Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 384




Lôi Khâu bị Lâu Nhiễm Nhiễm gõ một cái, lập tức hoàn hồn. Cậu ta không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng và trừng mắt với Lâu Nhiễm Nhiễm. 

"Muốn gì thì nói được rồi, đừng có động tay động chân". 

Thanh danh của Lâu Nhiễm Nhiễm trên đảo chẳng tốt đẹp gì cho cam, còn thòm thèm cậu ta nữa, đúng là không biết xấu hổ! 

Nhìn thấy vẻ mặt của Lôi Khâu, Lâu Nhiễm Nhiễm không nhịn được mà ôm bụng cười, "Mèn đét ơi, em trai này cũng ngây thơ quá trời quá đất". 

Vẻ mặt thẹn quá hoá giận của cậu ta hết sức buồn cười. Thảo nào thằng bé vừa bị người ta khiêu khích một chút đã có gan chạy tới gây sự với Lạc Ninh. Ngây thơ như thế, nếu cho rời đảo đi đến thành phố Nam Hải sinh sống một khoảng thời gian e rằng bị người ta ăn tới xương cốt chẳng còn.

Lôi Khâu trừng mắt lườm Lâu Nhiễm Nhiễm, "Ai là em trai của cô, vớ va vớ vẩn". 

Lâu Nhiễm Nhiễm cười tới quên trời quên đất, "Nếu tôi nhớ không lầm thì năm nay cậu mới mười tám tuổi đúng không? Tôi lớn hơn cậu tận vài tuổi đấy, cậu còn không phải em trai thì là gì?". 

Sau đó cô ấy lại đùa cợt, nói: "Tôi và Lạc Ninh đều lớn hơn cậu, nào nào, gọi chị nghe thử xem nào". 

Sắc mặt Lôi Khâu càng đỏ, "Yêu nữ, không biết xấu hổ!". 

Cậu ta lập tức xoay người dặn dò người phía sau mình, "Đi, lên tàu!". 

Những người đi cùng cũng có chút ngỡ ngàng, vốn dĩ còn đang rất căng thẳng và kích động, cho rằng phải quyết đầu ác liệt một hồi mới có thể bắt được người, nào ngờ lại đơn giản thế này. 

"Biết rồi!". Những người này đều là tay chân của Lôi Khâu, cậu ta nói gì nghe đó. Chỉ có chàng trai trẻ tuổi Lạc Ninh đã để ý trước đó là có vẻ không vui, tròng mắt láo liên. Rõ ràng tất cả đã nằm ngoài dự đoán của hắn, đồng thời phá sản kế hoạch ban đầu. Hắn đang suy nghĩ mông lung, không nhận ra một sợi âm sát đã chui vào lòng bàn chân của hắn. Chờ đến khi mấy người bạn tới gọi, hắn mới đi theo lên thuyền, thầm nghĩ phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. 

Chẳng phải đồn rằng Lạc Ninh rất cang trường sao? 

Vì sao khi Lôi Khâu cho người chĩa súng uy hiếp, Lạc Ninh đã thoả hiệp không chút do dự?

Lâu Nhiễm Nhiễm bảo người đi theo mình trở về Lâu gia trước, cô ấy muốn đi cùng Lạc Ninh đến Lôi gia làm khách. 

–Editor: Autumnnolove–

Sau khi lên thuyền, Lạc Ninh nói với Lôi Khâu: "Nếu đã mời chúng tôi tới Lôi gia thì có phải là cậu nên thể hiện một chút thành ý hay không?". 

Lôi Khâu ngơ ngác hỏi lại: "Thành ý gì?". 

Lạc Ninh trả lời: "Tất nhiên là chiêu đãi ăn ngon uống ngon rồi! Đây là đạo đãi khách mà!". 

Lôi Khâu: "...". 

Đã nói là đi dạy cho người ta một bài học, nhưng sao bây giờ trái lại giống như cậu ta bị người ta sai bảo thế này, cậu ta cảm thấy ấm ức làm sao. Nhưng Lạc Ninh đã rất thức thời, cậu ta đành nhịn vậy. 

