ bên cạnh.
Đây là khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày mà hai người có thể ở bên nhau, Tùy Hành lập tức cởi giày, không đợi được nữa, gấp gáp chui vào chăn.
"Còn đọc nữa, không sợ hư mắt sao."
Dạo trước Tức Mặc Thanh Vũ nhận được một số quyển sách cổ trong hội thanh đàm nên sai người gửi đến phủ Thái tử cho Giang Uẩn - đệ tử mà ông tâm đắc nhất.
Ban ngày Giang Uẩn bận rộn công việc, mỗi tối trước khi ngủ thường dành nửa canh giờ để đọc sách.
Giang Uẩn nói: "Sách này do một danh sĩ nổi tiếng để lại, ghi chép cuộc đối đáp của ông và các đệ tử trong lúc giảng dạy. Mặc dù danh sĩ này đã qua đời, nhưng nội dung giảng dạy đã được các đệ tử biên soạn lại thành sách và lưu truyền cho đến nay, thật sự rất quý. Nếu đem ra bán, mỗi cuốn ít nhất có thể thu về được chừng này."
Giang Uẩn giơ ba ngón tay lên.
Tùy Hành đoán: "Ba trăm lượng vàng?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Ít nhất là ba ngàn lượng vàng."
Tùy Hành cũng từng nghe nói về những cuốn sách cổ loại này, tất cả đều là vật hiếm có vô giá, nhiều văn nhân sĩ tử đam mê sưu tầm và phục chế những cuốn sách cổ như vậy. Nhưng hắn không ngờ chúng lại có giá trị cao đến thế.
Tùy Hành nhìn bìa sách cũ đã ngả vàng, thậm chí có vài vết bẩn nhỏ ở mép bìa, nói: "Cầm thế này bất tiện quá, ngày mai cô giúp em đóng một cái bìa mới."
Giang Uẩn lập tức từ chối: "Không được, loại sách cổ này rất dễ hỏng, nếu điện hạ đóng bìa không đúng, rất có thể sẽ làm hỏng sách và nội dung bên trong."
"Yên tâm, cô tuyệt đối không dám làm hỏng báu vật của em đâu. Cô sẽ nhờ người trong Tàng Thư Các làm việc này, được không?"
Giang Uẩn gật đầu.
Tùy Hành tiện tay lấy cuốn sách, đặt lên đầu giường, nói: "Được rồi, trời đã khuya, mai lại xem tiếp. À đúng rồi, hôm nay cơ thể em có khó chịu gì không?"
Giang Uẩn nói không có.
"Thật không?"
"Ừm."
Tùy Hành cảm thấy kỳ lạ, theo lời của Từ Kiều, phản ứng trong giai đoạn đầu mang thai phải khá rõ rệt. Chẳng lẽ nam và nữ có khác biệt trong vấn đề này?
Đang suy nghĩ, Giang Uẩn đột nhiên xáp lại gần, ngửi áo bào của hắn.
"Có phải điện hạ chưa tắm kỹ không?"
Giang Uẩn hỏi.
Tùy Hành ngạc nhiên: "Sao thế?"
"Còn mùi."
"..."
Tùy Hành không thể tin được, lại giơ tay áo lên, ngửi khắp áo bào, vẻ mặt ngờ nghệch: "Mùi gì? Sao cô không ngửi thấy gì cả?"
"Mùi rượu, rốt cuộc điện hạ uống rượu gì, sao mùi lại nồng như vậy?"
"Không thể nào."
"Thật đấy, không ổn, điện hạ mau đi tắm lại đi, ta thực sự chịu không nổi."
"..."
Tùy Hành không nhịn được nói: "Một đêm tắm hai lần, em có hành hạ cô quá không?"
Giang Uẩn lại nhích vào trong, tránh hắn như tránh tà: "Nhưng điện hạ tắm chưa sạch."
Tùy Hành lại ngửi một lần nữa, vẫn không ngửi thấy gì.
Giang Uẩn đá nhẹ hắn một cái: "Điện hạ mau đi đi."
"Rồi rồi, cô đi tắm ngay."
Kê An và Cao Cung kinh ngạc nhìn Tùy Hành khoác áo bào bước ra ngoài.
