Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 3: Tồn tại gây kinh hãi




Giản Tà cất kẹo vitamin đi, lơ đãng nói: "Cháu là người đã báo cảnh sát. Cháu cũng nhìn thấy con yêu vật mà các cô chú đang đề cập đến."

Nói xong câu này cậu dùng đầu lưỡi rê qua hàm dưới một chút, nếm được vị quả quýt còn đọng lại trong miệng...Được thôi, dù không rõ lý do vì sao mà ông bác sĩ đó lại lừa dối cậu, nhưng kẹo vitamin này ăn cũng rất ngon, cậu lại muốn ăn thêm rồi.

Nghe thấy cậu nói như vậy, thân thể Trình Lý ngồi đối diện run lên, hai mắt kinh ngạc trợn lên, cùng đồng nghiệp ngồi bên nhìn nhau với ánh mắt khiếp sợ.

Khoan...Đã có kết luận cậu không phải hung thủ thì nhóm người này lẽ nào không đến để biết toàn bộ sự kiện à?

Ngay lúc Giản Tà còn đang mày chau mặt ủ thì người đồng nghiệp nữ kia đã đang hoang mang thốt lên: "Cháu có thể nhìn thấy nó? Cháu có điên không? Cháu còn chưa chết đúng không? Đầu óc cháu có tỉnh táo không?"

"..." Giản Tà vừa mới thoát khỏi danh hiệu bệnh nhân tâm thần: "...Các cô chú đang đùa với cháu đúng không?"

Dù giật mình thật đấy, được cái Trình Lý không để Giản Tà phải chờ lâu đã nhanh chóng giải thích rõ ràng: "Nói chung là, người bình thường không thể nhìn thấy yêu vật... Chỉ có một số người có linh cảm mạnh mẽ mới có thể nhìn thấy mà thôi. Các cô chú không hề nghĩ đến cháu lại có thể nhìn thấy nó."

Linh cảm là từ để biểu thị mức độ nhạy cảm đối với yêu vật. Ngành Quản lý Siêu nhiên đã chia linh cảm thành nhiều cấp độ, cao nhất là cấp A,có các cấp A, B,C.

Đối với những nhân viên điều tra hiện trường mà nói, có được linh cảm càng cao thì trong quá trình tác nghiệp tại hiện trường càng thuận lợi. Điều đó cho phép họ càng có nhiều khả năng để nhanh chóng phát hiện điểm khác thường.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là bọn họ càng dễ dàng chứng kiến những sự kiện không thể giải thích được bằng khoa học, khiến tâm lý bị ảnh hưởng nặng nề dẫn đến điên rồ, cho nên có được cấp độ linh cảm cao cũng không phải là chuyện tốt.

Mà cấp độ linh cảm của người bình thường là cấp D, cả đời không bao giờ nhìn đến bộ mặt khác của thế giới... Ngoài thời điểm bị quái vật ăn thịt ra.

Nhưng điều này cũngđồng nghĩa rằng kẻ đó đang kề cận với cái chết.

Nhưng Giản Tà đang ngồi trước mặt bọn họ không hề bị tổn thương, cũng không có bộ dạng của người bị chấn động thần kinh. Ngoài khuôn mặt tái nhợt tinh xảo và quầng mắt có chút đậm màu cho thấy cậu có chút mất ngủ ra thì cậu nhìn hoàn toàn bình thường.

"Thế tại sao các cô chú lại đến trường gặp cháu?" Giảm Tà hỏi.

Trình Lý trả lời: "Các cô chú đến là để bảo vệ cháu. Dù cháu không thể nhìn thấy con yêu vật, nhưng vì trên người cháu mang theo hơi thở của nó, những con khác cũng có thể bị thu hút mà đến tấn công cháu."

Dù sao thì cậu là người báo cảnh sát, trên cơ thể người bị hại có thể vẫn còn lưu trữ mùi vị của con yêu vật đó.

Giản Tà nói: "Cháu có thể tự mình bảo vệ bản thân." Cậu không muốn có người liên tục theo sát bên cạnh. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy cả sự kiện vẫn có điểm khác thường, trên người cậu hình như có một bị mật...

Căn cứ lời mà người phụ nữ kia vừa nói, hơi thở của con yêu vật được đánh giá cấp B kia đã hoàn toàn biến mất, điều này gợi cho Giản Tà nhớ đến cảnh tượng những giọt máu sau khi con yêu vật nổ tung thì tập trung bên dưới đế giày cậu ngày hôm qua.