Vì vậy, Lôi Khâu bảo người mang nước ép trái cây và thức ăn tới. Sau khi bưng nước ép trái cây lên, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu soi mói, nói rằng muốn uống nước ép ướp lạnh, thế là Lôi Khâu lại phải bảo người đi đổi. 

Trên đường ngồi thuyền trở về Lôi gia, Lôi Khâu liên tục bị Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm sai vặt. Nếu câu ta không chịu, hai người lập tức lôi đủ thứ lễ nghĩa lớn nhỏ ra nói, nói rằng cậu ta không biết đạo đãi khách. Nếu cậu ta không kiên nhẫn, Lâu Nhiễm Nhiễm lập tức ra tay trêu đùa cậu ta. Cho nên cậu ta chỉ có thể chịu thương chịu khó chịu khổ, cho đến khi nhìn thấy hòn đảo của Lôi gia, Lôi Khâu mới thở phào nhẹ nhõm. 

Sao cậu ta cứ có cảm giác chính mình vừa mới "mời" hai rắc rối lớn tới nhà thế nhỉ? 

Đúng rồi, "mời" người lên đảo rồi, tiếp theo nên làm gì đây? 

Trước đó không nghĩ rằng có thể mời lên đảo một cách bình thường, cho nên cậu ta muốn trói họ lại và giải về Lôi gia, rồi dạy cho một bài học nhớ đời. Bây giờ Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đã chủ động theo về, cậu ta có chút rối rắm không biết nên dạy dỗ họ thế nào. 

Lôi Khâu đang tự hỏi trong lòng, một tên đàn em đã đi tới, "Tiểu thiếu gia, cậu đang cảm thấy khó xử không biết nên xử trí những người vừa mới đưa về thế nào đúng không?". 

Lôi Khâu thấy đây là người thường xuyên đề xuất ý kiến với cậu ta, trả lời với vẻ mặt chán nản, "Đúng vậy". 

"Anh có cách nào không?", Cậu ta hỏi. 

Người này đề nghị: "Nếu cậu muốn đem họ tới đây để trêu đùa họ thì không thể để cho họ quá mức dễ chịu". 

"Thật ra tôi có ý này…". 

Lôi Khâu hỏi lại: "Ý gì?". 

Người này nói ra: "Có thể ném họ vào hang rắn của gia tộc mà, nghe nói con gái bình sinh sợ nhất là rắn, nhốt hai ngày là doạ họ chết khiếp rồi". 

Lôi Khâu sửng sốt: "Nhốt ở hang rắn? Ở đó có hàng trăm ngàn con rắn đấy, còn có rất nhiều loại rắn cực độc. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, nhỡ đâu họ bị rắn cắn thì phải làm sao?". 

Lôi Khâu không nghĩ tới chuyện hại chết người ta. Cậu ta chỉ muốn trút giận cho ba, trêu chọc con gái của Lạc Dực Thừa một chút, còn chưa tới mức muốn dính đến mạng người. 

Người này trả lời: "Chúng ta có thể dụ rắn độc ra trước mà". 

Có thể dụ rắn độc đi thì tất nhiên cũng có thể dụ trở về. Nếu Lạc Ninh đã không làm theo kế hoạch của họ, Lôi Khâu không chết, thế thì Lạc Ninh chết đi. Kết quả cuối cùng vẫn là vậy. 

Lôi Khâu nhớ tới cảnh tượng bị rất nhiều con rắn nhìn chằm chằm thì không khỏi nổi hết da gà, "Làm vậy không ổn lắm đâu". 

Nói gì đi nữa thì họ cũng chỉ là hai cô gái thôi, làm như vậy có phải là hơi ác không chứ? 

Người này âm thầm coi thường Lôi Khâu, nhẫn tâm chút xíu cũng chẳng làm được, đúng là bùn loãng không thể trát tường. 

"Vậy mới có thể dọa được họ chứ. Tiểu thiếu gia, cậu đừng quên mấy năm trước ba của Lạc Ninh đã làm nhục ba cậu thế nào", hắn tiếp tục xúi giục. 

