Phu nhân Lạc tức giận đến hôn mê bất tỉnh, gia chủ Lạc thấy vậy thì vô cùng nóng nảy. Ông ta vội vàng bế phu nhân Lạc lên, "Mình ơi, mình ơi!".
Tạm thời không quan tâm đến chuyện ở đây nữa, mà nhanh chóng bế phu nhân Lạc tới phòng nghỉ của Lạc gia.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khả năng chấp nhận thực tế của phu nhân Lạc đúng là kém cỏi. Song, hôm nay đúng là Lạc gia đã mất hết thể diện rồi. Đại phu nhân Lạc gia luôn được xem là phụ nữ mẫu mực trong giới các gia tộc phong thủy cổ thế mà là "hồng hạnh xuất tường", đây chắc chắn là một tin tức chấn động. Đồng thời đã chứng minh được rằng, Lạc Ninh người ta không có đặt điều nói xấu. Lúc này bỗng nhiên mọi người cứng họng nhìn nhau, không biết nên nói gì mới phải.
Lạc Ninh nhìn bà quả phụ giả bằng vẻ mặt lạnh lùng, "Thảo nào lại gấp gáp tìm ba tôi để kết hôn chóng vánh, thì ra là đã sớm vụng trộm với người khác ở ngoài rồi".
"Chẳng lẽ là đã có con hoang rồi nên mới muốn lợi dụng ba tôi đổ vỏ, trộn lẫn với huyết mạch của Lạc gia?".
Gia chủ Minh gia ho khan một tiếng, "Chuyện này…xem tướng mạo của bà ta thì chưa có con đâu".
Tuy gia chủ Minh gia cũng cảm thấy vị đại phu nhân này không giữ nữ tắc*, nhưng dẫu sao Minh gia và Lạc gia đã sớm bị ràng buộc với nhau rồi, ông ta không muốn Lạc gia xấu mặt thêm nữa.
(*Nữ tắc: khuôn phép dạy cho phụ nữ thời xưa.)
Lôi Lệ Phi tiếp lời: "Thì tất nhiên là sẽ không có thai bây giờ rồi! Dù sao Lạc Dực Thừa vẫn còn đang bị giam cầm bên trong cấm địa kia kìa".
"Kiểu gì cũng phải chờ đến khi Lạc Dực Thừa đồng ý chuyện một nam thừa tự hai phòng thì mới có thể mang thai được, nếu không thì làm sao trộn lẫn huyết mạch cho được?".
Ông ấy nói xong lập tức dùng tay vỗ nhẹ vào miệng, "Giàng ơi, sao tôi lại không quản được cái miệng của mình thế này!".
"Mọi người cứ coi như nãy giờ chưa từng nghe thấy gì hết nha". Ông ấy vội vàng bổ sung một câu.
Chắc chắn anh vợ của ông ấy bị bà quả phụ giả này hại chết đây mà, đương nhiên ông ấy sẽ không bỏ qua cho Lâu Anh Hoa. Có những lời Lạc Ninh không tiện nói ra, nhưng ông ấy không ngại.
Những người ở đây: "...", nhất định là cây gậy thọc cứt này cố ý. Không biết Lạc gia đắc tội ông ấy chỗ nào, thân là con rể của Lạc gia, nhưng vẫn cố tình bêu xấu Lạc gia. Chẳng lẽ ông ấy còn để bụng chuyện bị Lạc Dực Thừa đánh gãy chân lúc trước?
Ôi không, rất có thể là như vậy!
Tên khốn này và Lạc Dực Thừa trước kia là những kẻ lưu manh nhất trên đảo, còn là kiểu người lòng dạ hẹp hòi và thù dai. Lạc gia đúng là xui xẻo, có một đứa con rể như Lôi Lệ Phi.
–Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad của Autumnnolove, bản edit xuất hiện ở những nơi khác đều là tự ý sao chép–
Vốn dĩ mọi người không hề nghĩ nhiều, nhưng sau khi được Lôi Lệ Phi nhắc nhở, họ không khỏi suy nghĩ sâu xa. Con dâu cả của Lạc gia "hồng hạnh xuất tường" là thật, chẳng lẽ thật sự muốn sinh một thứ nghiệt chủng trộn lẫn vào huyết mạch Lạc gia sao?
Suy cho cùng, mọi người đều hiểu rõ tâm tư của gia chủ Lạc gia và phu nhân. Họ muốn tập trung bồi dưỡng đứa trẻ của con dâu cả và con trai thứ hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người thừa kế Lạc gia sau này chính là con của hai người. Nếu thành công tráo đổi huyết mạch, thế thì chẳng phải Lạc gia sẽ thuộc về người khác sao? Mọi người không khỏi suy nghĩ theo chiều hướng thuyết âm mưu.
Lúc này Lâu Anh Hoa lại tiếp tục cúi đầu, đôi tay siết chặt thành quyền, trong mắt tràn ngập thù hận và sát khí. Lạc Ninh, Lâu Nhiễm Nhiễm, và cả Lôi Lệ Phi, bà ta đã nhớ kỹ ba con người này, sau này nhất định phải băm thây bọn chúng ra thành từng mảnh.
Bà ta nhẫn nại ngần ấy năm trời, gây dựng tiếng tốt, nắm giữ quyền thế trong tay, kế hoạch đã sắp tới ngày thành công, lại bị hủy hoại chỉ trong một buổi. Bà ta cũng không quên trút giận lên đầu chàng trai trẻ tuổi Lạc gia đã lên tiếng khiêu khích Lạc Ninh trước. Người này không phải là người bà ta sắp xếp, cũng không biết là hắn vô tình khiêu khích Lạc Ninh hay có ai đó sai khiến hắn. Nến hắn không châm chọc Lạc Ninh trước, Lạc Ninh cũng không có cơ hội mượn gió bẻ măng, chuyện đã không ra nông nỗi này. Hắn ta đáng chết!
Lúc này chàng trai trẻ Lạc gia kia đang rất căng thẳng, hắn cảm thấy hắn sắp tiêu đời rồi. Hắn càng hối hận hơn, vì sao bản thân lại muốn làm màu chuyện khiến người ta để ý, muốn chèn ép Lạc Ninh để lập công rồi tự chuốc lấy phiền phức lớn vào người.
Sắc mặt của những người Lạc gia theo tới lần này đều không khỏi khó coi. Họ thật sự không ngờ đại phu nhân có thể ngụy trang như vậy, nhưng sau lưng thực ra lại là người lẳng lơ, khiến toàn bộ Lạc gia mất hết thể diện. Trước kia họ ủng hộ Lâu Anh Hoa bao nhiêu, ủng hộ một nam thừa tự hai phòng bao nhiêu, thì bây giờ họ càng chán ghét "chiếc giày rách" hồng hạnh xuất tường này bấy nhiêu.
Sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng trắng bệch, cô ta thầm nghĩ tiêu rồi. Thật ra cô ta cũng không biết mẹ nuôi của mình làm ra những chuyện như vậy, bây giờ bị phanh phui trước mặt mọi người, sao Lạc gia có thể chưa chấp mẹ nuôi được nữa. Đứa con nuôi được Lâu Anh Hoa nuôi lớn và ra sức bồi dưỡng như cô ta cũng sẽ không còn chỗ đứng. Tuy cô ta dựa vào nỗ lực của mình để trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ Lạc gia, nhưng bản thân cô ta hiểu rõ, hơn một nửa công lao trong này thuộc về mẹ nuôi. Những người trẻ mang dòng máu Lạc gia ngoài mặt nịnh bợ cô ta, nhưng thực chất trong lòng rất nhiều người đều không phục. Bây giờ sau chuyện lần này, những người đó cũng có thể nhân cơ hội này mà ra sức công kích cô ta.