Sự biến mất của những hơi thở đó hình như có liên quan đến chuyện cậu nghe thấy âm thanh lạ.

"Nhưng cháu là một học sinh bình thường." Người phụ nữ nói: "Yêu vật thì sẽ không tuân theo pháp luật đâu."

"Chúng nó không tấn công cháu đâu." Từ sau tai nạn gần một năm trước, Giản Tà đã chạm trán với nhiều kiểu yêu vật khác nhau, dù làm ngơ không phải là biện pháp hữu hiệu nhất nhưng thật ra chưa thấy con yêu vật nào có ý đồ tấn công cậu hết.

Ngoài trừ tối hôm qua. Đương nhiên, mặc dù cậu không hiểu lý do tại sao, nhưng kết cục của nó thì cậu vẫn nhìn thấy.

Giản Tà cảm thấy sự kiện ngày hôm qua không phải là ngẫu nhiên, mấy con yêu vật thật sự không thể tiếp cận cậu, cậu giống như là bị một cái có thức chiếm hữu rất cao đồ vật đánh dấu.

Dù cho Giản Tà đang mặc đồng phục không thuộc về thế giới thần bí kia, nhưng kỳ lạ chính là khi cậu nói ra những lời này, bọn họ đều cảm thấy hơi lạnh tỏa ra phía sau lưng cậu, những người khác trong phòng không nhịn được mà ớn lạnh rùng.

Trong lòng bọn họ vang lên một đáp án vô cùng khó tin. Tại sao không có yêu vật nào muốn chết mà dám đến gần cậu, bởi vì...

Vì sao?

Khuôn mặt Trình Lý có chút đăm chiêu, sau vài phút im lặng, hắn đưa cho Giản Tà một tấm danh thiếp. Giản Tà nhìn bên trên danh thiếp có đề một dẫy số, nhận.

"Cháu đã nói như vậy, các chú cũng không kiên trì. Đây là số điện thoại của chú, nếu cháu gặp nguy hiểm thì có thể gọi điện cho chú."

Giản Tà "A" một tiếng cũng không từ chối đến cùng. Sợ bản thân có thể sẽ làm rơi mất tấm danh thiếp nên cậu lấy điện thoại ra lưu lại dãy số đó.

Áp lực ở trường trung học tư thục rất lớn, nhưng cũng không ngiêm cấm học sinh sử dụng điện thoại ở trường như một số ngôi trường khác.

Trình Lý nhìn Giản Tà bấm điện thoại, rất bất ngờ nói: "Điện thoại của cháu cũng xịn ra phết đấy."

Trước đó hắn nghe các thầy cô giáo khác nói rằng tình hình kinh tế của Giản Tà không được tốt lắm thì phải. Cậu ngoài phải chịu áp lực học tập ở trường còn phải đồng thời làm thêm ba công việc khác, nhưng chiếc điện thoại cậu đang sử dụng là kiểu mới nhất hiện nay.

"Đây là quà tặng khi cháu rút thăm trúng thưởng trong trung tâm thương mại." Giản Tà không chút nghĩ ngợi trả lời. Chiếc điện thoại trước kia cậu dùng là một loại điện thoại đời cũ.

Trình Lý cảm thấy ghen tị vô cùng: "Bình thường cháu vẫn luôn may mắn như thế à?" Từ trước đến nay hắn chỉ rút được "chúc bạn may mắn lần sau" khi tham gia rút thăm trúng thưởng thôi, còn điện thoại mới á? Đây là may mắn đến như nào vậy trời??

Giản Tà nhìn hắn: "Vẫn bình thường mà."

Thật ra cậu vốn không muốn rút, dù sao thì vận may khó đoán lắm, nhưng người tổ chức sự kiện cứ nhất định bắt cậu phải tham gia. Đối phương nôn nóng đến khuôn mặt biến dạng, trán đổ mồ hôi lạnh, nhấn mạnh rằng sẽ cho cậu rút thăm miễn phí khi thấy cậu không có hứng thú với hoạt động này.

Chuyện là thế đấy.

Đó cũng là lần đầu tiên Giản Tà gặp phải chuyện như vậy, thấy không yên tâm, cảm giác kiểu như bị lôi kéo tham gia bán hàng đa cấp. Nhưng nhìn người tổ chức sự kiện than thở đến là đáng thương, giống như chỉ cần Giản Tà không tham gia thì hắn sẽ chết, cậu đành phải miễn cưỡng rút một tờ.

