*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đám mưu sĩ dưới trướng em, ai ai cũng có cái mũi chó như vậy hả?"
Giang Uẩn chớp chớp mắt.
"Chuyện này... liệu có ảnh hưởng đến uy nghiêm của điện hạ không?"
Lúc này Tùy Hành mới phản ứng lại lời hắn vừa nói.
Người nào đó vội hắng giọng: "Cô thấy... trông cô không giống người "có thể" sinh cho lắm."
Giang Uẩn vẫn làm ra vẻ vô tội nhìn hắn.
"Vậy ý của điện hạ là, nhìn ta giống "có thể" ư?"
Tùy Hành nào dám nói như vậy.
Nhưng hiếm khi tiểu tình nhân bịn rịn quyến luyến, tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn như thế này, vừa nãy hắn cũng đã hứa sẽ giúp y, nếu bây giờ từ chối, chẳng khác gì kẻ vô trách nhiệm.
Tùy Hành đáp: "Cô không có ý đó. Chỉ là chúng ta xa cách hơn một năm, thời gian đó cô vẫn ở Ly Sơn luyện binh, ăn chung ở chung với một đám tướng sĩ. Nếu nói do cô sinh, e là chẳng ai dám tin."
Giang Uẩn đưa tay móc lấy một sợi tóc đen của hắn.
"Ta nghe nói, nam tử mang thai, không nhất thiết phải có biểu hiện."
Tùy Hành cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy ngây thơ của y, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên."
Giang Uẩn gật đầu chắc nịch.
Tùy Hành nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc thắt lưng ngọc quanh eo Giang Uẩn.
"Vậy lúc đó... em có biểu hiện gì không?"
Tùy Hành đột ngột chuyển đề tài, lỗ tai Giang Uẩn lập tức đỏ bừng.
Tùy Hành rất tinh mắt, hắn mỉm cười, nghiêng người sang, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ... em có?"
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng Tùy Hành lập tức ngứa ngáy, nôn nóng muốn biết đáp án.
Giang Uẩn cắn môi, liếc hắn một cái, nói: "Ta đang bàn chính sự với điện hạ."
"Cô cũng đang bàn chính sự với em đây, mau nói cho cô biết, rốt cuộc lúc mang thai, em có biểu hiện gì không?"
Giang Uẩn không thèm để ý đến hắn nữa.
Tùy Hành tò mò sắp chết rồi, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mỹ nhân lạnh lùng như y từng vì hắn mà trở thành như vậy, lòng Tùy Hành dâng lên từng đợt xúc động.
Hắn nhất quyết muốn hỏi cho ra lẽ: "Nếu em không nói, cô sẽ đi hỏi Mạnh Huy."
"Điện hạ dám!"
"Em xem cô có dám hay không, chuyện khác cô mặc kệ, nhưng chuyện này cô nhất định phải tìm hiểu rõ ràng."
Tuy Giang Uẩn đã cởi ngoại bào, nhưng vì thời tiết lạnh giá nên y vẫn khoác áo choàng màu xanh nhạt bên ngoài. Có điều, vòng eo nhỏ nhắn kia... mặc dù đang đeo thắt lưng ngọc nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ mê người khó tả.
Từ khi xa nhau đến nay, bọn họ vẫn chưa thật sự thân mật lần nào. Bây giờ nhìn gương mặt đỏ ửng của mỹ nhân dưới ánh nến, Tùy Hành không nhịn được nữa, đưa tay cởi thắt lưng ngọc của y.
Hắn vừa cởi vừa thì thầm bên tai Giang Uẩn: "Nói cho cô biết, được không?"
Giang Uẩn bị hơi thở mạnh mẽ của hắn bao lấy, thân thể cũng thuận theo sức lực của người nọ mà dựa sát vào thành xe, y nghịch ngợm nhìn hắn: "Ta nói cho điện hạ biết... vậy điện hạ, thực hiện lời nói vừa rồi nha?"
Tim Tùy Hành như có vô số móng vuốt nhỏ khẽ cào qua, đầu hắn tràn ngập hình ảnh mỹ nhân mang thai, nên mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng.
Giang Uẩn khẽ cong môi, ôm lấy cổ hắn, làn da mịn màng, hơi thở mềm mại, thì thầm bên tai đối phương: "Ta nói cho điện hạ, điện hạ không được nói cho người khác biết đâu đấy."