"Điện hạ có chuyện gì..."
Tùy Hành nói: "Chuẩn bị thêm nước tắm cho cô."
Hai người lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tùy Hành cố giữ bình tĩnh, nói: "Vừa nãy cô tắm hơi vội."
"Vâng."
Hai người không dám hỏi thêm, nhanh chóng dẫn cung nhân đi chuẩn bị.
Lần này Tùy Hành tắm rửa kỹ lưỡng suốt một nén hương mới chịu ra, trở lại phòng ngủ, Giang Uẩn vẫn nhăn mũi.
Tim Tùy Hành nảy lên một cái.
"Sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn mùi?"
Giang Uẩn lắc đầu, hỏi: "Điện hạ... dùng loại xà phòng gì vậy?"
"..."
Tùy Hành hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, nói: "Cô sợ mình tắm không sạch, sẽ khiến em khó chịu, nên dùng thử loại xà phòng của một nước nhỏ ở Tây Vực gửi đến dạo trước."
Bình thường Tùy Hành rất ít khi dùng loại xà phòng có mùi thơm nồng thế này, nên lúc nhận được hắn đã bảo Kê An cất đi. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, nghĩ rằng thứ này có thể tẩy được mùi rượu nên mới lấy ra dùng.
Sau khi tắm xong, hắn còn ngửi thử, quả nhiên trên áo bào còn lưu lại một chút hương thơm lạ.
Giang Uẩn lại che mũi, giơ tay sờ sờ cổ họng.
Tùy Hành vội hỏi: "Sao thế?"
Giang Uẩn không nói gì, nhịn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nôn ra nước chua khắp người Tùy Hành.
Tùy Hành bị dọa giật mình, vội đỡ lấy người.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Uẩn đẩy hắn ra một chút.
"Điện hạ... mau đi rửa sạch đi."
Tùy Hành không ngờ chỉ một loại xà phòng thôi mà cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, hắn vội vàng lấy nước, giúp Giang Uẩn súc miệng, xác nhận y không sao mới nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu, sau đó ra ngoài bảo Kê An chuẩn bị nước tắm mới.
Vẻ kỳ lạ trong mắt Kê An và Cao Cung đã không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được nữa.
Đêm hôm khuya khoắt, tắm liên tục ba lần, mỗi lần cách nhau chưa được bao lâu, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tuy nhiên, Tùy Hành vốn có uy nghiêm từ trước, bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhanh chóng đi chuẩn bị. Lần này Tùy Hành tắm khoảng một khắc, hắn chỉ dám dùng nước sạch, đến cả xà phòng tắm bình thường cũng không dám dùng, sau khi ra ngoài hắn còn thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ không tẩm hương.
"Điện hạ, vẫn ổn chứ?"
Hai vị tổng quản không nhịn được hỏi.
Tùy Hành không muốn trả lời câu hỏi này, lúc gần đến cửa phòng, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng lại, dặn dò: "Cứ chuẩn bị nước tắm sẵn cho cô."
"Vâng..."
Hai người nghệt mặt đáp lại.
Trong màn ngủ, Giang Uẩn vẫn đang đọc sách.
Tùy Hành bước vào, hắn hạ màn xuống, trực tiếp chui vào chăn, nói: "Lần này ổn rồi chứ, tắm thêm nữa thì ngày mai chắc cô sẽ bị lột một lớp da mất, heo chết còn chưa đến mức chết nóng kiểu này đâu."
Câu này khiến Giang Uẩn không nhịn được cười.
"Điện hạ còn dám nói, ai bảo điện hạ dùng loại xà phòng đó làm gì."
"Cô là vì tẩy bớt mùi rượu chứ sao, mũi em còn nhạy hơn cả chó con nữa."
Giang Uẩn nghiến răng nhìn hắn: "Điện hạ nói ai là chó?"
"Cô lỡ lời, đương nhiên cô là chó con. Em là Thái tử Giang quốc, là Dung Dữ điện hạ được người dân Giang Nam tôn kính, là Vân Trung Quân hạ phàm, sao có thể là chó con được."