Ngạc nhiên hơn là tờ thăm mà Giản Tà rút lại trúng giải nhất, cậu bất ngờ nhận được một chiếc điện thoại di động.

Cậu còn nghĩ đối phương sẽ ăn quỵt cơ, không ngờ ông chủ đó lại nhanh chóng đưa quà tặng rồi tiễn cậu đi, kém chút nữa là khua chiêng gõ mõ ăn mừng, vẻ mặt như thể được giải thoát làm Giản Tà không biết phải nói gì.

Mơ hồ. Vũ trụ bao la không bao giờ thiếu chuyện kỳ lạ.

"Tôi không biết là gần đây có rút thăm đấy."

"Có thể là tổ chức đúng lúc cháu đi siêu thị thôi." Giản Tà cất điện thoại, ngẩng đầu lên nói khách sáo: "Thế, bây giờ cháu đi được chưa?"

"Được rồi."

Nhìn hai người quyết định nhanh chóng như vậy, người phụ nữ vội vàng nói với họ: "Anh đang làm cái gì? Đó là một học sinh, gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Sao anh có thể cho đứa trẻ này số điện thoại không thôi? Chúng ta cũng hiểu rằng nguy hiểm sẽ ập đến chỉ trong vài giây thôi..."

Nhưng Trình Lý chỉ điềm tĩnh nhìn, làm cô chỉ có thể ngập ngừng mà dừng hành vi chất vấn lại.

Giản Tà đẩy ghế ra, lễ độ đứng lên: "Cháu bây giờ có thể trở về lớp học được chưa? Tiết sau là tiết tiếng Anh, môn này luôn có bài kiểm tra bất kỳ nên cháu không muốn nghỉ học."

Đặc biệt là giáo viên tiếng Anh luôn có thành kiến với cậu mà hôm nay lại bị mất mặt trước nhiều người, cậu càng không muốn vẽ thêm chuyện với hắn.

Thấy Trình Lý gật đầu Giản Tà liền xoay người đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại, ngăn cản âm thanh truyền ra từ văn phòng.

Sau khi cậu vừa đi khuất, người phụ nữ nhịn không được nói: "Tóm lại là tại sao? Anh phải đưa ra một lý do hợp lý cho tôi, nếu không thì tôi không thể nào viết báo cáo được."

Dù cùng là điều tra viên nhưng chuyên môn của bọn họ lại khác nhau. Trình Lý là điều tra viên có linh cảm, còn cô chỉ là nhân viên hậu cần, không có linh cảm, chỉ có thể sử dụng công cụ để hỗ trợ cho công việc.

Mà báo cáo điều tra cuối cùng đều do nhân viên hậu cần phụ trách soạn thảo trình cấp trên, cô không thể vì những lý do không rõ ràng mà khiến nhân chứng rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Trình Lý bất đắc dĩ mà nhìn cô, rồi lại nhìn người đồng nghiệp vóc dáng thấp bé im lặng không nói câu nào từ lúc nãy. Rõ ràng là cùng hắn đến đây điều tra tình hình, vậy mà từ khi Giản Tà bước vào căn phòng này, sắc mặt đối phương trở nên trắng bệch không chút huyết sắc.

"...Phản ứng của cậu ta như vậy rồi thì có còn phải nói gì nữa không?"

Giọng nói của Trình Lý, cô ta mới nhận ra trong đây còn ngồi một động nghiệp khác, thế là cô quay sang nhìn người đồng ngiệp này: "Dư Kinh Hà anh sao thế?"

Chỉ là nhìn thôi đã khiến cô bị sốc nặng. Cô nhìn đối phương với gương mặt đầy mồ hôi lạnh, hàm răng nghiến chặt, đưa tay từ dưới gầm bàn lên. không ngờ bàn tay hắn đã căng cứng mà cuộn thành nắm đấm.

Móng tay đâm vào thịt đến chảy máu, cả cơ thể không nhịn được mà run rẩy, đôi mắt mở to như là nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm.

Cấp linh cảm của hắn là A. Tuy rằng không thể nào so được với mấy con yêu vật cấp A, nhưng đây đã là một cấp độ đáng kinh ngạc rồi.