Dáng vẻ giống như sắp tiết lộ một bí mật lớn.
Tùy Hành vui vẻ đồng ý, nói: "Xem em kìa, chuyện riêng tư như vậy, sao cô có thể nói cho người ngoài biết? Em mau nói đi."
Vành tai Giang Uẩn đỏ bừng, thì thầm một câu.
Đầu Tùy Hành "ong" một tiếng.
"Thật sao?"
"Ừm."
Ánh mắt Tùy Hành nhìn vòng eo nhỏ nhắn của tiểu tình nhân trong lòng giống như đang nhìn bảo bối, nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của Giang Uẩn, hắn hận không thể khiến y sinh cho mình một đứa nữa.
Đôi mắt Giang Uẩn mang theo ý cười nhìn hắn.
Ánh nến mờ ảo, mỹ nhân như ngọc, khó ai chống đỡ được sự cám dỗ mê người này, suy cho cùng Tùy Hành không phải đàn ông "bất lực", cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, hắn không muốn nhịn nữa, khàn giọng gọi: "Dung Dữ."
Tuy nhiên, lúc tình ý vừa dâng trào, bên ngoài xe đột nhiên vang lên một tiếng ho nặng nề.
"Điện hạ?"
Giọng nói của Phạm Chu từ bên ngoài truyền đến.
Tùy Hành như bị dội một gáo nước lạnh, hắn lập tức tỉnh táo, sau đó sắc mặt tối sầm, nói: "Không phải em nói ông ấy sẽ không quay lại nữa sao?"
"Ta cũng không biết, chắc là tiên sinh có chuyện muốn tìm ta."
Giang Uẩn nhịn cười, nhẹ nhàng nhéo mũi hắn, khẽ nói: "Hay là điện hạ trốn trước đi? Nếu để mưu sĩ của ta bắt được, sẽ tổn hại đến uy nghiêm của điện hạ."
Tùy Hành đen mặt.
Một lúc sau, Giang Uẩn lên tiếng: "Tiên sinh, mời vào."
Phạm Chu cúi đầu đáp vâng, ông đẩy cửa xe, khom lưng bước vào. Giang Uẩn đang ngồi sau bàn viết gì đó, trên bàn có một ngọn nến và một tờ giấy tuyên đang được viết dở.
Phạm Chu đưa mắt nhìn xung quanh.
Giang Uẩn ngẩng đầu, hỏi: "Tiên sinh đang tìm gì vậy?"
"Ừm... không có gì."
Kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi ông nghe thấy tiếng động bên trong xe, Phạm Chu tức giận, nghĩ bụng, nếu để ông bắt quả tang, dù đối phương có là Thái tử Tùy quốc đi nữa ông cũng phải mắng hắn một trận cho ra trò, để tên đó biết thế nào là lễ nghi phép tắc.
Ai ngờ lúc bước vào lại không có ai.
Phạm Chu nghi ngờ đối phương đang trốn ở đâu đó, tuy nhiên, bên trong xe không hề có chỗ ẩn nấp, thậm chí Phạm Chu còn liếc nhìn nóc xe.
"Tiên sinh?"
Giang Uẩn lại gọi một tiếng.
Phạm Chu biết mình thất lễ, ông vội quay mặt đi, sau đó lấy ra một tập văn thư từ trong tay áo, nói: "Đây là một số điều khoản thuộc hạ đã sửa đổi dựa trên ý của điện hạ, mời điện hạ xem qua."
Phạm Chu ngồi xuống thảo luận chi tiết với Giang Uẩn hơn nửa giờ mới chịu tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, ông còn cố ý liếc nhìn toàn bộ thành xe.
Không có gì khác thường.
Chắc là nghe nhầm rồi.
Phạm Chu nghĩ.
Cửa xe vừa đóng lại, tiếng bước chân của Phạm Chu xa dần, lúc này Giang Uẩn mới đặt bút xuống, mở cửa sổ xe. Tùy Hành mang theo sắc mặt u ám bước vào, trên vai còn đọng lại một ít sương đêm.
Có trời mới biết, vừa rồi hắn đã phải cố gắng giữ cái tư thế kỳ cục đó như thế nào, còn treo ngược mình lên cành cây bên cạnh.
Giang Uẩn giơ tay áo giúp Tùy Hành lau đi lớp sương đọng lại trên mặt và áo giáp. Nhìn bộ dáng thảm hại của hắn, không khỏi bật cười.