Nếu Lạc Ninh biết được suy nghĩ trong đầu Lạc Nguyệt Phượng lúc này, chắc chắn cô sẽ nhịn không được mà thở dài, quả nhiên là đứa trẻ được bà quả phụ giả nuôi dạy. Bà quả phụ giả gặp chuyện, Lạc Nguyệt Phượng không lo lắng xem mẹ nuôi thế nào trước tiên, trái lại quan tâm chỗ đứng của mình ở Lạc gia sau này sẽ như thế nào, đều là loại ích kỷ máu lạnh như nhau cả.
Những chuyện mà Lạc Ninh cần làm hôm nay gần như đã xong, nếu còn tiếp tục, có lẽ gia chủ Lạc gia phát điên lên mất. Cô không muốn kích thích cho ông cụ điên loạn ngay, dao cùn cắt thịt mới đau, để cho hai ông bà già từ từ hưởng thụ mới hay. Từ nay trở đi, Lạc gia chính là trò cười của các gia tộc, thật tuyệt!
Vả lại gia chủ Lạc gia và phu nhân Lạc còn tự vả mặt mình. Không ngừng ép buộc con trai làm chuyện một nam thừa tự hai phòng với con dâu cả, nhưng cuối cùng lại bị con dâu cả phản bội và giáng cho một cái tát vào mặt.
Có lẽ bà cụ Lạc sẽ viện cớ sinh bệnh mà trốn ở Lạc gia, không ra ngoài giao thiệp trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì bà ta không còn mặt mũi nào nhìn người.
Còn chuyện hối hận, đó là điều đương nhiên.
Nhất là sau khi ba cô đạt tới Thiên nhân hợp nhất và thoát ra ngoài được, vợ chồng gia chủ Lạc gia chắc hẳn sẽ hối hận đến xanh ruột. Vì một chiếc giày rách hồng hạnh xuất tường mà tự tay đẩy con trai của mình ra xa, muốn bao nhiêu châm chọc là có bấy nhiêu châm chọc.
Lạc Ninh ra hiệu cho vua rắn, vua rắn lập tức ném Lâu Anh Hoa xuống đất, rồi thu người lại thành một con rắn nhỏ và bò về quấn quanh cổ tay Lạc Ninh.
Trưởng lão Lạc gia ngầm hiểu ý nhau, đưa mắt ra hiệu cho hai cô gái trẻ tuổi của Lạc gia. Hai người vừa thấy đã hiểu, lập tức tiến ra phía trước. Mỗi người túm chặt một cánh tay của Lâu Anh Hoa, đỡ bà ta lên, rồi dìu bà ra đi khỏi chỗ này và trở về phòng nghỉ của Lạc gia.
Đây là chuyện riêng của Lạc gia, mọi người không thể xen vào. Lúc này bầu không khí có chút cổ quái không nói nên lời, những người đang ngồi ở đó cũng không biết nên nói gì mới phải.
Lôi Lệ Phi không ngại lớn chuyện: "Haiz, trước đó còn nói là muốn giúp ba vợ chứng minh bản thân trong sạch, nào ngờ khéo quá hóa vụng".
Sau đó còn làm ra vẻ sợ sệt, "Không biết ba vợ có để bụng chuyện này rồi tìm tôi tính sổ hay không".
Những người có mặt: "...", Mệt mỏi hết sức, tên khốn này diễn kịch tới nghiện rồi phải không!
Nhưng sau khi nghe được ông ấy nói, mọi người không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ. Đại phu nhân Lạc gia mất trinh, không lẽ có liên quan đến gia chủ Lạc gia?
Chẳng lẽ nhà này nóng lạnh gì cũng ăn, ba chồng và con dâu…
Nói vậy cũng không phải không có khả năng này.
Lời của Lôi Lệ Phi đúng lúc bị gia chủ Lạc gia vội vàng quay lại nghe được. Ông ta tức giận tới mức ngã ngửa, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng quát lên: "Lôi Lệ Phi, tên khốn nhà anh, anh chán sống rồi!".