Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 125: Thành Hôn Phải Vấn Danh Hai Lần?!




"Ai bát tự không hợp? Ai sinh ly tử biệt?"

Bởi vì trước đó bát tự đã tương thích nên Tùy Hành không có kiên nhẫn đợi nữa, sau khi hạ triều, hắn trực tiếp chạy đến Khâm Thiên giám lấy kết quả.

Vừa tới cửa đã nghe tiếng bàn luận xì xào bên trong: "Hàn đại nhân, bây giờ phải làm sao? Tự cổ chí kim, bát tự hôn nhân đôi bên đều là bích hợp châu liên, xứng đôi vừa lứa, thượng thượng đại cát. Mà bát tự của điện hạ và Thái tử Giang quốc lại tương khắc lẫn nhau, hoàn toàn lạc quẻ. Lỡ như đây là một mối nghiệt duyên, chúng ta giấu giếm không chịu bẩm báo, chính là tội lớn."

Bước chân Tùy Hành khựng lại.

Một Giám quan khác nói: "Đúng vậy, xưa nay cưới gả luôn chú trọng đến điềm lành, trước đó bát tự của điện hạ và vị quý thiếp kia vì không tương thích nên mới sinh ly tử biệt, kết cục bi thảm, nếu Thái tử Giang quốc cũng như vậy..."

Lông mày Tùy Hành giật mạnh, hắn lạnh mặt bước vào phòng.

Các Giám quan đang bận thảo luận sôi nổi, chợt thấy có bóng người bước vào, ai nấy đều giật mình, vội cúi đầu hành lễ.

Tùy Hành liếc nhìn bốn phía, lạnh lùng hỏi: "Ai bát tự không hợp? Ai sinh ly tử biệt? Ai kết cục bi thảm?"

Kết quả lần trước rõ ràng là "lương duyên trời ban", vậy mà bây giờ lại biến thành "bát tự không hợp"?

Quả nhiên là một đám ăn no rửng mỡ, suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ, miệng toàn nói điêu.

Tâm trạng của mọi người không thể dùng hai từ "khiếp sợ" để hình dung nữa, vị Giám quan vừa mới lên tiếng hận không thể giơ tay tát mình một cái, ông đúng là đầu bị lừa đá rồi, nhắc ai không nhắc, tự dưng nhắc tới vị quý thiếp đã mất kia làm gì.

Khắp Tùy đô ai mà không biết, người đó chính là vảy ngược trong lòng điện hạ, đến nay thi thể vẫn được cất giữ trong quan tài băng, đặt ở nha môn phủ Đại Lý Tự.

Điện hạ không cho Đại Lý Tự chôn cất, chẳng phải là vì trong lòng không thể buông bỏ hay sao?

Ngày đại hôn của hai vị Thái tử, khi không ông nhắc đến chuyện này làm gì? Khiến điện hạ bất mãn là một chuyện, lỡ như truyền đến tai vị Thái tử Giang quốc kia, chọc giận Giang quốc, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai nước, dù ông có chết một ngàn lần cũng không đền hết tội!

Giám quan càng nghĩ càng sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm hai bên tóc.

Hàn Tiếu liếc nhìn ánh mắt của Tùy Hành, cảm giác một giây tiếp theo hắn sẽ cho người san bằng cả cái Khâm Thiên giám, vội vàng tìm cách giải vây: "Điện hạ bớt giận, một đám đầu gỗ không hiểu chuyện, cho rằng bản thân đọc vài quyển sách, học được chút thuật bói toán là có thể ăn nói xằng bậy, điện hạ đừng so đo với bọn họ làm gì."

Hàn Tiếu là một trong ba vị thừa tướng, đương nhiên có suy nghĩ sâu xa hơn so với các Giám quan trẻ tuổi. Nay nam bắc hòa đàm, tương lai rất có thể sẽ thiết lập mối quan hệ tốt đẹp, cuộc liên hôn của hai vị Thái tử đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong đó, thậm chí có thể xem là sợi dây liên kết giữa hai miền nam bắc. Bản thân ý nghĩa chính trị của cuộc hôn nhân này cũng đủ làm lu mờ đi những "chuyện vặt vãnh" như bát tự tương khắc. Hoặc nói cách khác, Thái tử điện hạ thật sự vì si mê Thái tử Giang quốc mà liên hôn với y ư? E là điện hạ cũng chỉ vì hoàn thành sự nghiệp thống nhất nam bắc, nên mới chấp nhận mối hôn sự này mà thôi.

