Đôi lời: Xin lỗi mn đã lâu không đổi mới chương truyện, mình bận quá, để xin lỗi nên các chương trước mình đã đăng đủ tr lại rồi.
Lớp trưởng ôm một bó hoa tươi, đứng ở ngoài cửa bệnh viện đợi người.
Bọng mắt hắn ta đen xì, hiển nhiên tối hôm qua ngủ không ngon.
Dù người bên cạnh nói mấy câu với hắn ta, hắn ta cũng không trả lời, giống như là không hề nghe thấy, còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
"Lớp trưởng, bạn không sao chứ." Đứng bên cạnh hắn ta là lớp phó đang có vẻ mặt quan tâm: "Tớ biết gần đây gia đình bạn..."
Mặc dù hắn ta không kể chuyện này với người khác, cũng đi học bình thường, nhưng chắc những người có làm ăn buôn bán với gia đình hắn ta thì đều nhận được tin cha mẹ hắn ta đã ra đi vì tai nạn xe cộ.
Nghe thế, Cảnh Thần phục hồi tinh thần, lắc đầu: "Không sao."
Bởi vì đau khổ do cha mẹ qua đời một cách lạ lùng đã bị quãng thời gian dài sợ hãi với quái vật đập nát, hắn ta chấp nhận sự thật, dần dần tê tái với sự ra đi của cha mẹ, mà kẻ đầu sỏ gây tội cũng đã phải trả giá đắt, ngoại trừ việc oán trách chính mình, hắn không muốn làm việc gì khác.
Đây chính là chuyện đêm qua hắn ta suy nghĩ.
Cảnh Thần biết, là Giản Tà cứu hắn ta từ trong tay con quái vật xấu xí đó.
Còn việc cậu làm sao để cứu thì hắn ta lại rất mơ hồ, giống như trước sau vẫn luôn bị một làn sương mù che đi. Nhưng trong trí nhớ, phía sau lưng người bạn cùng lớp mà hắn ta chú ý bao lâu nay dường như vương vấn một hơi thở âm u đến mức không thể nhìn thẳng.
Như là bóng râm dưới ánh nắng, hoặc như là mây đen dày đặc che khuất mặt trời.
Không còn gì khác.
Trước giờ Giản Tà trong mắt hắn ta vẫn luôn thần bí như vậy, dù cho là tối hôm qua bọn họ có chung một bí mật, nhưng hắn ta không có cách nào thân thiết hơn với cậu.
Sau đó, thời điểm hắn đứng trước đống đổ nát của căn biệt thự, một tên đàn ông xa lạ tự xưng là Phó Hoàn Vũ tìm đến cửa, hỏi hắn ta mấy câu hỏi chẳng ra làm sao, thấy hắn ta trả lời mất trật tự, vô cùng thiếu sót thì nhíu mày lại, lấy ra dụng cụ, đo lường xung quanh người hắn ta.
Sau khi nhìn vào dụng cụ đó, thái độ của kẻ này thay đổi, tức giận mắng hắn ta liên tục, cấm hắn ta không được gây ra rác rối.
Trước khi đi còn cảnh cáo hắn ta.
Dù tiếp thu mấy câu mắng mỏ đó, nhưng trong lòng lớp trưởng có một âm thanh nói cho hắn ta, Phó Hoàn Vũ cũng thuộc thế giới đó.
Một việc bí mật phải bị xóa đi, đến từ thế giới đó, và Giản Tà cũng không muốn hắn ta tham gia vào.
Nhưng mà, thực sự rất muốn biết đến cùng trên người bạn học Giản Tà đã xảy ra chuyện gì...
Cảnh Thần gục đầu xuống, ngón tay nắm chặt túi bóng kính bọc bên ngoài bó hoa theo bản năng, đôi mắt nhìn chăm chú vào cục đá nằm ven đường, cảm thấy trong lòng có những lời nói không thành lời.
Nắng hè chói chang, ánh sáng mặt trời vô cùng độc hại, hơi nóng bốc lên từ mặt đất làm người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"..."
"Mẹ nó, cậu ta định làm trò gì! Bạn đừng có nói với tớ lần này cậu ta sẽ đến thăm giáo viên Tiếng Anh."