Giang Uẩn bị hắn đè chặt, nói: "Điện hạ ra ngoài đi."
"Ra ngoài cũng được."
Giọng Tùy Hành có chút khàn.
"Nhưng Thái tử điện hạ cứu khổ cứu nạn ơi, trước hết em phải cứu cô cái đã."
Giang Uẩn ngẩn người, sau đó mới nhận ra cảm giác nóng hổi kỳ lạ bên dưới chân, kinh ngạc nói: "Chẳng phải điện hạ vừa mới tắm sao?"
"Cô đâu phải "bất lực", bị em hành hạ như vậy, sao cô nhịn cho nổi."
"Không được."
"Tại sao không được."
"Ta buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."
Tùy Hành dễ gì chịu buông y ra, nói: "Cũng phải làm xong "bài tập" rồi mới ngủ."
"Bài tập gì?"
Tùy Hành nắm lấy bàn tay trắng nõn bên cạnh, không chút xấu hổ nói: "Cô dạy em."
Hắn đưa tay còn lại ra, đẩy đèn cung đình ra xa một chút, khiến màn ngủ tối hẳn đi, hai người giày vò một lúc, Giang Uẩn chân thành hỏi: "Điện hạ không thể tự làm sao?"
"..."
Tùy Hành ho khan hai tiếng: "Sao có thể giống nhau được."
"Sao lại không giống? Đường đường là thống soái Thanh Lang, việc nhỏ này mà cũng không làm được?"
"Đây không phải là vấn đề được hay không, chưa thành hôn thì không nói, hai ta đã thành hôn rồi, em còn bắt cô tự làm, thế chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao."
Giang Uẩn trực tiếp ngả đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại, bảo hắn làm nhanh lên.
Tùy Hành nhìn thân thể mềm mại gần kề, mái tóc đen như lụa phủ xuống cổ, cảm giác như ôm một viên ngọc quý trong tay, hắn không nhịn được đưa tay ra, khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn của người trong lòng, nói: "Một số việc có thể nhanh, nhưng một số việc thì không thể nhanh được."
"Em thật biết làm khó cô."
Giang Uẩn lập tức cắn vào vai hắn một cái.
"Được được, em là tổ tông, em nói gì cũng đúng."
Tùy Hành bật cười thành tiếng.
...
Bóng dáng hai người quấn quýt trong màn ngủ, không biết đã qua bao lâu, Giang Uẩn khẽ chớp mi, y mở mắt, mơ màng nhận ra mình vẫn còn tựa vào vai ai đó, trên người được phủ một chiếc áo choàng, nhưng lòng bàn tay...
Giang Uẩn cau mày, hỏi: "Sao điện hạ còn chưa xong nữa?"
"Sắp xong rồi."
Tùy Hành dùng một tay ôm chặt eo của người tình nhỏ, giọng nói khẽ khàng an ủi.
Giọng hắn không chỉ khàn mà còn mang theo sự trầm thấp cuốn hút.
Lúc này Giang Uẩn không còn kiên nhẫn nữa, một tay y chống vai Tùy Hành, muốn đứng dậy. Nhưng người nào đó làm gì chịu buông ra, hắn nói: "Thật mà, sắp xong rồi."
Nửa canh giờ sau, Giang Uẩn mới được buông tha rúc vào chăn.
Tùy Hành xáp lại gần, khẽ hôn lên vầng trán mịn màng, sau đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau chùi cho Giang Uẩn.
Hôm nay giày vò y lâu như vậy, hắn cũng hơi áy náy.
Từ khi Giang Uẩn có dấu hiệu mang thai, hắn không dám chạm vào y, nhịn nhiều ngày như vậy, đến nay quả thật không thể nhịn được nữa. Cả người Giang Uẩn mềm mại, đẹp hơn cả những bức tượng ngọc quý hiếm trên đời, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã muốn ôm ngay trong lòng, mấy ai có thể giữ mình như Liễu Hạ Huệ.
Giang Uẩn không đáp lời.