Cho nên, bát tự có hợp hay không, hoàn toàn không quan trọng.

Hàn Tiếu không biết thân phận thật sự của Giang Uẩn, nhưng có thể dựa vào lối suy nghĩ của mình để đưa ra lời giải thích hoàn hảo không thể chê vào đâu được.

Tùy Hành cau mày, không hề cảm thấy nhẹ nhõm trước lời nói của ông.

Bởi vì Hàn Tiếu không phủ nhận chuyện bát tự không hợp, mà đang cố gắng lảng sang chủ đề khác.

Điều này khiến Tùy Hành có cảm giác hắn đang bị chơi xỏ.

Hắn không tin, không tin bát tự của mình và Giang Uẩn thật sự tương khắc. Tuy từ nhỏ hắn không sợ trời không sợ đất, cũng chưa từng tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, nhưng thành hôn vốn là việc lớn, ai mà chẳng muốn tìm cho mình một quẻ tốt.

Hắn và Giang Uẩn đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở mới có thể đi đến ngày hôm nay, từ lần đầu gặp nhau dưới vách núi Trần quốc cho đến trùng phùng ở Mộ Vân Quan, phân phân hợp hợp biết bao nhiêu lần. Hắn tin chắc rằng bọn họ có mối lương duyên trời ban, là sợi tơ hồng cho chính tay Nguyệt Lão se thành, nếu không, sao hắn lại trùng hợp gặp được y dưới vách đá vào ngày mưa hôm đó?

Nếu có một sai sót nhỏ, hắn không đến ngọn núi Trần quốc, không rẽ vào con đường chật hẹp, cũng không tò mò về thân ảnh màu xanh đó, thì có lẽ, bọn họ đã không dễ dàng gặp nhau như thế.

Sau đó, hắn đem quân vượt sông Hoàng Hà, tấn công Giang quốc. Thời điểm chiến tranh sắp nổ ra, nếu Trần Kỳ không bắt cóc vật nhỏ về doanh trại, hắn tin chắc rằng với tính tình của Giang Uẩn, đa phần y sẽ không chọn cách ra cổng thành quyết chiến với hắn. Bọn họ rất có khả năng sẽ kết thúc trong bi thảm.

Tóm lại, tất cả những điều trên khiến Tùy Hành tin rằng, hắn và Giang Uẩn sinh ra là dành cho nhau, là châu liền bích hợp, thiên hạ vô song. Bát tự của bọn họ chỉ có thể xứng đôi vừa lứa, thiên địa tác thành, tuyệt đối không thể nào tương khắc được.

Suy cho cùng Hàn Tiếu cũng là người trầm ổn, lại giỏi quan sát sắc mặt, nhìn phản ứng của Tùy Hành, ông biết, câu trả lời của mình không hề khiến cho vị Thái tử điện hạ ngang ngược này an tâm một chút nào.

Nghĩ cũng phải, kể cả hôn nhân chính trị không có tình cảm đi chăng nữa, bát tự cũng không nên quá mức xung khắc.

Hàn Tiếu nhận lấy bát tự từ tay Giám quan, xem xét kỹ lưỡng một hồi, đột nhiên ông nảy ra một suy nghĩ khó tin khác, ngập ngừng hỏi: "Nghe nói bát tự của Thái tử Giang quốc là do điện hạ đích thân gửi đến, gần đây điện hạ bận rộn nhiều việc, có khi nào... ừm lão thần chỉ ví dụ thôi, có khi nào... ngài lấy nhầm của người khác mà không để ý không?"

Không phải Hàn Tiếu tùy tiện tìm cớ cho qua.

Mà ông thật lòng cảm thấy, hai bát tự giống nhau như đúc thế này rất hiếm gặp.