Bỗng nhiên, bên cạnh có tiếng mắng chửi chói tai, đánh vỡ sự im lặng.
Không chỉ có lớp trưởng bị đánh gãy dòng suy nghĩ, đến cả các bạn khác trong ban cán sự cũng quay đầu nhìn, thì ra là cán sự môn tiếng Anh. Khuôn mặt hắn ta hơi méo mó, đang lườm lớp trưởng, rõ ràng bất mãn với việc vừa rồi mọi người không chú ý đến.
Nói đến chuyện thay đổi người sau khi giáo viên Tiếng Anh gặp chuyện không may, ai thấy khó chịu không biết, chứ hắn ta chắc chắn là một trong những người thấy bực bội.
Bình thường hắn ta luôn được giáo viên Tiếng Anh nịnh nọt đến muốn bay luôn, lại thêm điều kiện gia đình hắn ta cực tốt, thường xuyên ra nước ngoài du lịch vào nghỉ đông và nghỉ hè, tự tin gia danh tham gia Giải đấu khẩu ngữ Tiếng Anh dành cho học sinh trung học toàn quốc, không ngờ rằng vượt qua khó khăn vào được vòng chung kết, lại bị một người học sinh cùng trường loại bỏ, sau cùng không thể trở thành một trong ba người đứng đầu.
Lúc đầu hắn ta không biết đó là ai, vẫn cảm thấy thực đáng tiếc, chung quy giải thưởng này cũng không quá quan trọng đối với hắn ta, chỉ là tùy tiện tham gia mà thôi.
Nhưng từ miệng giáo viên Tiếng Anh nói ra biết được người này là Giản Tà, trong lòng hắn ta nghẹn lại.
Nếu đối phương có điều kiện ưu việt như hắn ta thì không nói, rút cuộc lại là Giản Tà cha mẹ đều chết lại còn phải đi làm thuê khắp nơi?
Như một trò cười hắn ta không chấp nhận.
Người như thế lại có thể thắng được hắn ta?
Cán sự môn tiếng Anh mất thể diện, trong lòng đã có suy nghĩ so bì tị nạnh. Chứng kiến giáo viên Tiếng Anh luôn bới móc cậu trên lớp làm hắn ta thoải mái như là đứng dưới ánh mặt trời uống một cốc nước đá mát lạnh, mỗi lần như vậy trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng hắn ta nghe kể giáo viên Tiếng Anh bị ngã cầu thang là do Giản Tà, trong lòng hắn lập tức có thể sự căm ghét.
Thù mới hận cũ gộp lại, hắn ta muốn tính nợ nần với đối phương.
"..." Cảnh Thần nhận ra bản thân bị nhìn chằm chằm, ngơ ngác một chút, ngập ngừng nói: "Bạn đang nói đến Giản Tà à?"
"Ngoài cậu ta ra thì còn có thể là ai?" Hắn ta cười lạnh, nhìn quanh một vòng.
"Bạn đang nói gì trước mặt lớp trưởng thế." Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, vẻ mặt của lớp phó trở nên khó nhìn, cô ấy cau mày nói: "Có phải mấy hôm trước bạn còn đạp bàn gây chuyện không? Có thể ngừng một chút hay không, bạn ấy là cán sự văn nghệ, tại sao không thể đến?"
Nghe thấy cô ấy nhắc đến chuyện này, cán sự môn tiếng Anh lại tức giận.
Chính xác là trước kỳ nghỉ này hắn ta đã đạp bàn, tha hồ nhục nhã cười nhạo người ta, nhưng Giản Tà chỉ liếc nhìn lạnh lùng, sau đó hắn ta và bạn bị bị sợ hãi vô cớ lập tức im miệng, người ta đi một lúc lâu cũng không nhận ra.
"Mẹ, đừng giả vờ tốt bụng trước mặt tớ." Hắn ta nhìn Bí thư lớp, cười khẩy: "Cho là tớ không nhìn thấy chuyện trước đâu bạn nói chuyện với cậu ta? Khuôn mặt đẹp trai thì ghê gớm quá cơ, đến cả phạn tội gϊếŧ người cũng có thể tẩy trắng."
Lớp phó đúng là nữ sinh ngồi trước Giản Tà.