Tùy Hành cho rằng y mệt nên ngủ rồi, hắn lặng lẽ xuống giường, thu dọn mọi thứ, chỉnh lại y phục của mình một chút. Nhìn thấy trời tờ mờ sáng, Tùy Hành không dám chần chừ thêm, vội nằm xuống phía ngoài chợp mắt một lát.
Một bàn tay đột nhiên chạm vào ngực hắn.
Tùy Hành nhìn qua, thấy Giang Uẩn không biết đã tỉnh từ khi nào, đôi mắt đen láy nhìn mình, mang theo vài phần dò xét.
Tùy Hành hỏi: "Sao thế?"
Chẳng lẽ y nổi hứng, trận vừa rồi vẫn chưa đủ?
Tất nhiên Tùy Hành không ngại xả thân phục vụ, hắn chỉ lo y chịu không nổi thôi.
"Ngủ sớm đi..."
Tùy Hành vừa nói ba chữ đầy nghĩa khí này thì nghe Giang Uẩn hỏi: "Vàng đâu?"
"Sao cơ?"
"Sáng nay khi ra ngoài, ta đã đưa cho điện hạ ba thỏi vàng."
"..."
Tùy Hành mặt không đổi sắc đáp: "Đương nhiên là ở trong áo ngoài, cô đã thay áo ngủ rồi, sao em tìm được."
Giang Uẩn nhìn hắn một lúc, nói: "Nhưng vừa rồi ta sờ áo ngoài của điện hạ cũng không thấy."
"Chắc chắn em sờ nhầm rồi."
"Vậy sao?"
"Thật mà, em nghĩ xem, cô đường đường là Thái tử, chẳng lẽ thiếu mấy thỏi vàng đó? Nếu em muốn, ngày mai cô sẽ lấy thêm mấy thỏi cho em."
May là Giang Uẩn cũng không truy cứu nữa, chỉ nhìn Tùy Hành vài lần rồi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Tùy Hành thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút khó hiểu, trước giờ Giang Uẩn chưa từng quan tâm đến chuyện tiền bạc, sao hôm nay đột nhiên muốn kiểm tra mấy thỏi vàng đó?
Vì màn "tra tấn" đêm qua, sáng hôm sau khi vào triều, hai mắt Tùy Hành có hơi thâm quầng.
Buổi chầu triều sáng nay khá đặc biệt, ngoài văn võ bá quan của Tùy quốc, quốc chủ các nước phụ thuộc phương Bắc cũng có mặt.
Sau đại triều hội, một số vị quốc chủ tạm thời ở lại Tùy đô, mục đích là để bàn bạc về lệnh khai hoang. Lệnh khai hoang được truyền từ Giang Nam, trong quá trình thực hiện đã trải qua một loạt cải cách dựa trên tình hình ở Giang Bắc. Thân là nước phụ thuộc Giang Bắc, bọn họ đều muốn thu thập kinh nghiệm có sẵn. Theo quy định, mặc dù các nước phụ thuộc có quyền cai quản việc nước của mình, nhưng bất kỳ quyết định quan trọng nào liên quan đến quân sự, nông nghiệp, công trình, thậm chí là tuyển chọn nhân tài, đều phải được sự đồng ý của nước chủ.
Tùy đế đưa ra lời kiến nghị, sau đó để các đại thần tự thảo luận.
Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ là người đầu tiên lên tiếng: "Lệnh khai hoang nhìn có vẻ đơn giản, nhưng các chi tiết liên quan và mâu thuẫn lợi ích trong đó rất phức tạp. Một sai lầm nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến thiên hạ thương sinh. Bản tướng mạo muội hỏi, các vị đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Một quốc chủ hỏi: "Không biết "chuẩn bị" mà Tả tướng nói đến là gì?"
Tức Mặc Thanh Vũ đáp ngắn gọn: "Nhường lợi cho dân."
"Chuyện này... lệnh khai hoang chẳng phải là canh tác đất hoang hay sao, bản thân điều này đã là việc tốt vì nước vì dân, dĩ nhiên chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ."
"Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi."
