Lạc Dực Thừa nhàn nhã uống một hớp rượu, rồi bóc hai viên đậu phộng trên bàn vào miệng, dứt khoát trả lời:
- Không đi!
Gia chủ Lạc lại hít vào một hơi thật sâu, cố nén xúc động muốn đập chết con trai mình. Điệu bộ ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ này chướng mắt hết sức.
- Anh không muốn gặp vợ con của anh à? - Ông ta nói tiếp - Hai ngày sau tôi sẽ đích thân tới Bắc Kinh một chuyến, anh có thể đi cùng tôi.
Ông ta đã suy nghĩ kỹ, nếu muốn lấy lại Đại Đao từ trong tay Lạc Ninh, dẫn con trai đi cùng sẽ thì có hy vọng hơn chút đỉnh. Vả lại bây giờ nhà họ Lạc và Lạc Ninh còn chưa mâu thuẫn tới mức người sống kẻ chết, nếu có con trai đứng giữa làm cầu nối, biết đâu có thể xoa dịu mối quan hệ. Lúc này Lạc Ninh đã trưởng thành tới mức khó mà khống chế rồi, thay vì chèn ép, chi bằng tận dụng.
Lạc Dực Thừa thật sự rất hiểu ba mình, vừa nhìn thái độ của ông ta là biết ông ta đang suy tính chuyện gì. Bởi vì Lạc Dực Thừa đã thất vọng và không trông mong gì từ rất lâu rồi, cho nên ông cũng không còn buồn bã hay cảm thấy trái tim lạnh giá thêm nữa, âu cũng thành thói quen.
Ông không mắc lừa, nói:
- Có duyên thì tự nhiên sẽ gặp lại, tôi không cưỡng cầu.
Gia chủ Lạc: "..."
Ông ta tức quá hoá cười:
- Được, nếu anh đã không muốn ra ngoài thì anh cứ ở trong đó cả đời đừng bao giờ bước ra ngoài nữa.
Lạc Dực Thừa nhún vai, nói:
- Tới lúc tôi muốn ra thì tôi sẽ ra được thôi, chuyện này không cần ba lo.
- Giỏi, giỏi lắm! - Gia chủ Lạc hừ lạnh - Để tôi xem anh sẽ ra ngoài kiểu gì.
Nói xong, ông ta xoay người chuẩn bị rời đi thì Lạc Dực Thừa ở đằng sau gọi:
- Ba, tôi có vài điều thắc mắc muốn hỏi ba. Ba có thể giải thích những thắc mắc này cho tôi được tỏ không?
Gia chủ Lạc khó hiểu xoay người lại hỏi:
- Thắc mắc chuyện gì?
Ánh mắt Lạc Dực Thừa lộ ra vẻ hóng hớt.
- Ba, cái bà quả phụ giả nhà chúng ta ấy… có phải là do ba lén lút bóc tem không?
- Thật ra nếu ba muốn tự mình lưu lại máu mủ cho anh hai tôi thì ba cứ lấy luôn bà quả phụ giả là được rồi mà, sao cứ đẩy tôi ra làm cái cớ để che đậy thế nhỉ.
- Dù sao mẹ tôi cũng rất thích bà quả phụ giả, làm con dâu làm sao mà thân thiết bằng làm chị em chứ.
- Vừa hay ông anh đáng thương của tôi dưới kia cũng không cần phải đội một cặp sừng siêu to khổng lồ trên đầu bởi cha mẹ mình buộc đội, đỡ phải chết không nhắm mắt!
Lạc Dực Thừa chế nhạo hết sức gay gắt. Trong cái nhà này, Lạc Dực Thừa chỉ thật sự có cảm tình với anh trai và em gái của mình.
Gia chủ Lạc không ngờ con trai sẽ nói những điều này, ông ta không khống chế được cơn tức giận mà phun ra một búng máu.
- Nghiệp chướng! Thứ nghiệp chướng này!