Tùy Hành nghiến răng nghiến lợi.
"Đám mưu sĩ dưới trướng em, ai ai cũng có cái mũi chó như vậy hả?"
Giang Uẩn vẫn không nhịn được cười.
Tùy Hành lập tức cù lét y.
Hai người đùa giỡn một hồi, Giang Uẩn không dám gây ra tiếng động quá lớn, sợ Phạm Chu phát hiện. Y nắm tay Tùy Hành, bảo hắn ngồi xuống, nói: "Phạm tiên sinh là người trung thành, tâm tư tinh tế, ông ấy lo lắng ta sẽ chịu thiệt."
"Đợi sau khi thành hôn rồi, tiên sinh sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng ta nữa."
Tùy Hành không phải là người vô lý, đương nhiên hắn sẽ không vì lòng trung thành bảo vệ chủ tử của Phạm Chu mà so đo với ông.
Loanh quanh bên ngoài một vòng, đầu óc Tùy Hành cũng tỉnh táo, hắn lấy ra một vật từ trong ngực, đặt vào tay Giang Uẩn: "Em giữ cái này đi."
Giang Uẩn nhìn qua thì thấy đó là chiếc lò sưởi cầm tay* có một lớp da thú quấn quanh.
Y không khỏi tò mò: "Điện hạ tìm ở đâu thế?"
Doanh trại Thanh Lang toàn là những người đàn ông cao hơn bảy thước bò ra từ núi tuyết phương Bắc, bình thường hành quân sẽ không bao giờ mang theo vật dụng mà các cô gái trong cung hay dùng.
Tùy Hành nói: "Chỉ là một cái lò sưởi cầm tay thôi, không phải thứ gì quý giá. Nhất là em đấy, thời tiết lạnh như vậy, trong xe không có lò sưởi, cũng không có vật dụng sưởi ấm nào khác, lỡ như bị đông cứng thì phải làm sao?"
Nhưng Giang Uẩn biết rõ, Tùy Hành phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho y chiếc lò sưởi này.
Giang Uẩn cầm lò sưởi nhỏ trong tay, khóe môi hơi giương lên, nói: "Ta đâu có ốm yếu như vậy."
Tùy Hành cong ngón tay, gõ nhẹ vào trán y.
"Đây không phải ốm yếu, mà là yêu thương bản thân."
Ở chung với y lâu như vậy rồi, Tùy Hành cũng biết rõ tính tình của Giang Uẩn. Y ngoan ngoãn, biết điều, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nói dễ nghe thì là tính tình dễ nuôi, thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ. Nói khó nghe thì là không biết yêu thương bản thân mình.
Thân là Thái tử, để khiến các mưu sĩ trung thành quy phục, y càng phải đặt ra cho mình nhiều tiêu chuẩn khắt khe. Nhiều khi Giang Uẩn chỉ nhớ bản thân là Thái tử Giang quốc, mà quên mất thật ra y cũng là một người sống sờ sờ.
Chẳng hạn như chuyến hành quân lần này, Giang Uẩn thấy việc mình ngồi xe ngựa đã làm chậm tiến độ của mọi người rất nhiều, cho nên lúc tay chân lạnh cóng y cũng không muốn phiền người khác chuẩn bị vật dụng sưởi ấm hay lò sưởi gì cả.
Tùy Hành thật sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc mười chín năm qua y đã phải chịu đựng như thế nào. Khó trách bị bệnh dạ dày nhiều năm như vậy cũng không chịu chữa trị.
Tuy nhiên, tất cả điều đó đã là quá khứ.
Đợi sau khi thành hôn, hắn nhất định phải chăm sóc cho y thật tốt, không để y chịu một chút khổ sở nào nữa.
Giang Uẩn giơ hai tay ra trước mặt hắn, giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Vẫn chưa đủ."
Tùy Hành hiểu ý, nhướng mày mỉm cười, sau đó vươn tay ra, dùng lòng bàn tay rộng lớn bao bọc lấy tay Giang Uẩn.
Giang Uẩn cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, y híp mắt lại, thoải mái rúc vào lòng hắn. Trong không gian im lặng, nhịp tim của hai người cùng vang lên, thời khắc này Giang Uẩn cảm thấy yên bình khó tả.
