Lôi Khâu lập tức thuật lại chuyện cậu ta lên đảo mời Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đến Lôi gia, sau đó kể tiếp đến chuyện quần thể hang rắn.
Lôi Lệ Phi bảo Lôi Khâu vừa đi vừa kể. Nghe xong, sắc mắt ông ta không khỏi khó coi: "Đồ ngu! Bị người ta lợi dụng mà cũng không biết, cái đầu của mày chỉ để trưng thôi sao!".
Lôi Lệ Phi nghe trọn vẹn câu chuyện, biết ngay con trai của mình bị người ta lợi dụng đi đối phó với Lạc Ninh.
"Hả?", Lôi Khâu sửng sốt, "Ý của ba là có người cố ý lộ ra tin tức cho con, xúi giục con đi đối phó Lạc Ninh sao?".
Lôi Lệ Phi lườm cậu ta, "Nói nhảm, còn chưa rõ ràng hay gì?".
Ông ta nói tiếp: "Có phải kẻ vẫn luôn xúi giục mày là tên tùy tùng được mày cử ở lại quần thể hang rắn không?".
Lôi Khâu nghĩ ngợi, đúng là như vậy. Cậu ta tức giận nói: "Đúng là tên đó, thật sự không ngờ anh ta lại là loại người này".
Thế mà cậu ta bị người bên cạnh mình phản bội, còn chơi cậu ta một vố đau điếng, khó chịu hết sức!
Lôi Lệ Phi nhìn vẻ mặt tức giận của con trai mình, hít vào một hơi thật sâu. Nếu đây không phải là đứa con trai mà ông ta thương yêu nhất, ông ta thật sự cho rằng bản thân sẽ không nhịn được mà đánh chết Lôi Khâu ngay tại chỗ này.
"Lâu Nhiễm Nhiễm gặp bất trắc gì thì chuyện còn không quá nghiêm trọng, nhưng nếu Lạc Ninh xảy ra chuyện gì thì ba mày gặp rắc rối to rồi".
Ông ta không nhịn được bèn vung tay tát con trai một cái, "Đã từng thấy lắm kẻ ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngốc như mày".
Lôi Khâu vẫn không hiểu và hỏi lại: "Vì sao Lâu Nhiễm Nhiễm gặp bất trắc thì chuyện không quá nghiêm trọng, mà Lạc Ninh xảy ra chuyện thì sẽ vô cùng rắc rối?".
"Lâu Nhiễm Nhiễm là tiểu thư Lâu gia, thân phận hay địa vị hoàn toàn không thấp, rất nhiều người ở Lâu gia sợ cô ấy, cô ấy còn là con gái gia chủ cơ mà?".
"Lạc Ninh chỉ là đứa con được sinh ra ở bên ngoài, Lạc gia cũng không thừa nhận cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì nhà họ Lạc cũng chẳng bị ảnh hưởng gì phải không?".
Chẳng phải nên ngược lại mới đúng sao?
Lôi Lệ Phi đột nhiên cảm thấy đứa con trai này được cưng chiều tới mức trở thành một tờ giấy trắng tinh ngớ ngẩn, sự ngốc nghếch này cũng không phải một sớm một chiều. Nhưng đây là con trai mình, còn làm gì được nữa, chỉ có thể chấp nhận.
"Lâu Nhiễm Nhiễm đã bị bãi bỏ tư cách người thừa kế rồi, là do ba và các anh trai của con bé cấu kết với nhau. Tầm quan trọng của Lâu Nhiễm Nhiễm ở Lâu gia chẳng qua chỉ là bề nổi thôi, thực ra cho dù con bé có chết thì Lâu gia cũng không quan tâm".
"Thậm chí còn người vỗ tay bày tỏ niềm vui đấy chứ".
Lôi Lệ Phi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Tuy Lạc gia không nhận Lạc Ninh, nhưng lại không phải là Lạc gia không nhận, mà là Lạc Ninh đã hai lần chủ động tuyên bố không nhìn nhận Lạc gia, tự mình nói sẽ không trở về Lạc gia".