Lôi Khâu còn chưa nói xong, chợt vang lên giọng nói của Lâu Nhiễm Nhiễm, "Ý này hay nè, chúng tôi chịu nha". 

Muốn âm thầm chơi khăm người ta, trái lại còn bị người ta nghe thấy, cả người Lôi Khâu cứng đờ. Cậu ta xoay người, đã thấy Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh cầm ly nước trái cây trên tay, hai người họ vừa uống vừa xem họ với vẻ mặt sáng bừng hứng thú. 

Cậu ta xấu hổ cười cười, "Anh ta nói đùa thôi". 

Người này cũng không ngờ hai người trước mặt lại nghe được âm mưu của mình, lập tức lên tiếng: "Đúng, đúng, chúng tôi đùa thôi". 

Hắn không biết rõ về Lạc Ninh, không biết lòng dạ Lạc Ninh có nhỏ nhen hay không. Nhưng hắn đã được nghe rất nhiều về thủ đoạn của Lâu Nhiễm Nhiễm, hắn không muốn dính vào một kẻ biến thái. 

Lạc Ninh khẽ cười: "Đừng mà, chúng tôi còn cảm thấy đề nghị này rất hay đó". 

Nghe nói quần thể hang rắn của Lôi gia nuôi dưỡng mấy trăm ngàn loài rắn khác nhau, có rất nhiều loài quý hiếm, cô cảm thấy có thể tới đó kiếm chút của hời. 

"Đúng đó, đúng đó, tôi cũng cảm thấy rất được", Lâu Nhiễm Nhiễm gật đầu. Quần thể hang rắn của Lôi gia vô cùng nổi tiếng, cô ấy thật sự muốn đi mở mang tầm mắt, nhân tiện gói vài món bảo vật mang về. 

Không thể không nói, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm có thể chơi chung với nhau bởi vì thật sự có những sở thích giống nhau, cùng nghĩ đến một chuyện. Các cô ấy đã nhìn ra Lôi Khâu không phải là kẻ độc ác tàn nhẫn, chắc chắn sẽ không đồng ý đề nghị của người này, cho nên mới phải xuất hiện. 

Lôi Khâu hết sức bất lực, hỏi: "Hai người đang nghiêm túc à?". 

Lạc Ninh gật đầu, "Tất nhiên là nghiêm túc rồi". 

Lâu Nhiễm Nhiễm giúp Lôi Khâu đưa ra quyết định, "Thật á, chờ đến Lôi gia, cậu cứ dẫn chúng tôi đến hang rắn đi, đó chính là quyết định đôi bên cùng vui". 

"Đàn ông con trai, nói lời phải giữ lấy lời", Lạc Ninh bổ sung. 

Lôi Khâu thấy hai người họ không phải đang nói đùa, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt và hỏi lại: "Hai người chắc chưa?". 

"Chắc rồi, chắc rồi". Lâu Nhiễm Nhiễm nói tiếp: "Nếu cậu thấy không yên tâm thì hai chúng tôi có thể viết một bản di chúc cho cậu, lỡ có chuyện gì xảy ra thì người nhà chúng tôi cũng không tới tìm cậu tính sổ". 

Lạc Ninh gật đầu phụ hoạ: "Viết di chúc cũng được". 

Lôi Khâu: "...", hai con mẹ này đều là quái thai. 

Rốt cuộc cậu ta đã dẫn hai con người gì về nhà thế này, đột nhiên có cảm giác cậu ta sẽ bị cha ruột đánh chết…

Tên đưa ra ý kiến không ngờ Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm sẽ chủ động nộp mạng, đây là đang rất tự tin vào thực lực của mình hay đầu óc không được bình thường? Nhưng cơ hội tốt thế này, tuyệt đối không thể bỏ qua. 

"Tiểu thiếu gia, nếu cô Lạc và cô Lâu cảm thấy hứng thú với quần thể hang rắn thì cậu cứ thoả mãn yêu cầu của họ đi". 

Lâu Nhiễm Nhiễm nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, bật cười: "Tôi thích nghe lời này". 

Thằng nhóc này không có lòng tốt, nhưng chẳng mấy chốc sẽ ngừng nhảy nhót gây rối thôi.