Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội

Chương 50: Cùng nhau đón giao thừa [Hoàn chính văn]




Năm mới tới gần, không khí dần trở nên rộn ràng hơn. Cuộc họp thường niên vừa kết thúc, năm cũ hạ màn từ đây.

Bọn họ ở tại thành phố Thân nghỉ ngơi một ngày, vào ngày cuối cùng của năm, bọn họ thu xếp cùng nhau trở về thành phố Cung.

Bắt đầu từ khi tới thành phố Thân học đại học, tết hằng năm Trì Ngôn đều một mình ngồi xe rời thành phố Thân về quê. Đây là lần đầu tiên cạnh bên cậu có thêm một người bầu bạn, và những năm về sau nữa, người này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Thân đã là buổi chiều. Bọn họ bắt xe tới đầu đường Du Thụ, còn chưa kịp đi vào con hẻm nhà Trì Ngôn, đứng xa xa đã trông thấy bóng dáng Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân sóng vai nhau đi tới.

Lần này về thành phố Cung đón năm mới, Tần Cố vốn không định nói cho cha mẹ biết, được Trì Ngôn khuyên bảo thì anh mới nói với bọn họ chuyện này. Tần Khiên không có phản ứng gì, thái độ tùy hai người, Lâm Uyển Vân lại bày tỏ sẽ về cùng bọn họ.

Lâm Uyển Vân đã hẹn Trì Nguyệt Hoa từ sớm, bà đã tới thành phố Cung trước một bước khi mà cuộc họp thường niên của Khải Trú còn chưa kết thúc, sớm hơn bọn họ hai ngày.

“Đó không phải Tiểu Ngôn à?”

“Là Ngôn Ngôn thật kìa, còn cả Tiểu Tần, đến sớm vậy cơ à.”

“Chúng ta chờ hai đứa nó đi.”

Hai bà nhìn thấy bọn họ thì dừng bước, đứng chờ trước con hẻm.

Trì Ngôn và Tần Cố tới gần, đồng thanh chào một tiếng: “Mẹ.”

Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân nhìn nhau mỉm cười, cũng đồng thanh đáp một tiếng: “Ừ!”

Trì Nguyệt Hoa nói: “Đang định gọi điện thoại cho hai đứa, về rồi thì tốt, đúng lúc về cùng nhau.”

Hai mẹ mới từ siêu thị trở về, hai tay xách đầy đồ tết mới mua, trông những chiếc túi trĩu nặng.

Tần Cố tiến lên trước một bước, chủ động giúp Trì Nguyệt Hoa xách đồ. Trì Ngôn cũng tới giúp đỡ Lâm Uyển Vân, hai người lần lượt xách lấy đồ trong tay của hai bà.

Hai bà đi trước, Trì Ngôn và Tần Cố theo sau. Từ đầu hẻm đi vào, bắt gặp khá nhiều người đang dán câu đối xuân và treo đèn lồng, bầu không khí năm mới vui vẻ ngập tràn muôn nơi.

Về đến nhà, Trì Nguyệt Hoa để đồ vào nhà bếp, chuẩn bị cơm giao thừa cùng với Lâm Uyển Vân. Tần Cố vào giúp thì bị hai bà đuổi ra ngoài, bảo anh và Trì Ngôn ra ngoài cửa dán câu đối xuân.

Trì Ngôn biết là vì cậu và Tần Cố vừa mới về, vất vả lắm mới kết thúc được công việc của một năm, Trì Nguyệt Hoa muốn để hai người nghỉ ngơi, mới sắp xếp cho hai người công việc đơn giản này.

Đầu tiên là tháo câu đối xuân của năm ngoái xuống, sau đó dán câu đối mới lên. Tần Cố người cao phụ trách dán, Trì Ngôn thì phụ trách đưa câu đối xuân cho anh, hai người phối hợp rất ăn ý.

Lúc sắp dán xong, bác gái hàng xóm sống ở tầng trên đi ngang qua hành lang, thấy bọn họ thì mỉm cười chào hỏi.

“Ngôn Ngôn về rồi hả? Hai đứa đang dán câu đối xuân à?”

Trì Ngôn mỉm cười gật đầu, “Dạ.”

Không còn ngượng nghịu như lần đầu tiên bị bắt gặp nữa.

Cả Tần Cố cũng chủ động chào một câu: “Chúc mừng năm mới.”

Bác gái đáp lại một câu: “Chúc mừng năm mới.” Nụ cười trên mặt bác tươi hơn, “Năm nay đến lượt nhà mấy đứa náo nhiệt rồi.”