Nếu không phải vì Lạc Dực Thừa là đứa con trai duy nhất của mình, chắc chắn ông ta đã trục xuất Lạc Dực Thừa ra khỏi gia tộc rồi. Sao có thể nói năng như thế? Từng câu từng chữ như đâm vào trái tim!
Nhắc đến con trai cả, giọng điệu của gia chủ Lạc mang theo vài phần đau đớn tột cùng:
- Anh trai của anh đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, anh bớt khẩu nghiệp lại coi như tích chút phước đức đi!
Lạc Dực Thừa bỗng nhiên bật cười thành tiếng:
- Đây là câu nói đùa buồn cười nhất là tôi từng được nghe đấy.
- Mấy người cũng biết là anh trai của tôi không còn nữa à, muốn tôn trọng anh ấy à?
- Tôi nghĩ hoài mà không ra, nếu mấy người tôn trọng ảnh thì mắc gì muốn cho ảnh đội cái sừng kể cả khi ảnh đã đi rồi?
- Mấy người có dám để tay lên ngực và tự hỏi thử xem, cái chết của anh ấy là do ai gián tiếp tạo ra hay không? - Nói đoạn, Lạc Dực Thừa bật cười tự giễu: - Thật ra anh ấy chết cũng tốt, tránh cho cả đời không thể tự làm chủ cuộc đời mình.
- Bị buộc phải lấy một cô gái mà mình không thích, trở thành con rối gỗ trong tay cha mẹ, sống mà như cái xác không hồn thì đúng là chẳng có gì thú vị.
Mối quan hệ giữa Lạc Dực Thừa và anh trai mình rất tốt, ông ấy biết anh trai hoàn toàn không có tình cảm gì với Lâu Anh Hoa cả. Anh cả nảy sinh tình yêu với cô gái hầu hạ bên người anh ấy từ lúc còn nhỏ, nhưng tình cảm này lại bị mẹ của bọn họ phát hiện. Vì vậy, mẹ họ mới trở về nhà họ Lâu nhận nuôi Lâu Anh Hoa, rồi đưa về làm vợ của anh trai, còn nói hoa mỹ là bồi dưỡng tình cảm từ tấm bé, thanh mai trúc mã, song hỷ lâm môn gì đó… Bởi vì trên vai anh cả phải gánh trách nhiệm với nhà họ Lạc, vả lại tình cảm dành cho cô gái kia chẳng qua chỉ là một đoạn say nắng thời còn ngô nghê, và cũng rất kính trọng cha mẹ nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh cả cho rằng nếu đã lấy Lâu Anh Hoa rồi thì bản thân nên có trách nhiệm, tự anh ấy đã buông bỏ tình yêu gà bông thuở niên thiếu rồi. Cô gái kia cũng bị anh cả đưa ra khỏi đảo. Mười mấy năm sau, sự yêu thích của anh cả đối với cô gái trẻ đã dần phai nhạt theo thời gian, anh ấy thậm chí chưa từng tìm hiểu cuộc sống của người ta ra làm sao. Có khi anh ấy đã sắp quên mất tình yêu chớm nở năm ấy cũng nên.
Anh ấy cố gắng thích và săn sóc vị hôn thê Lâu Anh Hoa, cả tinh thần và thể xác đều chưa từng làm gì có lỗi với bà ta. Thế nhưng Lâu Anh Hoa vẫn còn nhớ rõ chuyện ảnh cả và cô gái kia, muốn nhổ cái gai trong lòng cho bằng được. Vì vậy bà ta bắt đầu điều tra tình hình của cô gái kia, cho dù người ta đã lấy chồng sinh con rồi, bà ta cũng không buông tha. Bà ta bày bố sự cố ngoài ý muốn, chẳng những cô gái mất mạng, đến cả chồng và con trai của cô ấy cũng chết theo. Không ai ngờ rằng anh cả lại tình cờ phát hiện ra chuyện này. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ Lâu Anh Hoa có thể tàn nhẫn và độc ác đến vậy, anh ấy hối hận bởi vì tình cảm ngây thơ thời trẻ đã hại một nhà ba người vô tội. Anh cả thật sự không thể nào ở chung với một người đàn bà thâm độc như Lâu Anh Hoa nữa, vì vậy mới ồn ào tới tai mẹ họ. Vậy mà bà cụ vẫn đứng về phía Lâu Anh Hoa, cho rằng con nhóc năm đó cố tình dụ dỗ con trai của mình không phải là thứ tốt lành gì, bây giờ người cũng đã chết rồi, truy cứu cũng chẳng được gì. Vì vậy, anh cả trở nên lầm lì và chán chường, khoảng thời gian đó tinh thần lo lắng không yên, cho nên mới chết bất đắc kỳ tử trong lúc ra ngoài làm việc. Chuyện này chỉ có người nhà bọn họ biết thôi, và nó cũng đã thành một điều cấm kỵ.