Tức Mặc Thanh Vũ quay lại, nhìn mọi người nói: "Đất hoang sở dĩ biến thành đất hoang là do có những nguyên nhân lịch sử và nguyên nhân thực tế khách quan, việc cải tạo đất hoang là một quá trình dài và gian khổ. Quý tộc chiếm giữ những mảnh đất tốt, không cần bỏ ra công sức gì cũng có thể nhận được lương thực và tài sản, còn dân chúng thì sao, phần lớn chỉ dựa vào vài mẫu ruộng cằn cỗi để duy trì cuộc sống. Lệnh khai hoang giải quyết được một phần vấn đề dân di cư, nhưng không thể giải quyết được nguồn gốc khó khăn của bách tính. Ở Tùy đô, việc thực hiện lệnh khai hoang là để quý tộc chủ động nhường một phần đất tốt, dẫn đầu việc canh tác đất hoang, khích lệ lòng hăng hái của dân chúng. Các vị có đủ can đảm làm điều này không?"
"Cái này..."
Mọi người nhìn nhau, quả nhiên tỏ vẻ do dự.
Dù sao trong thời đại này, quý tộc chủ yếu dựa vào việc chiếm đất để có được tài sản, mất đất cũng có nghĩa là mất đi cuộc sống xa hoa. Việc canh tác đất hoang nghe có vẻ truyền cảm hứng, nhưng đất hoang khi nào mới trở thành đất tốt, đồng thời sản lượng có thể so sánh với đất tốt thông thường hay không, không ai dám chắc chắn.
Câu nói "chỉ khi dao rơi xuống cổ mới biết đau" quả không sai.
Tuy hiện tại "dao chưa rơi xuống", nhưng một nhóm quốc chủ đã bắt đầu thấy đau.
Trần quốc chủ bị kẹp giữa các vị quốc chủ khác, Trần quốc thuộc Giang Nam, kinh nghiệm của Giang Bắc hoàn toàn không thích hợp, hôm nay lão đến đây đều là vì bị ép buộc.
Khi tất cả quốc chủ im lặng nhìn nhau, Trần quốc chủ cảm thấy mình không nói gì cũng không hợp, bèn phụ họa một câu: "Tả tướng nói rất có lý."
Vừa dứt lời, lão cảm thấy bầu không khí xung quanh càng thêm nặng nề.
Ngẩng đầu lên, Trần quốc chủ nhận thấy ánh mắt sắc bén từ các vị quốc chủ khác.
Vệ Liên ngồi bên cạnh yếu ớt ho khan hai tiếng.
Một quốc chủ cười mỉa: "Nghe nói gần đây mỗi ngày Trần huynh đều đi dạo quanh phủ Thái tử, muốn chào hỏi Thái tử Giang quốc, lệnh khai hoang được truyền từ Giang Nam, cũng coi như là một thành quả quan trọng của việc giao lưu nam bắc. Chắc hẳn Trần huynh đang rất mong trở về Giang Nam dưới trướng Dung Dữ điện hạ, không muốn chung thuyền với chúng ta nữa rồi."
Sắc mặt Trần quốc chủ hơi thay đổi.
"Phó huynh ăn nói cho cẩn thận."
Cuối cùng Tùy Hành cười bảo: "Đã là trái ngọt có sẵn, dĩ nhiên ai cũng muốn hái. Tùy quốc cung cấp kinh nghiệm và kỹ thuật, sẵn sàng cử quan viên chuyên trách đến các nơi để chỉ đạo thực hiện mà không đòi hỏi các vị một xu hồi báo, đã là tận tình tận nghĩa rồi. Các vị còn ở đây lời ra tiếng vào, xem ra thực sự không có thành ý thực hiện việc này. Nếu vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Phụ hoàng, nhi thần xin phép bãi triều."
"Chuyện này..."
Vẻ mặt mọi người hơi đổi, còn muốn nói gì đó, nhưng Tùy đế đã làm theo lời Tùy Hành, tuyên bố bãi triều tại chỗ.
Sau khi bãi triều, Hàn Tiếu đến gần hỏi han: "Điện hạ sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?"
Tùy Hành "ừm" một tiếng cho có lệ.
Hàn Tiếu tỏ vẻ đã hiểu, cười ha ha nói: "Nghe nói gần đây thánh vật ở phủ điện hạ nở ra hai quả trứng cát tường, lão thần vẫn chưa kịp đến phủ chúc mừng."