Nói xong thì tiếp tục đi xuống lầu.

Trì Ngôn và Tần Cố nhìn nhau cười.

Dán câu đối xuân xong, bọn họ mới phát hiện quên chưa mua chữ Phúc, thế là quyết định cùng nhau đi mua, vừa hay xuống lầu đi dạo phố, cảm nhận một chút bầu không khí ngày lễ tết.

Nghe nói bọn họ muốn ra ngoài, Trì Nguyệt Hoa ở trong nhà bếp la lớn: “Ngôn Ngôn, lúc về nhớ mua nước hoa quả.”

Trì Ngôn đã đi đến cửa, nghe được câu này thì cũng quay đầu hướng vào trong nhà la lớn: “Con biết rồi.”

Sau đó tay nắm tay với Tần Cố cùng nhau ra ngoài.

Bầu không khí tết trên đường phố nhộn nhịp hơn hẳn, cả con đường treo đầy đèn lồng, giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ. Phố xá vào buổi sáng là nhộn nhịp nhất, lúc này thì mọi người đều đã về nhà bận chuẩn bị cơm giao thừa, người dạo phố ít đi rất nhiều.

Bọn họ kiếm một cửa hàng tạp hóa gần đó, đi vào mua chữ Phúc, mua xong thì thuận tiện dạo phố một lúc. Trên đường có gặp phải hàng xóm quen biết thì sẽ mỉm cười chào hỏi nhau.

Hàng xóm: “Về đón tết à?”

Trì Ngôn: “Vâng ạ.”

Hàng xóm: “Về lúc nào đấy?”

Trì Ngôn: “Cháu mới về hôm nay.”

Hàng xóm: “Bận rộn thật đấy. Đây là bạn trai cháu à? Đẹp trai quá.”

Trì Ngôn: “Không phải bạn trai, đây là tiên sinh nhà cháu.”

Lúc nói lời này, Trì Ngôn đang nắm chặt tay Tần Cố, khoảng cách rất gần, bóng dáng hai người nhìn có vẻ rất thân mật.

Chào hỏi nhau xong, bọn họ đi ngang qua một cửa hàng thú cưng.

Trong chiếc lồng thỏ ở cửa có một chú thỏ nhỏ với bộ lông trắng tuyết, hai lỗ tai dài dài, cặp mắt như được tô điểm bởi hai viên đá hồng ngọc.

Trì Ngôn bất chợt dừng chân nhìn ngắm nó.       

Cậu đang mặc một chiếc áo lông khá rộng, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại, lại ngồi xổm trước lồng thỏ nên nhìn y hệt một chiếc bánh bao hoàng kim tròn tròn.

Trì Ngôn quay đầu hỏi: “Đáng yêu không?”

Tần Cố nhất thời không biết Trì Ngôn đang hỏi chính bản thân cậu, hay là đang hỏi chú thỏ nhỏ trong lồng. Ánh mắt anh dừng trên người Trì Ngôn, gật đầu, chậm rãi phun ra hai chữ.

“Đáng yêu.”

Thỏ con đáng yêu, người còn đáng yêu hơn.

Trì Ngôn nhớ tới đồ trang trí thỏ con nhìn thấy trong phòng Tần Cố lúc trước, khi ấy Tần Cố có nói với cậu, lúc nhỏ anh từng nuôi thỏ, nhưng về sau bị mang đi, từ đó không còn nuôi nữa.

Cậu đứng lên, quay đầu hỏi: “Anh có muốn nuôi một con không?”

Tần Cố lại lắc đầu, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Chúng ta về thôi.”

Trì Ngôn dạ một tiếng, cậu chưa từng nuôi động vật nhỏ, hỏi anh có nuôi thỏ không là vì Tần Cố nói trước đây anh từng nuôi thôi.

Với lại cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích của Tần Cố với loài động vật nhỏ này, như thể nguyện vọng hồi nhỏ không được thỏa mãn, sau khi lớn cứ nhớ mãi không quên.

Bọn họ vẫn nắm tay nhau, lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ ở đầu hẻm thì tiến vào mua một hộp nước hoa quả.

Trên đường trở về, Tần Cố mới chậm rãi nói: “Chú thỏ con ấy là anh mua hồi học tiểu học, mỗi ngày tan học về nhà, anh đều sẽ thay nước đút đồ ăn cho thỏ con.”