"Lúc này Lạc gia mới không hạ thấp mình đi nhận Lạc Ninh".
Nếu không với tính nết này của Lạc gia, sao có thể bỏ qua một Lạc Ninh tài hoa xuất chúng như vậy.
"Vả lại cho dù Lạc Ninh không được Lạc gia nhận về thì con bé vẫn có người cha Lạc Dực Thừa ở đó, thằng nhóc vừa thù dai vừa thích bênh vực người mình".
"Nếu Lạc Ninh xảy ra chuyện gì, sau khi Lạc Dực Thừa ra khỏi cấm địa, kiểu gì cũng sẽ diệt hết toàn tộc Lôi gia".
"Hơn nữa nói gì đi chăng nữa thì Lạc Ninh vẫn là cháu gái ruột của gia chủ Lạc gia, nếu bỏ mạng ở Lôi gia thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta".
Tất nhiên, ông ta không sợ Lạc gia, ông ta sợ tên trứng thối Lạc Dực Thừa kia. Trong lòng âm thầm khấn nguyện, Lạc Ninh tuyệt đối đừng chết, nếu không ông ta thật sự sẽ nhịn không được mà đập chết con trai mình.
Tuy Lôi Khâu là người đơn giản, nhưng cậu ta không quá ngốc. Nghe ba mình phân tích xong, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
"Phải làm sao bây giờ? Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đã đi vào trong hai ngày rồi".
"Ba, con thật sự không muốn họ chết, con chỉ muốn trút giận giúp ba mà thôi".
Con trai xuống tay với Lạc Ninh chỉ vì muốn trút giận thay mình, chuyện này không hề làm cho Lôi Lệ Phi cảm thấy vui mừng, ngược lại còn mệt lòng hơn. Đứa con trai này quá ngốc nghếch và ngây thơ.
"Ba và Lạc Dực Thừa cũng không giống như lời đồn bên ngoài, không cần con đi trút giận thay ba. Sau này làm việc gì cũng nên dùng cái đầu cân nhắc trước". Ông ta nhấn mạnh, "Nếu Lạc Ninh còn sống, con tuyệt đối không được kiếm chuyện với con bé nữa đấy".
Sau đó tự an ủi bản thân, "người tốt sống không thọ, kẻ gây tai họa để lại ngàn năm", Lạc Ninh là con gái của Lạc Dực Thừa, chắc sẽ không chết dễ đến vậy đâu nhỉ?
Lôi Khâu gật đầu lia lịa, "Dạ!".
- -Editor: Autumnnolove—
Chẳng mấy chốc, Lôi Lệ Phi và Lôi Khâu đã đến quần thể hang rắn. Họ nhìn thấy một chàng trai trẻ có vẻ mặt dữ tợn giống như phát điên, đang bị những người trong tộc khống chế. Đôi mắt của người thanh niên kia tràn ngập điên cuồng, miệng không ngừng gào: "Ha ha...Nếu Lôi Khâu không chết, thế thì Lạc Ninh phải chết".
"Rắn độc bạo động rồi, Lạc Ninh chắc chắn sống không nổi đâu...đời tôi lên hương rồi, ha ha ha....", sau đó cười to một cách điên loạn.
Từ những gì hắn nói, Lôi Lệ Phi đã hiểu. Ánh mắt vô cùng sắc lạnh, dường như kế hoạch ban đầu của người đứng sau chính là muốn con trai của ông ta và Lạc Ninh đấu với nhau một trận. Sau đó con trai của ông ta sẽ chết, Lạc Ninh thì gánh vác tội danh này. Thế thì ông ta và người nhà họ Lôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lạc Ninh. Lạc Dực Thừa đang bị nhốt ở cấm địa, nếu Lạc Ninh thật sự gây ra chuyện lớn như vậy và vẫn chưa được nhận về Lạc gia, vậy thì Lạc gia rất có thể sẽ lựa chọn bỏ rơi Lạc Ninh. Một đứa trẻ được sinh ra ở bên ngoài, Lạc gia sẽ không chống lại Lôi gia bằng mọi giá chỉ vì con bé. Thế thì Lạc Ninh thảm rồi, bị Lạc gia bỏ rơi, bị Lôi gia điên cuồng trả thù, kết cục sẽ không tốt lắm.
