Lôi Lệ Phi không ngờ bản thân cố ý dẫn hướng dư luận và thêm dầu vào lửa lại bị bắt tại trận. Ông ấy chỉ sợ sau khi bà quả phụ giả trở về, Lạc gia sẽ tha cho bà ta. Cho nên mới nghĩ ra cách dấy lên tin đồn tình ái, đưa cha vợ và bà quả phụ giả lên đầu sóng ngọn gió, để mọi người tự mình tưởng tượng.
Để chứng minh mình trong sạch, chắc chắn cha vợ sẽ không bao che bà quả phụ giả. Biết đâu ngay cả phu nhân Lạc gia cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, không thể tránh khỏi hình thành cái gai trong lòng. Trước kia yêu thích bà quả phụ giả bao nhiêu, sau này sẽ chán ghét bà ta bấy nhiêu.
Ai có ngờ đâu cha vợ mới đó đã quay lại rồi, Lôi Lệ Phi sờ mũi và mỉm cười ngượng ngùng, "Con nói đùa cho vui thôi, xin ba đừng tính toán với con".
Gia chủ Lạc gia cố nhịn cơn xúc động muốn giết Lôi Lệ Phi, liếc nhìn ông ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Hoạ từ miệng mà ra, tôi sẽ đích thân tới Lôi gia để nói chuyện với ba anh về chuyện hôm nay".
Hôm nay chuyện trở nên như vậy, không thể không kể đến "công lao" của đứa con rể này. Ông ta không muốn cho qua dễ dàng như vậy, nếu không thì ông ta không thể nguôi giận.
Lôi Lệ Phi rụt cổ, "Ba, làm ơn buông tha cho con một lần đi mà".
"Câm miệng!". Gia chủ Lạc gì chỉ muốn bịt miệng tên khốn này ngay lập tức.
Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm không khỏi bật cười, lão Lôi quả nhiên là lão Lôi, là một tay điêu luyện trong việc tìm đường chết. Nếu không phải hiện tại không thích hợp, họ thật sự tin rằng gia chủ Lạc gia sẽ nhịn không được mà trực tiếp đập chết lão Lôi. Nhưng không thể không nói, lão Lôi đúng là cố gắng hết sức.
Lôi Lệ Phi cũng không muốn chọc điên người cha vợ già của mình lúc này, nếu không hôm nay chắc chắn ông ấy sẽ rất bi kịch, vì vậy lần này ông ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Gia chủ Tư Không cũng lên tiếng cho mọi người một con đường lui, "Được rồi, bây giờ bắt đầu đại hội giao lưu thôi".
Những người khác cũng không muốn xem kịch nữa, tiếp tục xem thì không biết khi nào mới xong. Họ cảm nhận được gia chủ Lạc gia đang ở bên bờ bùng phát cơn giận rồi, nếu như phát sinh thêm chuyện gì nữa, có lẽ ông ta sẽ bất chấp tất cả mà nổi điên.
"Đúng, đúng, bắt đầu đại hội giao lưu đi". Gia chủ nhà khác cũng lần lượt lên tiếng tán thành.
Gia chủ Tư Không chủ động lấy ra một món đồ, thả con tép bắt con tôm, dẫn dắt mọi người nhập cuộc. Nhưng lúc này người Lạc gia hoàn toàn không còn tâm trạng mà tham gia đại hội giao lưu nữa, cả đám đều đang thất thần. Nhất là gia chủ Lạc gia, mặt mày sa sầm, toàn thân tản ra khí lạnh như thể "người sống không nên đến gần".
Lạc Ninh vui vẻ và hài lòng kéo tay Lâu Nhiễm Nhiễm, tiến lên xem những món đồ có thể trao đổi mà mọi người mang đến. Nhìn điệu bộ của cô như thể những chuyện xảy ra lúc nảy chẳng liên quan gì đến cô cả.
Đám "cáo già" ở đây không khỏi cảm thán, tâm tư Lạc Ninh thật sự không phải thâm trầm theo cách bình thường. Hôm nay, Lạc Ninh đã khiến Lạc gia mất hết thể diện, còn vạch trần chuyện đại phu nhân không còn trong trắng. Lạc gia chẳng những không biết ơn cô, mà chắc chắn sẽ hoàn toàn căm thù cô. Lần này Lạc Ninh có thể an toàn rời đảo và trở về nước hay không, đây vẫn còn là ẩn số.
Trông thái độ của Lạc Ninh lúc này, không biết là thật sự vô tư, hay đã đoán trước được và cảm thấy bản thân có thể tránh thoát. Nhiều vị trưởng lão cáo già nghĩ rằng có lẽ là vế sau, họ không thể nhìn thấu con nhóc này.
Hơn nữa, trước đó Lạc Ninh bộc lộ tài năng cũng khiến họ có chút kiêng kị, họ không nhìn ra được Lâu Anh Hoa che giấu tướng mạo, nhưng Lạc Ninh lại nhìn ra. Mà quan trọng là Lạc Ninh có thể cởi bỏ bí thuật che mặt của Lâu Anh Hoa hết sức nhẹ nhàng, đây là điều không hề đơn giản.
Lạc Ninh vẫn còn rất trẻ, tài năng thiên phú và thực lực đã mạnh đến vậy rồi. Nếu con bé không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thì con đường tương lai là không có giới hạn. Không biết hai vợ chồng Lạc gia kia nghĩ gì, vì một đứa con dâu cả không có quan hệ huyết thống, chẳng những làm cho con trai xa cách, mà còn đẩy đứa cháu gái có thiên phú cao về phía đối địch, có đáng không chứ?