- -Editor: Autumnnolove--
Lúc này nghe Lạc Dực Thừa nhắc lại, sắc mặt gia chủ Lạc thay đổi:
- Đủ rồi, đừng nói nữa!
Lạc Dực Thừa cười lạnh:
- Sao dám làm mà không dám cho người ta nói?
- Anh cả và em út bất hạnh thế này là do ba mẹ cả đấy, cuối cùng người thì chết, người thì cô độc.
- Cả tôi nữa chứ, nếu tôi không kiên quyết phản kháng thì bây giờ cũng lâm vào cảnh vợ con ly tán rồi, đã vậy còn bị quý vị cắm sừng.
- Ba, tôi thật sự rất tò mò, ba và mẹ làm nhiều chuyện như vậy, có thấy thẹn với lòng không?
Gia chủ Lạc lau vết máu trên miệng, nói:
- Thành ra chúng bây đều hận ba mẹ chúng bây sao?
Lạc Dực Thừa thành thật trả lời:
- Thật ra thì cũng không hận cho lắm, nhưng oán thì có đấy.
- À mà sau này tuyệt đối đừng tới tìm tôi hay em gái kể lể tình cảm hoặc chơi chiêu ruột thịt gì nữa. Tình cảm của chúng tôi dành cho ba mẹ đã bị ba mẹ dùng hết từ nhiều năm trước rồi, bởi những gì ba mẹ làm.
Cả người gia chủ Lạc bỗng nhiên trở nên già nua, nói:
- Được, chúng mày đúng là rất giỏi.
Trong lòng ông ta không mấy dễ chịu, nhưng vẫn mạnh miệng tỏ ý mỉa mai:
- Làm cứ như là chúng tôi thèm anh chị chăm sóc lúc tuổi già lắm ấy.
Ông ta không ngờ sinh ra ba đứa con, cuối cùng lại ra nông nỗi này. Ông ta càng không muốn thừa nhận là do vợ chồng ông ta gây ra. Đứa con trai này là một thằng chó chết, nó chuyên gia xát muối vào trái tim người ta.
Lạc Dực Thừa nở một nụ cười trên mặt, nói:
- Tất nhiên là hai người không cần chúng tôi phụng dưỡng lúc tuổi già rồi, sau này chắc chắn hai người cũng sẽ không tới mức già cả cô quạnh không nơi nương tựa.
- Dù sao ba cũng chỉ cần có mẹ tôi thôi, mấy chuyện mẹ tôi làm có ba mới chịu được. Hai người cứ dày vò nhau là được rồi.
Lạc Dực Thừa còn chắp tay nói với gia chủ Lạc:
- Cảm ơn đã buông tha tôi, tôi thay mặt em gái, cảm ơn các vị!
- Ba mẹ yên tâm, sau này hai đứa bất hiếu như chúng tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện làm chướng mắt hai người đâu.
Lạc Dực Thừa thật sự không có suy nghĩ trở về nhà họ Lạc và sống cùng hai vị này. Với tính tình của mẹ mình, ông ấy còn không chịu nổi, ông ấy không muốn để vợ con mình phải chịu ấm ức đâu. Dù sao cũng chẳng còn tình cảm, thế thì cần gì phải gắng gượng làm cho đôi bên khó chịu.