Nếu kế hoạch này không thành công, người đứng sau lại muốn Lạc Ninh chết bất đắc kỳ tử ở Lôi gia, Lôi gia là người đổ vỏ. Lạc gia có thể tìm Lôi gia tính sổ, cuối cùng thu được một khoản bồi thường khổng lồ. Sau khi Lạc Dực Thừa được thả, biết con gái mình đã chết, cũng sẽ điên cuồng trả thù Lôi gia. Người đứng sau màn đúng là rất biết tính toán.
Lôi Lệ Phi tiến lên, đặt tay trên đầu gã tùy tùng, rút ra một sợi âm sát từ trong cơ thể hắn. Gã tùy tùng lập tức bình tĩnh lại, sau đó ngất xỉu.
"Dẫn đi thẩm vấn trước, hỏi ra người đứng sau hắn", ông ta dặn dò.
Một người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, kéo gã tùy tùng đang hôn mê đi. Lôi Lệ Phi bảo người trông cửa hang mở cửa hang rắn ra, dẫn theo con trai vào trong.
Vừa mới bước vào, đã nghe được tiếng rắn kêu inh ỏi bên trong hang rắn. Vô số âm thanh hỗn tạp, làm cho người nghe cảm thấy da đầu tê dại. Lôi Khâu bắt đầu nổi cả da gà, cậu ta thấy sắc mặt ba mình không đổi và đi sâu vào trong, đành cắn răn chịu trận đi theo. Sau đó cậu ta phát hiện suốt một quãng đường chẳng nhìn thấy con rắn nào, càng đi vào nơi sâu nhất trong hang núi càng nghe rõ tiếng rắn kêu.
Tiếp tục đi tới, sắc mặt Lôi Lệ Phi đại biến, bước chân gấp gáp hơn trước. Lôi Khâu cũng không khỏi lon ton chạy theo. Cậu ta không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy ba mình dừng lại, rồi lấy ra một viên dạ minh châu được dùng để chiếu sáng bên trong hang rắn. Sau đó cậu ta nhìn thấy phía trước toàn rắn là rắn, giống như có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng, lần lượt lao về phía trước. Cậu ta chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lập tức hai chân mềm nhũn.
Lôi Lệ Phi nhanh chóng lấy ra một cây sáo và liên tục thổi, lũ rắn xung quanh mới miễn cưỡng tản ra. Hai cha con họ lại đi tới chỗ sâu nhất của động rắn, chợt thấy Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm nhàn nhã ngồi trên một tảng đá lớn. Mỗi một cánh tay của Lâu Nhiễm Nhiễm đều có một con rắn, một con toàn thân đỏ rực, một con toàn thân xanh lục, thoạt nhìn biết ngay là loài rắn quý hiếm. Lạc Ninh thì đang mân mê một con rắn nhỏ hai đầu sắc vàng óng ánh trong tay. Con rắn nhỏ quấn lấy cổ tay Lạc Ninh, hai cái đầu không ngừng cọ cọ thân thiết, như thể nó là thú cưng của Lạc Ninh.
Lôi Khâu nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm trước, rồi mới nhìn sang Lạc Ninh. Con ngươi cậu ta co rút, nhìn con rắn nhỏ hai đầu kia và hét lên, "Vua....vua rắn...".
Sau đó trong đầu có một suy nghĩ, thôi chết tôi rồi!
Không riêng gì Lôi Khâu, ngay cả Lôi Lệ Phi cũng vậy, rắc rối to rồi...