Dụng cụ điều tra có hiệu quả thế nào đi chăng nữa cũng là do con người tạo ra, không thể nào thay thế được con người, cũng bởi thế mà lãnh đạo yêu cầu hắn ta đi cùng Trình Lý đến trường học này.

Tiếp đó, người phụ nữ kia cầm theo dụng cụ đến hiện trường điều tra, còn hắn ta thì đến văn phòng nằm cuối hành lang lấy thêm thông tin.

Trình tự này giống như mọi lần đến hiện trường khác, nhưng trong khoảnh khắc Giản Tà bước chân vào Văn phòng các giác quan của hắn ta nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.

Hoảng sợ. Kinh hãi. Dè chừng... Những suy nghĩ tiêu cực khó có thể nói thành lời trong nháy mắt bủa vây lấy hắn ta, khiến não bộ hoạt động hết công suất chịu đựng những điều này, cảm giác bên tai luôn có tiếng vo ve.

Hắn ta gần như đã quên cách thở, tâm trí chìm trong vùng biển sâu thẳm, hắn ta không hề nhận ra mình đã cắn chặt lưỡi cho đến khi mùi tanh của máu và sự đau đơn lan tràn trong khoang miệng.

Đây là hành vi phản xạ có điều kiện mà hắn ta tự luyện tập tránh trường hợp gặp nguy hiểm thì cũng không nến mức hoàn toàn mất đi nhận thức.

Rất nguy hiểm.

Chậm chút nữa thì hắn ta không đảm bảo bản thân có duy trì được lý trí nữa hay không.

Đó không phải là tồn tại mà bọn họ có thể trực tiếp đối mặt! Trong đầu Dư Kinh Hà vang lên những lời này, ngay lập tức lại run rẩy, lúc nãy có phải bị đe dọa không...

Nhưng nếu nói là thế thì lại không đúng lắm, dù sao thì hắn ta không có khả năng chống trả, cũng không có gì đáng chú ý, có lẽ vị này căn bản không hề chú ý đến sự hiện diện của hắn.

"Hình như lúc nãy tôi..tôi đã nhận thấy hơi thở của vị đó." Dưới con mắt lo lắng của người phụ nữ, hắn run rẩy mở miệng: "Tôi nghĩ, vị này so với yêu vật cấp B còn mạnh hơn nhiều..."

Đây là suy đoán được đưa ra dựa trên một chút khí tức mà đối phương để lại thôi, thế nhưng cũng đủ để khiến người có linh cảm cấp A là hắn ta bị dọa đến điên lên!

Trình Lý lắc đầu trầm trọng lên tiếng: "Vì thế..Giản Tà sẽ không xảy ra chuyện đâu, có việc là chúng ta đây này."

Trước đó bọn họ còn lo lắng cho Giản Tà sau khi tiếp xúc với yêu vật cấp B sẽ bị gắn mác "con mồi". Đã là "con mồi" thì có thể đi săn nó. Đó là lý do vì sao các sự kiện xảy ra trước đây không hề có nhân chứng còn sống, vì những con yêu vật khác sẽ nhanh chóng tìm đến tấn công người này.

Dưới một góc độ khác đây sẽ là điều đảm bảo bí mật về yêu vật trước mắt công chúng, không tạo nên sự khủng hoảng trong xa hội, nhưng lại quá tàn khốc.

Nhưng trường hợp của Giản Tà thì lại khác. Cậu gặp một con yêu vật cấp B, cũng gặp một vị..đáng sợ hơn thế, nhưng cậu còn sống. Hơi thở mạnh mẽ của vị này bao trùm lên mùi vị mà con yêu vật cấp B để lại trên người Giản Tà.

Cho dù có là con yêu vật cấp A cũng không thể nào cẩu thả đến mức nhận nhầm Giản Tà thành "con mồi" được, cho nên Giản Tà hoàn toàn có thể bình an rồi.

Người kia hẳn là sẽ không để ý đến một con người nhỏ bé đúng không? Cho nên chỉ cần đợi đến khi hơi thở này biến mất thì Giản Tà sẽ lại là một con người bình thường.

Vì thế, bọn họ mới là người gặp nguy hiểm.

Cả ba người với vẻ mặt khác nhau, trong chốc lát lại cảm thấy hoàn toàn khiếp sợ.

...Con yêu vật đó là cái gì, là loại yêu vật như thế nào?!

Hết chương 3./.