Quả thật cô ấy vô cùng có thiện cảm với Giản Tà, cũng không tin chuyện không may của ba nam sinh cùng cấp là do Giản Tà gây ra.
"Bạn!"
Vì sự khinh thường trong lời nói của hắn ta, cô ấy tức đến lạc giọng, nhưng lại không tìm thấy từ ngữ mắng chửi người, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Trong chốc lát, biểu cảm của một số thành viên trong ban cán sự không tham gia vào cuộc tranh cãi này rất lúng túng, mặc dù cảm thấy cán sự môn tiếng Anh rảnh rỗi tìm chuyện bới móc, nhưng cũng không nói gì.
Ngay khi mọi người đang căng thẳng, cách đó không xa một bóng dáng gầy yếu từ từ đến gần.
Dưới ánh nắng mặt trời, cậu mặc trên người chiếc áo sơ mi ngắn tay giá rẻ, trên lưng là chiếc balo đơn giản, nhưng lại mang đến vẻ trong trẻo nhẹ nhàng hơn người. Dù là đến cả người qua đường cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại mấy lần, cho rằng mùa hè cũng không quá đáng ghét như vậy.
Cảnh Thần vừa nhìn thấy Giản Tà xuất hiện, đôi mắt sáng lên, ôm bó hoa đến chào đón.
Lúc đến gần, hắn ta nhanh chóng cảm nhận được một hơi thở âm u đẩy hắn ta ra bên ngoài, dường như không muốn hắn ta đến gần.
"..."
Giản Tà chứng kiến cảnh bước chân lớp trưởng dừng tại chỗ, như là va phải một bức tường vô hình, vẻ mặt cứng đờ.
Cậu lập tức: "..."
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là vị này lén lút nông nổi.
Cũng không thể coi là đe dọa, chỉ bằng vị này, không ai có thể duy trì tỉnh táo sau khi nhìn thất chân thân của vị này, đó là sự mỉa mai lạnh lùng.
Đối với Cảnh Thần mà nói, trực giác vô căn cứ trong lòng ngăn cản động tác của hắn ta, khiến hắn ta ngập ngừng.
Dẫu cho hắn ta rất muốn nói chuyện với Giản Tà, nhưng bởi vì áp lực tâm lí, cuối cùng hắn ta cũng không dám đến gần cậu.
"Bạn đã đến rồi." Cảnh Thần nói nhỏ, hơi chút do dự nói thêm: "Tớ còn nghĩ.. bạn sẽ không đến."
Dẫu hôm qua hắn ta khóc thảm như vậy, Giản Tà cũng không trực tiếp đồng ý, vì thế hắn ta cũng không chắc chắn cậu có đến hay không. Vốn hắn ta nghĩ đợi đến giờ hẹn mà Giản Tà không đến thì bọn họ sẽ trực tiếp vào gặp giáo viên luôn.
"Tiện đường nên đến."
Dưới cái nhìn niềm nở của hắn ta, Giản Tà lời ít ý nhiều trả lời.
... Thực sự là tiện đường.
Vốn ban đầu cậu định đến trạm tàu điện ngầm số 6, nhưng không rõ có phải hay không do Cục Quản lý liệt nó vào trong danh sách khu vực cần kiểm tra, tự cậu đến đó mới biết tuyến đường sắt này tạm thời ngừng vận hành, chỉ còn lại một cửa trung chuyển, ngay bên cạnh bệnh viện.
Đi vào từ cổng trạm tàu điện ngầm cũng không phải là không thể, nhưng nghĩ đến đây là nhiệm vụ điều tra cấp C, rút dây động rừng có khả năng gây ra rủi ro, cũng không nên bạo lực xông vào.
Dù sao, cũng không phải không có biện pháp lách đường đi vào.
"Balo của cậu nhìn có vẻ nặng..."
Nhìn bả vai gầy yếu của Giản Tà đeo một chiếc balo đặc biệt nặng, Cảnh Thần hỏi: "Có cần tớ cầm giúp bạn không?"
Nếu hắn ta không nhớ nhầm, hắn ta chưa bao giờ thấy Giản Tà học tiết thể dục, chắc hẳn thân thể không được khỏe, tuy bản thân không phải kiểu người có sức lực lớn, nhưng hắn ta đeo cặp giúp cậu có lẽ không có vấn đề gì.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Thấy Giản Tà thẳng thừng từ chối lời đề nghị này, Cảnh Thần có chút ngơ ngác, có phần mất mát: "A."