Từ việc quan tài băng ở Đại Lý Tự có thể đoán được, e là Thái tử vẫn chưa dứt hết tình cũ với vị quý thiếp kia. Với sự si mê của điện hạ dành cho người nọ, thêm vào đó là ngày tân hôn sắp đến, điện hạ cầm lòng không đặng mà nhớ về người cũ, trong lúc đau buồn không dứt đã lấy nhầm bát tự của cố nhân...

Hàn Tiếu cảm thấy lối suy nghĩ của mình thật hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Tùy Hành như nghe phải chuyện cười.

Tờ giấy ghi lại bát tự của hắn và Giang Uẩn, hắn luôn cất giữ trong túi gấm đeo bên người, giữ gìn cẩn thận cho đến nay. Thậm chí đoạn thời gian tiểu tình nhân đáng ghét kia bỏ rơi hắn, mỗi lúc đêm khuya hắn thường lấy ra xem, đến nỗi bát tự của Giang Uẩn, Tùy Hành đã thuộc rõ như lòng bàn tay.

Cho nên, hôn lễ lần này tuy rằng hắn phái người đến Giang quốc thực hiện lễ "Vấn danh"*, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là đưa bát tự của mình cho đối phương. Ngày hôm sau khi Lễ quan tiến hành nghi lễ, hắn đã tới Khâm Thiên giám viết bát tự của mình và Giang Uẩn lên thiếp canh, còn đích thân gửi cho Giám quan, để bọn họ thực hiện theo quy trình.

*Trước khi thành hôn phải thực hiện lễ Vấn danh, nhằm mục đích xem tuổi đôi bên có hợp nhau hay không, có bị xung khắc hay không. Từ đó chọn ra ngày lành tháng tốt để cử hành các nghi thức cưới hỏi.

Vì suy cho cùng trước đó đã bói ra quẻ tương thích rồi.

Hôm nay hạ triều hắn vốn ôm tâm trạng vui vẻ qua lấy kết quả, nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại kinh thiên động địa như vậy.

"Không thể sai được."

Tùy Hành kiên quyết nói.

Hôm qua sau khi tắm rửa thắp hương, hắn đã sai Kê An vào cung lấy giấy nhũ vàng có hình hoa mơ và ngọc bích quý giá nhất, còn thành tâm múa bút, nắn nót viết từng bát tự của mình và tiểu tình nhân lên giấy.

Bàn làm việc của hắn đâu phải là củ cải bên đường, trừ y ra, làm gì có ai dám đụng chạm lung tung trên đó, trừ khi không cần mạng nữa.

Vậy thì càng lạ.

Hàn Tiếu không nhịn được hỏi thêm một câu: "Điện hạ chắc chắn ư?"

"Đương..."

Tùy Hành đang nói nửa chừng, bỗng dưng linh cảm lóe lên, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngậm miệng lại.

Hàn Tiếu nhận ra điểm khác thường trong mắt hắn, ông còn chưa kịp hỏi, Tùy Hành đã hắng giọng, nghiêm túc nói: "Hàn tướng nói đúng, hai ngày nay cô bận rộn nhiều việc, thiếu ngủ trầm trọng, nên nhất thời sơ ý. Như vậy đi, để cô về điều tra một phen, xem xem tên nô tài nào không có mắt dám tự ý động vào bàn làm việc của cô."

"Tạm thời thế đi, cô phải về rồi, không cần tiễn."

Các Giám quan vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ sẽ khó thoát một kiếp, nào ngờ Thái tử đột nhiên bỏ đi, cũng không mắng mỏ hay trách cứ bọn họ điều gì, ai nấy đều ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn ra ngoài phòng, rồi lại nhìn Hàn Tiếu.

Hàn Tiếu bảo mọi người nhanh chóng làm việc, chớ hỏi lung tung.

...

Tùy Hành buồn bực rời khỏi Khâm Thiên giám.

Thập Phương đang ở bên ngoài, thấy sắc mặt điện hạ không tốt, vội vàng bước tới, cẩn thận hỏi: "Điện hạ có muốn về phủ không?"

