Lạc Ninh biết ngay người "dượng" này rất dễ bị lừa mà, cô cười khanh khách: "Vậy con cảm ơn chú Lôi trước".
Lôi Lệ Phi dở khóc dở cười: "Sao lại gọi là chú Lôi rồi?".
"Tuy chú Lôi là dượng giả của con, nhưng lại là anh em thân thiết của ba con, lúc không có những người khác thì đương nhiên con phải gọi là chú rồi".
Lôi Lệ Phi tức giận nói: "Ai là anh em thân thiết của ba cô".
"Cô kiếm chác cũng một vừa hai phải thôi đấy", nếu không ông đây sẽ bị đánh chết mất.
Không được, ông ấy không muốn nhìn thấy Lạc Ninh nữa, vừa nhìn thấy Lạc Ninh là lại nhớ đến con người lòng dạ hiểm độc Lạc Dực Thừa kia. Tuy ông ấy không muốn thừa nhận, nhưng ông ấy và kẻ thâm độc kia thật sự là bạn thân sống chết có nhau, có điều người anh em thân thiết này lại hay chơi khăm bạn mình.
Nói xong, ông ấy tiếp tục: "Tôi sẽ giao cho Lôi Khâu nhiệm vụ chiêu đãi hai cô, các cô cứ tùy ý sai bảo nó".
"Khi nào các cô rời khỏi đây, tiện tay xách nó đi luôn đi".
Nếu thằng nhóc chết tiệt kia đã chơi ba mình một vố thì cũng đừng trách người làm ba này chơi lại một vố. Tiếp xúc với cáo con Lạc Ninh nhiều một chút cũng tốt, con của ông ấy quá mức ngây thơ, tiếp tục như thế cũng rất không được.
Lạc Ninh không biết nói gì hơn, "Chú muốn con dẫn cậu ấy tới đại lục sao?".
"Đúng vậy, cô giúp tôi chăm sóc tốt cho em họ đi". Lôi Lệ Phi gằn từng chữ một, rõ ràng là cũng có oán khí rất lớn đối với con trai.
Lạc Ninh đoán được ý định của lão Lôi, đây là đang nhờ cô giúp Lôi Khâu trưởng thành hơn.
"Được rồi, dù sao cũng là dượng của con, tất nhiên là con sẽ trông chừng em họ", cô tủm tỉm cười và gật đầu.
Lôi Lệ Phi thấy vẻ mặt này của Lạc Ninh, lập tức đứng dậy, "Cô vẫn nên gọi tôi là ông già họ Lôi đi, kêu dượng nghe thật đáng sợ".
Lôi Lệ Phi không khỏi cảm thấy hơi đồng tình với con trai, nhưng lại hả hê vì thấy con trai gặp hoạ. Thằng nhóc chết tiệt này cũng có ngày bị người ta dạy dỗ, hừ hừ, ai bảo giỡn mặt với ba nó.
Lôi Lệ Phi muốn bỏ chạy, "Tôi đi trước đây, có chuyện thì hãy tìm tôi".
Lạc Ninh cảm thấy chắc chắn sẽ nhanh chóng có chuyện cần đến lão Lôi thôi, vì vậy cô lấy điện thoại ra và mở mã QR trên điện thoại rồi đưa qua, "Chúng ta thêm wechat đi, sau này có chuyện cũng không nhất thiết phải ra gặp mặt, gửi tin nhắn hoặc voice chat là được rồi".
Lôi Lệ Phi lại cảm thấy mệt mỏi nữa rồi, con nhóc chết tiệt này đúng là đang theo dõi ông ấy mà.
"Những ứng dụng liên lạc này không an toàn đâu, rất dễ bị người ta hack được". Đây là lời nói thật tình, cho nên ông ấy cũng chưa bao giờ dùng di động trao đổi chuyện quan trọng với người khác.