Không phải cậu hờ hững trước ý tốt của người khác, mà là vì vật bên trong balo không phải đồ bình thường.
Ánh mắt của Giản Tà dừng trên quai cặp.
Lúc nãy khi ngồi trên xe taxi đến đây, tài xế còn nghĩ rằng thứ căng lên bên trong balo của cậu là sách vở, đến bệnh viện chăm nom người thân. Tài xế còn khen Giản Tà rất ham học hỏi, khiến cậu không thể nào ngẩng đầu lên, mà cũng không biết nên nói gì.
Vì hiện tại trong balo của cậu, không phải là sách vở để học tập, đã thế lại còn ngược lại hoàn toàn.
Một chiếc vali đen đến từ địa phủ chứa vũ khí chuyên dụng để sắn gϊếŧ Yêu vật, một chiếc điện thoại kết nối trực tiếp với mạng nội bộ của Cục Quản lý, và một Thiết bị có thể thăm dò năng lượng trong không khí.
Những Thiết bị khác là buổi sáng hôm nay cậu gọi điện cho Phó Hoàn Vũ, bảo đối phương đặc biệt mang đến cho mình.
Có khả năng bởi vì Giản Tà và vị này có chung thân thể, luôn luôn bị vây trong hơi thở mạnh mẽ, nên khiến cho cậu không quá nhạy bén với hơi thở của Yêu vật. Chỉ cần Yêu vật không rêu rao gây chú ý trước mắt cậu, đoán chừng cậu cũng không hề nhận ra đối phương ở đâu, giống như là không để tâm đến con kiến ven đường.
Thực sự trước khi giao tiếp với vị này, trong suốt một năm qua không phải không xuất hiện thứ có ý đồ ăn cậu, nhưng tất cả đều bị ăn luôn trước khi cậu phản ứng lại.
Vì vậy, đối với Giản Tà mà nói, Thiết bị thăm dò năng lượng do Cục Quản lý chế tạo ra vẫn có chút tác dụng.
Bị cậu phá hủy Thiết bị lại nợ thêm một khoảng nợ khổng lồ, qua một đêm nhìn Phó Hoàn Vũ như già thêm vài tuổi, hắn ta nhìn cậu cứ muốn nói lại thôi, như có rất nhiều lời định nói, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ thở dài đưa đồ cho cậu.
Phía đằng sau lưng Giản Tà, lớp phó cũng bước đến, có vẻ rất thân thiết với Giản Tà.
[Chậc.]
Giản Tà: "..."
Chẳng rõ tại sao, cậu lại có một chút chột dạ.
"Tự cao tự đại."
Cán sự môn tiếng Anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nhìn thoáng qua ban cán sự lớn đứng xung quanh, nhỏ nhen nói: "Mặc dù tớ không đồng ý, nhưng ai bảo da mặt cậu ta dày như vậy đâu. Nếu khách quý của chúng ta đã đến rồi, vậy mọi người đi thôi."
Thoáng cái Cảnh Thần như bị chọc vào, quay đầu hầm hừ nhìn đối phương, phun ra một câu: "Cuối cùng thì bạn có thôi đi không."
"Thế thì có bản lĩnh thì cậu ta đừng có đến..."
Lời nói đắc ý mới nói được một nửa, đã thấy giày của Giản Tà dừng bước, hắn ta lại ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra cậu đang dùng khuôn mặt chẳng chút biểu cảm nhìn mình.
Giống như đang nhìn môt con kiến.
Đúng lúc này, một đám mây khổng lồ bay qua bầu trời trên đầu mọi người che đi cái nắng chói chang của mùa hè, tạo thành một bóng râm khổng lồ trên đầu những người đang đi lại dưới mặt đất. Còn đôi mắt màu hổ phách của Giản Tà đang đứng trước mặt đã lóe lên ánh sáng màu đỏ, âm u và tàn nhẫn, thể hiện ý khinh miệt đến tột cùng.
[ Mi đang nhìn gì?]
--!