Thập Phương rất khó hiểu, vì kể từ khi về Tùy đô, mỗi ngày điện hạ đều phấn chấn tinh thần. Theo như lời của hai vị tổng quản nói, chính là kiểu nằm mơ cũng có thể phát ra tiếng cười.

Hôm nay một đường hạ triều cũng hăng hái vui vẻ, tràn đầy kỳ vọng, sao vừa bước ra khỏi Khâm Thiên giám lại thay đổi sắc mặt rồi?

Chẳng lẽ mấy tên Giám quan đó nói gì bậy bạ khiến điện hạ tức giận?

Tùy Hành không trả lời, nhìn Thập Phương nói: "Chuẩn bị ngựa cho cô."

Thập Phương liếc nhìn con ngựa đang dắt trong tay mình, càng kinh ngạc hơn.

Tùy Hành nói: "Chuẩn bị cho cô một con Đại Uyển*."

*Một giống ngựa tốt sống trên các đỉnh và sườn núi cheo leo, sức bền có thể đi xa ngàn dặm.

Xưa nay Tùy Hành luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói một là một, Thập Phương không dám làm trái lời, vội đi chuẩn bị.

...

Ở Mộ Vân Quan, Giang Uẩn đang hoàn thành bản vẽ còn dang dở của Tân đô để kịp cho việc khởi công vào mùa xuân năm sau. Tiểu Giang Nặc nằm trên ghế nhỏ sau rèm, ngủ một cách ngon lành.

Từ lúc trở về, nhóc con luôn quấn lấy Giang Uẩn, dù là ăn uống hay ngủ nghỉ cũng muốn ở cùng y, Giang Uẩn đành ôm nhóc con đến sống chung với mình.

Quân Tùy rút lui, tình hình bên ngoài tương đối ổn định, áp lực phòng ngự ở Mộ Vân Quan cũng giảm đáng kể, nhưng Vân Hoài không dám lơ là, mỗi đêm đều dẫn binh lính đi tuần tra các cửa ngõ.

Trên thành lầu, phó tướng theo cùng đột nhiên chỉ về phía xa, nói: "Tướng quân, hình như có binh mã."

Hôm nay là ngày tuyết rơi, khắp bầu trời toàn là những bông tuyết trắng xóa.

Vân Hoài đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy một đội thiết kỵ xuất hiện giữa gió tuyết, đối phương nhân lúc đêm tối, dốc hết sức lao về phía Mộ Vân Quan.

"Tướng quân, có cần khởi động nỏ mây không?"

"Không vội."

Vân Hoài nghĩ, nam bắc đã hòa đàm, lúc này Tùy quốc sẽ không vô cớ phát động chiến tranh, hơn nữa dường như đối phương có rất ít binh mã, để tránh thương vong ngoài ý muốn, hắn cho người đi điều tra tình hình trước.

Tình huống bất ngờ này khiến Phạm Chu rất lo lắng.

Hôm nay Phạm Chu vừa tiếp đón Lễ quan do Tùy quốc phái tới nên đi ngủ hơi muộn, vốn định ở trong lều uống ít rượu, nghe vậy lập tức lên thành lầu, kiểm tra tình hình cùng với Vân Hoài.

Đội thiết kỵ nhanh chóng chạy đến trước mặt họ.

Đợi đến lúc nhìn rõ bóng dáng và khuôn mặt của người dẫn đầu, Vân Hoài và Phạm Chu đều giật mình.

Binh lính nhanh chóng chạy tới, lo lắng nói: "Vân tướng quân, Phạm tiên sinh, là Thái tử Tùy quốc!"

Phạm Chu khó hiểu: "Hắn đến làm gì?"

Binh lính đáp: "Nghe nói là đến thực hiện lễ Vấn danh."

Phạm Chu và Vân Hoài nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.

Lễ quan đến Vấn danh vừa rời đi chưa bao lâu, tên Thái tử Tùy quốc này lại đội gió đạp tuyết đến Vấn danh lần nữa?

Tùy quốc quy định thành hôn phải Vấn danh hai lần ư?!