Gia chủ Lạc gia cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Đầu tiên, ông ta cảm thấy hối hận, không nên nghe lời vợ mình răm rắp, không nên nuông chiều vợ mình, để rồi bị Lâu Anh Hoa xỏ mũi dắt đi. Bây giờ vì một người ngoài, trái lại còn khiến họ trở thành cá mè một lứa, trở thành trò cười lớn nhất trên đảo, cảm giác này rất khó chấp nhận.
Về phần Lạc Ninh, thái độ của ông ta tương đối phức tạp. Một mặt, ông ta trộm nghĩ quả nhiên là con của con ông ta, thủ đoạn và tài trí hơn hẳn tất cả người trẻ trên đảo. Mặt khác, ông ta vẫn nhịn không được mà đổ hết lỗi lầm lên đầu Lạc Ninh, càng chán ghét Lạc Ninh hơn. Suy cho cùng, hôm nay Lạc gia mất mặt như vậy là do Lạc Ninh tạo ta. Thân là cháu gái, mà còn cố tình dẫm lên mặt mũi Lạc gia, để mọi người chê cười Lạc gia, không thể ưa nổi!
Tâm tư của gia chủ Lạc gia hoàn toàn không đặt vào đại hội giao lưu, ông ta liên tục thất thần. Một tiếng cảm thán giúp ông ta hoàn hồn lại.
"Đây là đan dược bồi bổ nguyên khí sao?".
Gia chủ Lạc gia lấy lại tinh thần rồi nhìn qua đó. Ông ta thấy một vị trưởng lão đang cầm bình sứ trong tay, hỏi Lạc Ninh với đôi mắt sáng rực. Ánh mắt của những người xung quanh cũng mang theo độ ấm khi nhìn vào chiếc bình sứ kia.
"Đúng vậy, đây là đan dược bồi bổ nguyên khí, rất tốt cho các vị tiền bối".
Ông ta nghe được câu trả lời của Lạc Ninh, lập tức cau mày. Họ là người tu luyện phong thủy huyền thuật, bồi bổ nguyên khí vô cùng quan trọng, có thể tăng cường thực lực, lúc thi triển huyền thuật cũng càng có nguyên khí hơn.
Hiện tại các gia tộc lớn đang sử dụng đan dược bồi bổ nguyên khí do tổ tiên để lại, bởi vì đã không còn ai biết cách luyện thuốc, do phương thuốc không còn đầy đủ hoặc bị thất truyền cả rồi. Bây giờ dùng một viên là bớt đi một viên, cho nên các gia tộc lớn chỉ dùng chúng làm phần thưởng. Không ai nỡ sử dụng chúng, cho dù là tộc lão và gia chủ các nhà.
Sao trong tay Lạc Ninh lại có loại đan dược này? Những người khác rất tò mò đối với đan dược trong tay Lạc Ninh.
Một người đứng ra hỏi Lạc Ninh thử: "Cô còn đan dược nữa không?".
Lạc Ninh gật đầu: "Còn chứ, nếu mọi người có thể lấy ra thứ gì đó mà tôi đang cần, tôi có thể lấy đan dược để đổi với mọi người".
Sau đó còn lấy trong túi ra vài món trang sức bằng ngọc, "Cũng có thể trao đổi bằng pháp khí cao cấp".
Các vị gia chủ và trưởng lão: "...", họ chợt nhận ra Lạc Ninh còn giàu có hơn cả họ, thật sự muốn cướp quá đi mất!
Tất nhiên thứ mà họ nhắc tới là đan dược và pháp khí cao cấp thôi, họ cảm thấy rất hứng thú đối với vật phẩm trong tay Lạc Ninh.
"Lạc Ninh, cô muốn đổi những món đồ gì?".
Lạc Ninh trả lời: "Dược liệu lâu năm, đồ vậy có chứa cát khí hoặc linh vật cũng được".
"Mọi người có thể lấy ra những thứ mà mọi người cho rằng nó có giá trị, nếu tôi cảm thấy hứng thú thì cũng có thể đổi".
Vì vậy mọi người hào hứng lấy đồ đạc ra cho Lạc Ninh xem thử, muốn trao đổi với cô. Lạc Ninh đúng là để ý vài món, sau đó dùng đan dược và pháp khí cao cấp đổi lấy.
Thấy Lạc Ninh có rất nhiều đan dược, có người nhịn không được bèn hỏi: "Lạc Ninh, cô lấy đâu ra nhiều đan dược vậy?".
Lạc Ninh bật cười: "Đây là đan dược tôi tự tay luyện chế mà, tất nhiên là phải nhiều rồi".
"Hả? Đây đều là đan dược cô tự mình luyện chế sao? Thật hay giả thế?". Rất nhiều người ở đây bật thốt lên, rõ ràng là không tin cô.
Lạc Ninh nhún vai, "Thật sự là do tôi tự tay luyện chế, các vị không tin thì tôi cũng không còn cách nào".
Sau đó lại lấy ra hai lọ, "Vẫn còn hai lọ, có ai muốn đổi nữa không?".
"Tôi muốn!".
"Tôi cũng muốn đổi!".
Mọi người vội vàng tranh suất đổi đồ, sau khi thấy Lạc Ninh lấy ra thêm hai lọ nữa thì không khỏi khiếp sợ, và càng tin rằng đan dược thật sự là do Lạc Ninh tự luyện. Nếu không sao có thể nhiều đến vậy, gia chủ các nhà còn không có được bao nhiêu đó nữa là. Cứ như vậy, địa vị của Lạc Ninh trong lòng mọi người không ngừng tăng lên.