Đôi mắt cán sự môn tiếng Anh co lại, bộ dạng kinh hoàng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước theo bản năng.
Ánh mắt này lạnh như băng, thật sự không giống như Giản Tà bình thường, đây không phải là ánh mắt của con người.
Trái lại cứ như thể có dã thú trốn trong cơ thể cậu...
Thân thể run rẩy theo bản năng, những suy nghĩ trở nên hỗn loạn, như có một bàn tay vô hình đang quấy tung trong đầu hắn ta, phản ứng đầu tiên của con người trước trường hợp nguy hiểm như vậy là chạy trốn, nếu không trốn đi vậy chắc chắn sẽ chết!
Hắn ta không thể kiểm soát được sự e dè của mình, vô cùng hoảng hốt lùi về phía sau.
Nhưng không ngờ, hắn ta lại giẫm vào cục đá ven đường, rồi trượt chân, ngã sõng xoài trên mặt đất không có chút hình tượng nào.
Đau đớn như kim châm lập tức truyền từ nơi tiếp xúc thân mật với mặt đường lên não, chẳng khác gì trực tiếp đâm hắn ta một nhát. Như là điện giật, đau đớn khiến cổ họng hắn ta không thể kiềm chế mà phát ra tiếng hét thảm thiết, nhanh chóng đau đến vặn vẹo khuôn mặt, mãi lâu sau vẫn không thể nói nổi thành câu.
Cho đến lúc phục hồi tinh thần, mới nhận ra Giản Tà vẫn đứng đó, trong đôi mắt có vẻ buồn ngủ, không có tinh thần chút nào.
Thậm chí giống như là có phần ngạc nhiên, có chút hoang mang sao hắn ta mới nói được một nửa thì đã tự ngã ra đất như vậy.
Và ánh mắt khủng bố kia, hình như cũng đã tiêu tán theo sự tản ra của đám mây trên trời, giống như những chuyện vừa xảy ra chỉ như ảo giác của hắn ta vậy.
"Phì."
Xung quanh hắn ta vang lên những tiếng cười chế nhạo.
Dù không có tính giậu đổ bìm leo nhưng Cảnh Thần vẫn không nhịn được mà cười phì.
Đến cả mấy người trong ban cán sự đứng bên cạnh cũng đều cười phá lên, bởi vì tư thế trượt chân ngã xuống của hắn ta thật sự rất buồn cười, vẻ mặt ngơ ngác cũng rất hài. Đặc biệt là ban nãy hình như hắn ta đang chuẩn bị nói mấy câu hung hăng với Giản Tà, kết quả ngay sau đó thì tự mình ngã mạnh trên đất, người khác đều xấu hổ đến muốn chết.
"Mấy người cười cái gì!" Ngay lập tức cán sự môn tiếng Anh thẹn quá hóa giận, vươn tay chỉ vào Giản Tà, trong giọng nói vẫn còn có sự sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Ban nãy đôi mắt cậu ta..."
Giản Tà: "Đôi mắt sao thế?"
Giọng điệu này, muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu, khiến cho hắn ta trong giống như đang hãm hại cậu.
Rõ ràng chính hắn ta mới là người bị hại!
"Lúc nãy cậu ta còn vừa mới nói chuyện với tớ." Cách diễn đạt của cán bộ môn tiếng Anh có chút lộn xộn, tức đến đỏ mặt, hơi thở nặng nề, nói: "Còn đe dọa tớ!"
"Bọn tớ không nghe thấy gì hết." Một cán sự nói nhỏ.
"Có người nói chuyện à?"
Vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ cũng không phải là giả vờ, mà là thật sự không hề nghe thấy âm thanh nào cả.
Lớp phó không nhịn được nói châm biếm: "Bạn đang ăn vạ đúng không."
Hình như cả thế giới chỉ có mỗi mình cán bộ môn tiếng Anh biết chuyện mình nói là sự thật, bởi vì dưới ánh mắt của mọi người, rõ rành là hắn ta cố tỏ ra oai phong trước mặt Giản Tà, quên không nhìn đường nên mới bị trượt chân, vẫn ép buộc quăng nồi để lấy lại mặt mũi, quả thực không có phẩm chất.
[ Đã xóa 4xx chữ.]
Hết chương 27./.