Trong thời gian trước, Hàn Tiếu đã giúp đỡ rất nhiều trong việc tổ chức đại hôn, ông còn là người khéo ăn nói, nên quan hệ với phủ Thái tử vẫn rất tốt. Tùy Hành đáp: "Ý tốt của Hàn tướng cô đã nhận, nhưng lễ vật thì khỏi đi. Cô nghe nói, hôm qua Hàn tướng vừa chào đón một đứa cháu trai, lẽ ra cô phải chúc mừng Hàn tướng trước mới phải."
Hàn Tiếu thực sự vì chuyện này mà vui mừng đến mức mất ngủ cả đêm.
Trên đường thượng triều, ông đã nhận được vô số lời chúc mừng từ đồng liêu, nghe xong Hàn Tiếu không giấu được vui mừng, đáp: "Thật ra việc này cũng có chút nguy hiểm, nhưng may mà mọi chuyện đều ổn cả."
Vốn dĩ hai người cùng đường ra khỏi cung, thuận tiện nói chuyện phiếm vài câu. Tùy Hành tò mò hỏi: "Chuyện này không phải là việc tốt sao, sao lại có chút nguy hiểm?"
Hàn Tiếu nói: "Con trai Hàn Xung của lão thần vừa được thăng chức làm quan địa phương, mà con dâu của lão thần lại mang thai ở Tùy đô. Vài ngày trước đến Báo Quốc Tự dâng hương, không cẩn thận nhiễm phải một loại phấn hoa dị ứng với cơ thể, suýt nữa dẫn đến sảy thai. May nhờ có bệ hạ phái ngự y đến phủ chữa trị nên cả con dâu và cháu trai của lão thần mới bình an vô sự. Ban đầu lão thần đã không hy vọng gì vào đứa nhỏ này, chỉ muốn cố gắng giữ được người mẹ thôi. Phụ nữ mang thai, thực sự là việc cửu tử nhất sinh, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ trách Hàn Xung thăng chức không đúng lúc, nếu không thì ngày ngày ở bên cạnh, cũng đâu đến nỗi xảy ra chuyện như vậy."
Hàn Xung là con trai trưởng của Hàn Tiếu.
Nghe đến đây, Tùy Hành đột nhiên khựng lại.
Hàn Tiếu thấy biểu cảm của Tùy Hành có chút không ổn, vội hỏi: "Sao vậy? Điện hạ có việc gì sao?"
Tùy Hành nói: "Đúng vậy, đột nhiên cô nhớ ra một việc quan trọng, quên báo với phụ hoàng. Hàn tướng cứ về trước đi, cô không tiện đi cùng."
Hàn Tiếu gật đầu.
Dù sao ông cũng đang nóng lòng về nhà bế cháu.
Tùy Hành đứng yên một lúc lâu, cũng không đi gặp Tùy đế mà chuyển hướng đến Thái y viện.
Hai vị Thái y tuổi đã cao, bình thường nếu không có việc lớn, họ sẽ không trực ở đây, do đó vào giờ này chỉ có một nhóm ngự y cấp bậc khác nhau đang làm việc.
Thái tử điện hạ đột nhiên đại giá quang lâm khiến toàn bộ Thái y viện vừa mừng vừa lo, ai nấy đều thấp thỏm bất an như thể đang đối mặt kẻ địch nguy hiểm. Dù sao thì vị điện hạ này không chỉ từng mắng Khâm Thiên giám mà còn mắng cả Thái y viện, nói bọn họ không khác gì lũ sâu mọt, chẳng kém gì đám vô dụng ở Khâm Thiên giám.
Công kích vô cùng mạnh mẽ, lời lẽ cực kỳ xúc phạm.
Tùy Hành chậm rãi ngồi xuống ghế chính, tùy ý chỉ định vài người đến gần để trả lời câu hỏi.
Những người bị chỉ đích danh đều sợ hãi quỳ xuống đất, không dám thở mạnh, duy nhất một người cuối cùng có cấp bậc cao hơn, tuổi cũng lớn hơn, run rẩy hỏi: "Không biết điện hạ triệu kiến thần có việc gì?"