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Thẳng đến khi có một ngày về nhà, anh phát hiện không thấy nó đâu nữa, mới biết bị cha anh bảo người ta mang đi rồi. Cha anh chưa bao giờ nhìn thuận mắt với những chuyện anh làm, nuôi thỏ cũng vậy.”

Bàn tay Trì Ngôn đang nắm lấy tay anh siết chặt.

“Nói với em mấy chuyện này là vì anh đã buông xuống từ lâu.” Tới lượt Tần Cố nhéo tay cậu, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Không cần lo lắng.”

Trì Ngôn gật đầu, “Dạ!”

Có lời này của Tần Cố thì cậu yên tâm rồi.

Chờ bọn họ về thì cơm nước đã sắp xong, có cá có thịt, đầy ắp cả một bàn. Hai người hỗ trợ bày dọn chén đĩa.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, tivi ở ngoài phòng khách vẫn luôn được bật từ lúc về tới giờ. Bên nhà hàng xóm hình như đang ăn cơm, tiếng nói cười truyền tới từ phía cách vách, nghe có vẻ rất náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm nhà họ có nhiều người cùng ăn cơm giao thừa thế này, tuy chỉ có bốn người, nhưng đã náo nhiệt hơn những năm trước khá nhiều.

Trước khi ăn cơm, bọn họ dùng nước trái cây thay rượu cùng cụng ly, cầu chúc một năm mới thuận buồm xuôi gió, khỏe mạnh bình an, những câu chúc phúc đơn giản nhất, cũng chân thành nhất.

Một bữa cơm ăn đến gần một tiếng đồng hồ, chờ bọn họ ăn cơm xong thì chương trình Đêm hội mùa Xuân bắt đầu được phát sóng. Cơm giao thừa do Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân cùng nhau chuẩn bị, nhiệm vụ rủa chén thì giao cho Trì Ngôn và Tần Cố.

Bọn họ rửa chén xong đi ra, Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân đang ngồi trên sô pha, vừa xem Đêm hội mùa Xuân vừa cắn hạt dưa, cùng nhau trò chuyện về các tiết mục năm nay, thỉnh thoảng bật cười sang sảng.

Trì Ngôn đi tắm trước, sau đó nhường nhà tắm cho Tần Cố, mình thì về phòng trước.

Cậu nằm trên giường xem điện thoại. Trong nhóm chat công ty, mọi người đang phát lì xì, cậu cũng vào giựt một cái, mới vừa giựt xong thì mọi người tag cậu mau xuất hiện phát lì xì, còn gọi cậu là phu nhân tổng giám đốc.

Nhóm chat:

‘@Phòng Tổng giám đốc – Trì Ngôn, phu nhân tổng giám đốc phát lì xì!’

‘@Phòng Tổng giám đốc – Trì Ngôn, không phát một bao coi sao mà được?’

‘@Phòng Tổng giám đốc – Trì Ngôn, vậy thì tất nhiên không chỉ một bao nhỉ! Phu nhân tổng giám đốc nhanh phát lì xì!’

Trên màn hình thấy toàn là tên của cậu.

Trì Ngôn vẫn có đôi chút xấu hổ với xưng hô này. Cậu nhấn vào bao lì xì, đang nhập số tiền thì cửa phòng mở ra, Tần Cố vừa mới tắm rửa xong tiến vào.

“Anh phát lì xì giúp em.”

Trì Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn anh, bèn thoát ra khỏi khung chat. Tần Cố vừa mới phát một bao lì xì, nhóm chat lúc này đều spam cùng một câu.

Nhóm chat:

‘Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!’

‘Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!’

‘Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!’

Nhìn là biết ngay copy paste.

Rất là chỉnh tề.

Tần Cố lên giường nằm xuống cạnh cậu, Trì Ngôn tự nhiên dựa sát qua, rúc người vào lòng anh. Cậu ngước mắt hỏi: “Vừa rồi anh phát bao nhiêu vậy?”

Tần Cố ra vẻ bí ẩn, “Em xem là biết.”

Trì Ngôn vừa định nói vẫn có người chưa giựt lì xì, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tần Cố chuyển khoản riêng cho cậu, bên trên còn có ghi chú – Tiền mừng tuổi Ngôn Ngôn.

Chẳng cần nhấn vào vẫn có thấy được số tiền hiện rõ bên trên.

Trì Ngôn bất giác cong môi mỉm cười.

Câu đâu phải con nít chứ, còn cho cậu tiền mừng tuổi.