Lạc Ninh ném cho Lôi Lệ Phi ánh mắt trấn an, "Không sao, con còn có nghề tay trái là hacker hàng đầu, không ai có thể hack được tin nhắn, lịch sử cuộc gọi hoặc ghi âm từ chỗ con đâu".
Cô lại tự tin nói tiếp: "Sau khi thêm wechat rồi, con cũng sẽ cài đặt tường lửa cho điện thoại của chú, an toàn tuyệt đối".
Đi qua thế giới giữa các vì sao, kỹ thuật hack của cô đang đứng đầu thế giới hiện tại, chắc chắn không ai có thể vượt được tường lửa do cô cài đặt.
"Nghề tay trái của cô cũng nhiều quá nhỉ!", khóe miệng Lôi Lệ Phi run rẩy. Ông ấy cam chịu số phận mà móc điện thoại ra quét mã QR để thêm bạn wechat. Thật ra ông ấy không hề nghi ngờ Lạc Ninh có thể lừa mình, dù sao con bé cũng không tới mức dùng chuyện quan trọng để đùa giỡn.
Lạc Ninh tươi cười: "Thông minh quá biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể phát triển toàn diện thôi".
Lôi Lệ Phi: "...", tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
"Cháu gái, hẹn gặp lại!". Ông ấy cất điện thoại vào, phất tay với Lạc Ninh rồi xoay người bỏ đi không chút chần chừ.
Lạc Ninh nhìn bóng lưng Lôi Lệ Phi cứ như đang bị ma đuổi, không khỏi bật cười thành tiếng. Lão Lôi đúng là buồn cười quá đi, thảo nào ba cô cứ thích trêu chọc lão Lôi.
–Editor: Autumnnolove–
Không lâu sau đó, Lôi Khâu và Lâu Nhiễm Nhiễm đã quay trở lại. Vẻ mặt Lôi Khâu vô cùng không vui, cậu ta không ngừng kéo giãn khoảng cách với Lâu Nhiễm Nhiễm.
Lạc Ninh cảm thấy buồn cười, nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm và hỏi: "Cô đã làm gì cậu ấy thế?".
Lâu Nhiễm Nhiễm nhún vai, "Tôi có thể làm gì cậu ta chứ, còn không phải là do cậu ta suy nghĩ quá nhiều hay sao".
Với cái dáng vẻ con trai "nhà lành" ngây thơ thế kia, có khác gì kêu gọi người ta tới bắt nạt mình đi. Cô ấy cũng chỉ tùy tiện trêu chọc mà thôi, thằng nhóc này lập tức nổi khùng, chơi vui miễn chê.
Lôi Khâu nghe Lâu Nhiễm Nhiễm trả lời, trợn mắt trừng cô ấy một cái, "Cô mới suy nghĩ nhiều đó, sau này tránh xa tôi ra".
Bây giờ Lôi Khâu đã hối hận tới xanh ruột rồi, sao lại thỉnh hai vong linh phiền toái này về làm gì. Lúc nãy ba già còn cố ý tới nói với cậu ta rằng sắp tới muốn cậu ta tháp tùng Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm, còn phải theo họ đến đại lục, cậu ta càng hối hận hơn. Bóng ma tâm lý sau khi bị hai cô gái này không ngừng sai bảo từ lúc lên thuyền còn chưa biến mất, ba già của mình lại mang đến cho mình một tin tức như sét đánh ngang tai vậy.
Lạc Ninh hỏi Lôi Khâu, "Ba cưng có nói gì với cưng chưa?".
Lôi Khâu bày ra bộ mặt không còn gì luyến tiếc trên đời này nữa, "Rồi, bảo tôi sau này cứ đi theo hai người".
Lạc Ninh cảm thấy tiểu Lôi cũng rất thú vị, bật cười và nói: "Ngoan, sau này nhớ phải gọi là chị họ biết chưa?".
Lôi Khâu: "...", bây giờ quay xe có còn kịp không?
"Cô nằm mơ đi!", cậu ta không thèm gọi cô gái này là chị họ đâu.