Tùy Hành nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi các ngươi vài câu hỏi nhỏ thôi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Có người cả gan lên tiếng: "Không biết câu hỏi của điện hạ là gì?"
"Khụ."
Tùy Hành hắng giọng: "Chuyện là thế này, cô có một người bạn, gần đây vợ hắn mang thai, hắn không có kinh nghiệm gì về việc này, nên nhờ cô hỏi xem bình thường cần chú ý những gì? Ví dụ như..."
Tùy Hành hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người: "Làm sao để nhận biết phấn hoa dị ứng với cơ thể?"
"Phấn... phấn hoa?"
"Đúng vậy, người bạn của cô nghe nói, nếu không may dính phải phấn độc hoặc dị ứng với cơ thể, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của vợ hắn."
Khi nói đến đây, lòng bàn tay của Tùy Hành đã toát mồ hôi.
Một ngự y bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải bạn của điện hạ có quan hệ rất tốt với công tử nhà Hàn tướng không?"
Tối qua ở phủ Hàn tướng có một phụ nữ khó sinh, bệ hạ đã triệu tập ngự y của Thái y viện đến ngay trong đêm, vị ngự y trước mắt chính là người trực ban đêm qua nên biết chuyện này.
Tùy Hành nói: "Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi."
"Vâng vâng, là thần lắm lời."
Ngự y nọ run rẩy nói: "Về việc này, không có câu trả lời cố định, vì mỗi người có thể trạng khác nhau, phấn hoa không hợp cũng tùy theo từng người. Không biết vợ của bạn điện hạ trước đây có triệu chứng dị ứng phấn hoa không?"
Tùy Hành suy nghĩ một lúc, định nói là không, nhưng lại không chắc lắm, vì suốt 18 năm dài ở Giang quốc, hắn không có mặt ở đó để biết rõ tình hình.
"Vợ của hắn đến từ Giang Nam, nhưng người bạn của cô lại lớn lên ở Giang Bắc, nên hắn không chắc chắn chuyện này. Các ngươi không có cách nào phán đoán nhanh chóng sao?"
Trên đời có hàng ngàn loại hoa, sao có thể nhanh chóng xác định cho được?
Nhưng Thái tử điện hạ đã đích thân đến hỏi, bọn họ bắt buộc phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.
Một ngự y nảy ra ý kiến, nói: "Cách tốt nhất là bạn của điện hạ nên loại bỏ tất cả cây cỏ có thể nở hoa trong phủ, ngăn chặn chuyện này xảy ra. Sau này ra ngoài, cũng nên hạn chế để phụ nữ mang thai tiếp xúc với các loài hoa lạ."
"Hơn nữa, so với việc dị ứng phấn hoa, do vợ của bạn điện hạ đến từ Giang Nam, nên còn có một vấn đề quan trọng khác cần lưu ý."
Tùy Hành hỏi gấp: "Là vấn đề gì?"
"Vấn đề phong thổ."
"Phụ nữ mang thai, bất kể là thể chất hay tâm lý đều nhạy cảm và yếu ớt hơn so với bình thường. Vấn đề phong thổ một phần là do môi trường và chế độ ăn uống, phần khác là do cảm xúc."
"Cảm xúc?"
"Đúng vậy, theo kinh nghiệm của thần, nhiều người trong giai đoạn đầu của thai kỳ thường có biểu hiện thất thường, dễ nổi nóng. Vợ của bạn điện hạ có dấu hiệu này không?"
Tùy Hành định nói là không có.
Nhưng hắn bất chợt nhớ lại việc tối qua Giang Uẩn đột nhiên kiểm tra thỏi vàng, bèn cẩn thận hỏi: "Dễ nổi nóng mà ngươi nói chủ yếu biểu hiện như thế nào?"
Cái này nói ra thì nhiều.
Ngự y đáp: "Cũng tùy thuộc vào từng người, đôi khi những người thường ngày hiền lành lại dễ bộc lộ vẻ hung dữ bên trong."
"Thần đã từng thấy trường hợp nghiêm trọng nhất, vợ đánh chồng đến mức chảy máu đầu."
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con:!!!