Bởi vì Phạm Chu canh chừng quá kỹ, Tùy Hành không dám ở lại lâu. Sau khi trò chuyện với Giang Uẩn xong, hắn mới âm thầm trèo ra ngoài cửa sổ rời đi.
...
Một ngày sau, hai đội quân đồng thời đến Mộ Vân Quan.
Giang Uẩn về quan, còn Tùy Hành thì mang theo đội kỵ binh trở về doanh trại quân Tùy phía đối diện.
Có Tùy đế và Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ ở nơi này, mọi thứ trong doanh đều ổn định, việc đầu tiên sau khi Tùy Hành trở về, đó là dựng lều nghị sự, ban thưởng cho tam quân.
Nghị sự xong, Tùy Hành sai người mang Trần Kỳ tới.
Trần Kỳ bị trói gô cổ và chéo hai tay sau lưng, từ Đông Châu trở về, cả người hắn đều là bộ dạng sa sút tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ không cam lòng và ghen ghét mãnh liệt.
Tùy Hành sai người cởi trói cho hắn.
Nói: "Cô tự hỏi lòng mình, xưa nay chưa từng bạc đãi quân sư, vậy mà quân sư lại báo đáp cô thế này?"
Trần Kỳ biết, thời điểm hắn lựa chọn trốn thoát khỏi doanh trại quân Tùy, hắn đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Tùy Hành. Nhưng hắn không hề hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, làm lại từ đầu, hắn vẫn sẽ lựa chọn cá chết lưới rách, vạch trần bộ mặt giả tạo của Giang Dung Dữ.
Tùy Hành nhìn vẻ mặt của Trần Kỳ, biết hắn không hề có tí ăn năn hối cải nào.
Tuy nhiên, Tùy Hành rất biết cách phá vỡ ý chí của một người, hắn lấy ra một thứ, ném trước mặt Trần Kỳ, nói: "Chi bằng ngươi xem thử vật này."
Trần Kỳ nghi hoặc cầm lên, sau khi đọc nội dung bên trong, hắn sửng sốt một lát, tiếp đến lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Đó là một lá thư tiến cử.
Liên quan đến việc tiến cử chức vị Hữu tướng, tên của Trần Kỳ được liệt kê đầu tiên, sau đó mới đến Lục Tế Thế và Lục An Dân.
Tùy Hành nói: "Đây là danh sách được giao cho Lại bộ trước khi cô xuất quân. Được chép thành hai bản. Vốn dĩ, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, toàn tâm toàn lực phò tá cô, nhất định sẽ có được chức vị mà ngươi hằng mong ước. Đáng tiếc, bây giờ không còn cơ hội nữa."
Sống lưng của Trần Kỳ như bị đứt làm đôi, hắn run rẩy dữ dội.
"Đương nhiên, còn có một chuyện, cô nghĩ mình nên nói rõ cho ngươi biết."
"Năm đó, ngươi đến cung Lan Hinh cầu kiến Thái tử Giang quốc, sau khi bị từ chối, trên đường trở về Trần đô, có phải đã gặp một đám thích khách? Đáng ra ngươi đã chết dưới thanh đao của bọn chúng từ lâu, nhưng lúc đó đột nhiên xuất hiện hai du hiệp có võ công cao cường cứu mạng ngươi, lẽ nào ngươi không muốn biết, hai du hiệp đó đến từ đâu ư?"
Trần Kỳ run rẩy ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như giấy, khó hiểu nhìn Tùy Hành.
Tùy Hành cúi đầu nhìn hắn.
"Bọn họ, đến từ cung Lan Hinh, là người của Thái tử Giang quốc."
"Ngươi dùng văn chương kết giao bạn bè ở Giang đô, để lộ tài năng, khiêu khích vô số kẻ thù mà không biết. Chính Thái tử Giang quốc sau khi hay tin đã phái người đi cứu ngươi. Tuy rằng y không biết thân phận của ngươi, nhưng hễ là sĩ tử từng đến góp sức cho mình, y đều quan tâm để ý. Y chỉ khách quan nhận xét văn chương, nhưng trong mắt ngươi lại biến thành hẹp hòi và ghen tị. Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ những kế sách mà ngươi đề ra quả thật chỉ chú tâm đến cái lợi trước mắt, cần được sửa đổi. Nhưng ngươi vẫn tự cao tự đại, lòng dạ hẹp hòi, cho đến tận ngày nay, vì trả thù y, ngươi còn dùng những thủ đoạn dơ bẩn, hạ Thấm Cốt Hương ở tiệc Lưu Thương. Lúc hai quân giao chiến, ngươi tự cho mình thông minh, vì muốn lập công mà bắt cóc tiểu hoàng tôn Giang quốc, suýt chút hủy hoại danh tiếng toàn bộ doanh trại Thanh Lang của cô. Mỗi một việc ngươi làm đều đang từng bước đẩy mình vào ngõ cụt. Nếu ban đầu ngươi nghiêm túc tiếp nhận lời nhận xét của y, chịu nhìn ra lỗi sai, thì đã không đi đến kết cục như hôm nay."