Lạc Ninh cong khoé môi lên, "Cưng không gọi cũng không sao, chị họ sẽ dạy bảo cưng đàng hoàng".
Lôi Khâu muốn khóc làm sao, chắc chắn cô gái này đang muốn trả đũa cậu ta.
Lâu Nhiễm Nhiễm bên cạnh vui vẻ hớn hở, nói: "Sớm muộn gì cũng phải lên đoạn đầu đài, chi bằng đưa đầu ra sớm một chút bớt đau khổ".
Lôi Khâu lườm cô ấy, "Cô đang nói tiếng người đó hả?".
Lâu Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, "Thì chị đây cũng muốn tốt cho cưng thôi!".
Lôi Khâu đã nhận ra rằng cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của hai người phụ nữ lòng dạ thâm độc này, vì vậy hít vào một hơi thật sâu, "Tôi đưa hai người đi chọn chỗ ở".
Lạc Ninh thấy nếu tiếp tục trêu chọc Tiểu Lôi thì cậu ta sẽ xù lông nhím lên mất, bèn đi qua vỗ vai Lâu Nhiễm Nhiễm, "Đi thôi, ở lại trước rồi tính tiếp".
Hai mắt Lâu Nhiễm Nhiễm sáng lên, "Đúng, đúng, ở lại trước đã".
Nhìn thấy dáng vẻ tràn trề nhựa sống của hai người họ, Lôi Khâu cảm thấy cậu ta rất có lỗi với gia tộc. Hình như cậu ta không chỉ mang về hai rắc rối lớn cho nhà mình, mà còn là hai con sói xảo quyệt. Nhưng tội lỗi do mình gây ra, có khóc lóc quỳ gối cũng phải chấp nhận.
Sau đó Lôi Khâu đưa Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đến khu vực chuyên đón tiếp khách quý, để hai người họ ở đó. Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm hơi mệt trong người nên không kiếm chuyện thêm nữa, hôm nay bình yên ở lại Lôi gia.
Đến khi gia chủ Lôi gia và các vị tộc lão biết được tin này, không khỏi mắng cho Lôi Lệ Phi một trận nên thân, thoả đáng làm hiệp sĩ gánh tội thay. Nhưng Lạc Ninh phải trút giận cho cô út của mình, gia chủ Lôi gia và nhóm tộc lão cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể mắt không thấy lòng không phiền mà thôi.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Hai ngày sau đó, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm xúi giục Lôi Khâu dựng sân khấu đấu pháp ở Lôi gia. Tin tức về Lâu gia cũng dần dần lan truyền rộng rãi. Trưởng lão Lôi gia nghe được trưởng lão Lâu gia đấu pháp không lại Lạc Ninh, tất nhiên cũng nhịn không được muốn thử sức. Họ đều cảm thấy bản thân không thể thua được, đợi thắng Lạc Ninh rồi sẽ tới Lâu gia khoe khoang trước mặt đám trưởng lão bên đó.
Nào ngờ tất cả đều thua, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm bắt tay nhau lấy đi rất nhiều thứ tốt, nhóm trưởng lão đau lòng khôn xiết, chạy tới chỗ trưởng tộc mách lẻo kể khổ. Bảo trưởng tộc nhanh chóng tiễn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi đi, họ chịu hết nổi rồi.
Trưởng tộc Lôi gia thật sự muốn tống khứ cả con trai và cháu trai của mình, hai con hàng này là ví dụ điển hình cho việc hại cha hại ông. Người ta tới nhà làm khách, đuổi người ta đi thì không phải phép chút nào, Lôi gia làm không được. Bỗng nhiên, ông ấy nhìn thấy một tấm thiệp trong phòng. Trưởng tộc Lôi gia vỗ trán, suýt nữa thì ông ấy đã quên vụ này. Trâu không đi tìm cọc thì cọc đi tìm trâu vậy, ông ấy biết làm sao để có thể thỉnh Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi rồi, còn đảm bảo họ sẽ vui vẻ mà đi nữa.