Nhưng cậu vẫn nhận lấy, cũng gửi cho Tần Cố một bao lì xì, sau đó giục anh, “Mau nhận.”

Tần Cố đành phải nghe lời cậu nhận lấy, thuận tay sờ sờ đầu cậu, ôm lấy người vào lòng, tư thế của hai người tự nhiên và vô cùng thân mật.

Trì Ngôn tiếp tục giựt lì xì, ngoại trừ nhóm công ty thì còn cả mấy nhóm bạn học trước kia nữa.

Khoảng thời gian trước nghe nói nhà họ Mục xảy ra chuyện, vốn lưu động nhà máy của Mục Nam Sơn xảy ra vấn đề, đang sát bên bờ vực phá sản, còn đứa con trai Mục Hàm cũng bị tra ra được không phải con ruột của ông ta.

Bởi vì biến cố này, mấy người bạn học cũ có quan hệ khá tốt với Mục Hàm đều không dám hó hé lên tiếng trong nhóm chat, đặc biệt là sau khi Trì Ngôn phát lì xì, trừ bọn họ ra thì những người còn lại đều la hét đòi uống rượu mừng của cậu.

Trì Ngôn trả lời một câu không tổ chức tiệc, sau đó chuyển qua nói chuyện với Kỳ Phi Dương, chúc nhau năm mới thuận lợi. Chắc do cả năm nay quá mệt nhọc, cậu chỉ chơi điện thoại có một lúc đã nhịn không được ngáp dài ngáp ngắn.

“Buồn ngủ?” Tần Cố nhìn về phía cậu, xoa nhẹ bả vai cậu, “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

Trì Ngôn lắc đầu, “Còn chưa đón giao thừa mà.”

“Không sao, em ngủ đi.” Tần Cố nói: “Chờ đến thời gian giao thừa anh sẽ gọi em dậy.”

Trì Ngôn vẫn lắc đầu, “Hay là thôi ạ, lát nữa không dậy được thì làm sao.”

Tần Cố hỏi cậu: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ừm…” Trì Ngôn liếc nhìn về phía phòng khách, lại nhìn về phía Tần Cố, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm chút chuyện?”

Tần Cố biết rõ còn hỏi: “Chuyện gì?”

“Thì là…” Trì Ngôn ngượng ngùng nói ra miệng, cậu quay ngoắt mặt đi, giọng như làm nũng, “Không muốn làm thì thôi.”

Vừa dứt lời, đèn phòng ngủ lập tức tối đi, trong bóng tối, miệng Trì Ngôn bị anh lấp đầy. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã phải trao đổi một nụ hôn sâu với Tần Cố.

Ở ngoài phòng, tiếng tivi cùng với tiếng cười, thoắt lớn thoắt nhỏ, lúc xa lúc gần.

Trong phòng, hơi thở dồn dập phập phồng không ngừng.

Ước chừng trôi qua mấy tiếng, động tĩnh trong bóng tối mới chậm rãi dừng lại. Cửa sổ kính phản chiếu ánh sáng bên ngoài, từng chùm pháo hoa bay lên ở phía xa, bừng sáng lan ra như những đóa hoa nở rộ giữa bầu trời đêm.

Trì Ngôn nằm bò trong lòng Tần Cố, chậm rãi thở dốc, nghe được Tần Cố ghé vào bên tai cậu nói: “Sắp đến giao thừa rồi.”

Trì Ngôn dạ một tiếng, treo trên người anh không nhúc nhích. Qua một lúc, dưới lầu truyền tới tiếng reo hò, có người đang hét lớn năm mới vui vẻ.

Tần Cố cúi đầu, hôn vào mi tâm người trong lòng, cũng nói một tiếng: “Ngôn Ngôn, năm mới vui vẻ.”

Trì Ngôn hơi ngước mắt, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm trong bóng đêm, cũng nói bốn chữ: “Năm mới vui vẻ.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại sáp vào hôn nhau, sau đó lúc tách ra, Trì Ngôn không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.

Cậu mềm nhũn nằm tựa trên người Tần Cố, trước đó rất buồn ngủ, giờ thì lại không hề buồn ngủ chút nào.

Cậu nhớ tới chú thỏ con nhìn thấy lúc ban ngày, ngẩng đầu lên hỏi lại xác nhận: “Không nuôi một con thật à?”

“Không nuôi.” Tần Cố hôn lên gò má cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, “Anh đã có một con rồi.”

Một chú thỏ con độc nhất vô nhị chỉ thuộc về anh.   

== Hoàn chính văn ==