Trần Kỳ không thể chấp nhận sự thật này, hắn lắc đầu, nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Sự cố chấp của một người chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều. Huống hồ, trên đời này, liệu có mấy ai làm được như y? Dù bị thế gian đối xử tệ bạc, nhưng trước sau vẫn tử tế và sẵn lòng khoan dung thế giới này.
Tùy Hành cho phép Trần Kỳ gặp Tân mỹ nhân lần cuối.
Ngày hôm sau, Tùy Hành công khai chém đầu Trần Kỳ trên đài cao, lệnh cho tướng sĩ tam quân đều đến vây xem
Hắn muốn mọi người hiểu rõ, ở doanh trại Thanh Lang, vũ lực tất nhiên rất quan trọng, nhưng lòng trung thành vẫn là nguyên tắc hàng đầu.
Phản nước bội chủ, chỉ có một con đường chết.
Sau khi giải quyết xong chuyện Trần Kỳ, bước tiếp theo là bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Hôn sự của Thái tử hai nước không phải là chuyện tầm thường, nhiều quy trình rắc rối, hắn phải quay về Tùy đô một chuyến, sau đó tuân theo các quy tắc đến Mộ Vân Quan hỏi cưới.
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, hai ngày nay, khắp doanh trại đều ngập tràn trong bầu không khí vui vẻ.
Tùy đế lệnh cho cung nhân may quần áo mới thật đẹp cho hai đứa cháu của mình.
Tiểu Giang Nặc vẫn mặc một chiếc áo kép trắng như tuyết, đôi mắt đen như ngọc, giống hệt một con búp bê bằng sứ. Tiểu quận vương Tùy Chương cũng không mặc áo giáp nữa mà mặc áo kép giống Giang Nặc.
Nước da của Tùy Chương hơi sẫm màu, lúc nhóc mặc bộ quần áo màu tuyết trông có hơi đen, nên cung nhân đổi cho nhóc bộ màu khác.
Thế là lúc Tùy Hành vào lều của Tùy đế, hắn lập tức nhìn thấy hai cái bánh bao, một đen một trắng, ngồi khoanh chân trên giường, mỗi đứa đang cầm một chiếc cơ quan điểu trên tay chơi đùa với nhau.
Chính là đồ chơi mà Tùy Hành mua về từ Đông Châu.
Tùy Hành và Tùy đế bàn bạc ngắn gọn về hôn sự. Tùy đế không có ý kiến gì, ông cũng đưa ra lo ngại giống như Giang Uẩn.
"Thân thế của Nặc Nặc, ngươi định giải quyết thế nào?"
Tùy Hành qua loa nói: "Nhi thần tự có cách, phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ không để ngài mất cháu đâu."
Tùy đế bán tín bán nghi nhìn hắn.
Tùy Hành nói vài câu có lệ với Tùy đế, sau đó ôm nhóc Giang Nặc về lều mình.
So với việc nhóc con bò ra từ bụng ai, trước mắt hắn còn có vấn đề khó giải quyết hơn.
Tùy Hành bế tiểu Giang Nặc đặt lên bàn.
Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Nhóc con vốn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt hoàng gia gia, nhưng vừa tới chỗ Tùy Hành, nhóc lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Tùy Hành lấy cơ quan điểu trong tay nhóc, sắc mặt sa sầm, cảnh cáo nói: "Mai mốt gặp lại y, phải biểu hiện thế nào, không cần cô dạy ngươi đâu nhỉ?"
"Một nguyên tắc, phải ôm chặt đùi cô, làm ra vẻ bịn rịn quyến luyến, không được buông ra, nghe rõ chưa?"
"Nếu không thì..."
Tùy Hành cầm cơ quan điểu, giả vờ làm động tác bẻ gãy.