Trưởng tộc Lôi gia cho gọi Lôi Lệ Phi tới.
"Ba, ba tìm con có chuyện gì sao?", sau khi Lôi Lệ Phi tiến vào thì lập tức hỏi. Ông ấy cảm thấy có lẽ ba già của mình muốn nói chuyện gì đó có liên quan đến Lạc Ninh. Hai con nhóc đó rất biết cách kiếm chác, ông ấy chỉ mong tiễn họ đi càng sớm càng tốt. Trong hai ngày qua, chẳng những có rất nhiều người tới tìm ba của ông ấy mắng vốn kể khổ, mà đa số còn đi tìm ông ấy. Ai bảo ông ấy bị con nhóc Lạc Ninh đẩy ra chịu trận.
Trưởng tộc Lôi gia nói: "Con đi nói chuyện với Lâu gia và Lạc gia đi, bảo họ tới đón Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ".
Lôi Lệ Phi sửng sốt, "Sao? Bảo hai nhà đó tới đón người có vẻ không chắc ăn cho lắm".
Lạc gia không có thừa nhận xuất thân của Lạc Ninh, bảo họ tới đón con bé rất không khả thi. Hơn nữa, nếu là thật sự tới đón thì sau khi Lạc Ninh bị đưa về đó có lẽ cũng sẽ bị người Lạc gia khó chịu ra mặt hoặc đối xử lạnh nhạt. Dù sao đi nữa, Lạc Ninh là con gái của anh em tốt của mình, cháu gái của vợ hờ của mình, để cho con bé bị người Lạc gia ức hiếp ông ấy cũng không thoải mái. Về phía Lâu gia, họ ước gì có thể tống tiễn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi càng sớm càng tốt, sao còn chủ động tới đón người.
Trưởng tộc Lôi gia hiểu suy nghĩ trong đầu con mình, đưa tấm thiệp trên bàn cho Lôi Lệ Phi.
"Ngày mốt con đại diện ba đi tham gia buổi giao lưu này, nhân tiện dẫn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi cùng đi".
Lôi Lệ Phi vừa thấy tấm thiệp đã hiểu. Đây là đại hội giao lưu được tổ chức ba năm một lần, cố định trên một hòn đảo và sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Hòn đảo đó do các gia tộc chung tay xây dựng, mỗi một gia tộc đều có một nơi ở cổ định trên đó. Mang tiếng là đại hội giao lưu thế thôi, chứ thực chất là để trao đổi đồ. Trưởng tộc các nhà nhận được thiệp mời sẽ lựa chọn một vài trưởng lão và người trẻ tuổi đi cùng. Trong những lần đại hội giao lưu trước đây, ba của Lôi Lệ Phi là người dẫn đoàn và lần nào Lôi Lệ Phi cũng tháp tùng.
Lôi Lệ Phi ngẫm lại thì hiểu ra hàm ý của ông cụ, "Ba, ba muốn nhân dịp đại hội giao lưu này để tống Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ra khỏi đảo sao?".
Trưởng tộc Lôi gia gật đầu: "Tính ra con cũng không ngu lắm".
"Ba bảo con thông báo cho Lạc gia và Lâu gia tới đón người, nếu hai nhà không tới đón thì con sẽ dẫn hai đứa nó tới đại hội giao lưu, ai biết gây ra chuyện gì khiến hai nhà đó mất mặt, nhưng họ cũng không thể nào tới tìm chúng ta trả thù". Ai bảo không chịu tới đón về.
Có lẽ ông già cũng muốn sẵn dịp xem chút kịch vui, cho nên không tiện đích thân tham dự, bèn bảo Lôi Lệ Phi dẫn đoàn.
"Biết rồi thì để trong lòng đi", trưởng tộc Lôi gia chậm rãi nâng tách trà lên và uống một hớp.
Thật ra ông cụ đã chướng mắt Lạc gia và Lâu gia từ đời nào rồi. Hai người đó đều là trưởng tộc, một người hèn nhát đội vợ lên đầu, nghe lời ngon tiếng ngọt là nhún nhường ngay. Còn đòi một nam thừa tự hai phòng nữa chứ, ép con trai thứ hai phải lấy con dâu cả, không nhận lại cháu gái ruột của mình, ông cụ nghe xong cũng cảm thấy mất mặt dùm. Một người còn lại thì tàn nhẫn tới mức ngay cả con gái của mình bị mấy đứa con trai cấu kết hãm hại vẫn không quan tâm, quả là không có tầm nhìn.
Lôi Lệ Phi cười khà khà, "Ba đúng là cao tay ấn".
"Nhưng nếu Lạc gia và Lâu gia thật sự tới đón người thì sao?". Hai nhà đó lâu lâu cũng hay chướng khí lắm.
Thật ra Lôi Lệ Phi muốn xem trò hay khi dẫn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm tới đại hội giao lưu, không muốn hai nhà đó thật sự tới đón người đâu.
Trưởng tộc Lôi gia lườm lườm con trai, "Con không tung ra tin tức Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đã làm gì ở nhà chúng ta sao?".
Lôi Lệ Phi lập tức hiểu ra, "Nếu thả tin tức này ra ngoài, chắc chắn Lạc gia và Lôi gia không dám tới đón".
Gừng càng già càng cay!
Hai nhà đó cũng lo lắng bị Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm chiếm lợi, suy cho cùng Lôi gia có vua rắn thì hai nhà đó cũng có những thứ không tầm thường.
"Nhưng làm như vậy không phải Lôi gia chúng ta có chút mất mặt sao?".
Vua rắn đã bị Lạc Ninh thâu tóm, nếu bị những gia tộc khác biết được thì không biết họ hả hê cỡ nào ở sau lưng Lôi gia đâu. Bản thân Lôi Lệ Phi không thành vấn đề, dù sao người Lôi gia thật sự không có duyên với vua rắn, miễn cưỡng không được hạnh phúc.
Trưởng tộc Lôi gia cũng ôm tâm thái chẳng khác gì con mình, "Không việc gì phải xấu hổ cả, họ muốn cười cứ cho họ cười đi, nói không chừng tới lượt họ càng mất mặt hơn nữa đấy".
"Vậy được, chỉ cần nhà mình không sợ mất mặt thì con lập tức triển khai", Lôi Lệ Phi đứng dậy gật đầu.
-Editor: Autumnnolove-
Ngay tức thì, Lôi Lệ Phi cho người truyền đi chuyện tốt mà Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm gây ra ở Lôi gia trước tiên. Buổi chiều ông ấy mới đích thân liên lạc với trưởng tộc Lâu gia và Lạc gia. Để mọi chuyện càng thêm thú vị, Lôi Lệ Phi còn cố ý gọi Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm tới cạnh, lúc gọi điện thoại còn mở loa ngoài của điện thoại.
Ông ấy gọi cho trưởng tộc Lâu gia trước tiên, muôn nghìn lời nói chỉ có một ý duy nhất là nhanh chóng tới đón người nhà của mình. Trước đó trưởng tộc Lâu gia đã bị Lạc Ninh lấy đi không ít đồ, vừa nghe ngay cả vua rắn của Lôi gia cũng bị cướp mất, cả đám hả hê khi người khác gặp hoạ, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, Lôi Khâu đã làm được một chuyện có ích khi mời Lạc Ninh đến Lôi gia. Trưởng tộc Lâu gia vòng vo tam quốc một hồi, cuối cùng chỉ có một câu trả lời thôi. Ông ta là người cha tốt, rất thương con gái, nếu con gái và bạn nó ra ngoài chơi vui thì ông ta cũng không tiện phản đối, tới đón người về sẽ làm tổn thương mặt mũi con gái. Còn nói rằng Lâu Nhiễm Nhiễm ở Lôi gia chơi có mấy ngày đâu, nhờ Lôi Lệ Phi chăm sóc con bé nhiều hơn, sau đó vội vàng cúp máy.
Đổi lại là bình thường, chắc chắn trưởng tộc Lâu gia sẽ chế nhạo mỉa mai chuyện Lôi gia để mất vua rắn một trận. Lần này không thấy ông ta nhắc tới, chắc sợ chọc giận Lôi Lệ Phi, người ta sẽ đóng gói Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm trả về Lâu gia.
Về phần Lạc gia, trưởng tộc Lạc gia nghe thấy Lôi Lệ Phi bảo họ đón Lạc Ninh về nhà thì không khỏi thắc mắc. Nhưng ông ấy còn chưa kịp quyết định, điện thoại đã bị bà Lạc giật lấy. Bà Lạc nói với Lôi Lệ Phi rằng Lạc Ninh đã không nhận lại Lạc gia và không tôn trọng ông bà như họ thì Lạc gia cũng sẽ không nhận Lạc Ninh. Họ không bao giờ chủ động đi đón một đứa con hoang được sinh ra ngoài đảo, Lôi Lệ Phi tự mà lo liệu. Rồi không chờ Lôi Lệ Phi nói gì thêm, lập tức treo máy.
Lôi Lệ Phi cất điện thoại vào, nhìn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm rồi cười nói: "Hai đứa thấy chưa, ngoài Lôi gia ra, Lâu gia và Lạc gia đều không chào đón hai đứa".
Lâu Nhiễm Nhiễm trợn trắng mắt lên, "Chú Lôi, chú cũng đừng giả vờ nữa, chú nói như vậy còn không phải là vì muốn tiễn chúng tôi khỏi đảo hay sao".
Lạc Ninh bên cạnh cũng cười nói thêm, "Chú Lôi, ai còn lạ gì chú nữa!".
Lôi Lệ Phi bật cười: "Ai bảo hai đứa quậy quá làm chi".
"Nhưng lần này chú làm vậy cũng có chỗ có lợi cho hai đứa đấy", Lôi Lệ Phi giới thiệu về đại hội giao lưu một lần.
Quả nhiên, Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh đều cảm thấy hứng thú.
"Đại hội giao lưu là nơi có nhiều thứ tốt nhất, chúng tôi muốn đi".
Lúc nhỏ Lâu Nhiễm Nhiễm đã từng đi cùng ông nội hai lần, nhưng sau khi ông nội qua đời, ba của cô ấy lên làm trưởng tộc chẳng bao giờ đưa cô ấy tới đó nữa.
Lạc Ninh không chủ cảm thấy hứng thú với những vật phẩm trong đại hội giao lưu, mà còn một lý do khác khiến cô muốn tham gia. Cô hỏi: "Trưởng tộc của mỗi gia tộc đều sẽ đến đại hội giao lưu sao?".
Lôi Lệ Phi gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần không xảy ra chuyện trọng đại nào trong nhà, trưởng tộc của mỗi gia tộc và phu nhân đều sẽ tham dự".
"Ông già Lạc kia cũng sẽ dẫn vợ theo à?".
Lúc nãy Lạc Ninh cảm nhận được thái độ từ cách nói qua điện thoại, mụ già còn rất ghét cô. Vả lại chuyện một nam thừa tự hai nhà, không cho bà cô nhận lại ba mẹ con cô và ném ba cô vào cấm địa kia, không thể không nói mụ già đó "có công" lớn nhất. Cô phải tới diện kiến một lần.