Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 383




Hai người họ nhàn nhã ăn trái cây và chờ người ta tới. Tức thì, hơn mười người xuất hiện trước mặt Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm. Lạc Ninh khá bất ngờ khi nhìn thấy một đội toàn là những người trẻ tuổi, cô có thể cảm nhận được thực lực của họ, cả đám chỉ là tân binh mà thôi. Khả năng không thua kém Lâu Ngũ bao nhiêu, thế mà cũng muốn tới gây sự với cô sao? Chẳng lẽ muốn lấy đông hiếp yếu? 

Lâu Nhiễm Nhiễm thấy được người đang tới cũng sửng sốt, nói với kẻ cầm đầu ở phía trước: "Lôi Khâu, cậu muốn làm gì? Dẫn theo nhiều người như vậy tới địa bàn Lâu gia của chúng tôi là muốn đánh nhau chăng?". 

Lôi Khâu không để ý đến Lâu Nhiễm Nhiễm, mà nhìn thẳng vào Lạc Ninh, cậu ta nói: "Cô Lạc đúng không? Hôm nay tới đây để mời cô tới Lôi gia chơi". 

Lạc Ninh nhướng mày, "Mời tôi tới Lôi gia chơi à? Tôi đâu có quen cậu". 

Lâu Nhiễm Nhiễm tiến đến nói nhỏ bên tai Lạc Ninh: "Cậu ta chính là con trai người thừa kế đương nhiệm của Lôi gia, ba của cậu ta đã từng bị ba cô đánh gãy chân vào mấy năm trước". 

Lạc Ninh lập tức biết được lai lịch của Lôi Khâu. Đứa con trai của chồng cũ của cô út và tình yêu đích thực của ông ta, mối quan hệ khá phức tạp. 

Giọng nói của Lâu Nhiễm Nhiễm không nhỏ, đám người Lôi Khâu cũng nghe. Sắc mặt Lôi Khâu trở nên khó coi, hỏi lại Lạc Ninh: "Cô có dám tới Lôi gia của chúng tôi chơi không?". 

Lạc Ninh không trả lời ngay, "Cậu đang muốn nợ cha con trả hay gì?". 

Lôi Khâu siết chặt nắm tay, "Đúng vậy, ân oán của thế hệ trước đã được giải quyết rồi, chúng ta cần phải giải quyết ân oán của thế hệ này". 

Ba của cậu ta bị Lạc Dực Thừa đánh gãy chân, rồi đưa đại phu nhân đi, cho nên rất nhiều người trong gia tộc âm thầm châm biếm sau lưng họ, thậm chí còn có người lợi dụng chuyện này để tranh giành vị trí người thừa kế. Ba của cậu ta bị Lạc Dực Thừa đả kích, vẫn luôn chán nản buồn bực. Ba của cậu ta rất yêu thương cậu ta, cho nên cậu ta cũng rất hận Lạc Dực Thừa. 

Cậu ta đã từng đi tìm Lạc Dực Thừa, và biết được ông ấy đã bị Lạc gia nhốt vào cấm địa, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức. Cho tới tối qua, có người nói với cậu ta rằng con gái của Lạc Dực Thừa đã lên đảo rồi và đang làm khách ở Lâu gia. Nếu cậu ta không tìm được Lạc Dực Thừa để trút giận cho ba mình, thì hoàn toàn có thể nợ cha tính lên đầu con với Lạc Ninh. 

Người nọ còn cho cậu ta biết tin hôm nay Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm sẽ lên hòn đảo này. Cậu ta sai người trông chừng cẩn thận, sau khi nhìn thấy thật sự có tàu từ Lâu gia chạy tới nơi này, lập tức dẫn người đi theo. 

Lạc Ninh có chút hoang mang, quét mắt nhìn Lôi Khâu và những người phía sau cậu ta: "Với sức của mấy người mà cũng muốn đấu pháp với tôi sao?". 

"Một đám gà mờ tới đây tìm Lạc Ninh đấu pháp, muốn chọc tôi cười bể bụng hay gì?", Lâu Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy hài hước. Không cần Lạc Ninh, chỉ cần Lâu Nhiễm Nhiễm ra tay cũng có thể dễ dàng đè đầu cưỡi cổ bọn con nít ranh ở đây. 

Trước khi Lôi Khâu đến đây đã tìm hiểu về Lạc Ninh, biết được Lạc Ninh không chỉ đấu pháp thắng Bát trưởng lão Lạc gia, giữ chân Ngũ trưởng lão Lâu gia, mà hai ngày trước còn mới chơi Lâu Ngũ một vố. Hắn đưa tay rút từ bên hông ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào Lạc Ninh: 

"Ông đây có phải thằng ngu đâu, muốn mời hai vị tới Lôi gia cũng không nhất thiết chỉ có một con đường đấu pháp, nhể?". 

Thấy động tác của cậu ta, những người phía sau cũng đồng loạt rút súng ra chĩa vào Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm. 

Lạc Ninh nhướng mày, "Cũng có chút đầu óc". 

"Nhưng toàn là cách người khác nghĩ giúp cậu thôi". 

Lạc Ninh cho rằng cô đã đoán được đại khái tính toán của bà quả phụ giả, bà ta đang muốn kéo cả Lôi gia tham gia vụ này. Ba cô đã gây thù chuốc oán với người thừa kế Lôi gia vì chuyện của cô út, nếu Lôi Khâu tới gây chuyện với cô thì tất nhiên cô sẽ phản kháng, nếu Lôi Khâu sơ suất xảy ra tai nạn trong lúc đấu đá thì cô và Lôi gia trở thành kẻ thù không đội trời chung. Cộng với ân oán đời trước, người của Lôi gia còn không đuổi cùng giết tận cô mới là lạ. Chiêu mượn dao giết người này đúng là trơn tru. 

Lôi Khâu kiên trì không nhận đến cùng: "Có người nghĩ cách cho tôi hay không cũng không phải chuyện của cô, tôi chỉ muốn biết cô có đi cùng chúng tôi hay không!". 

Trong mắt Lâu Nhiễm Nhiễm toàn là khinh thường, chỉ cần trước mắt không phải là vũ khí tấn công bằng đạn pháo kiểu mới thì chút đạn dược này hoàn toàn không làm gì được các cô. Cô quay đầu lại và dùng ánh mắt dò hỏi Lạc Ninh, "Đi không?". 

Lạc Ninh vẫn luôn quan sát những người bên cạnh Lôi Khâu, trong đó có một chàng trai trẻ tuổi sau khi nghe Lâu Nhiễm Nhiễm nói xong thì ánh mắt lộ ra sự hưng phấn cao độ, họng súng chuyển sang ngắm thẳng vào Lôi Khâu. Quả nhiên cô đã đoán đúng, nếu cô và Lâu Nhiễm Nhiễm ra tay, trong tình thế hỗn loạn, hắn trực tiếp bắn một phát lấy mạng Lôi Khâu, sau đó để các cô đổ vỏ. Với thực lực của cô và Lâu Nhiễm Nhiễm, cho dù có giải thích cũng không có ai tin, vả lại kẻ này có thể khích bác những người khác đổ tội cho các cô. Chuyện này các cô không chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm. 

Lạc Ninh ra hiệu cho Lâu Nhiễm Nhiễm tạm thời đừng nóng nảy, cô nhìn Lôi Khâu và nở một nụ cười không mấy thật tình, hỏi: "Ông bà xưa có một câu, đó là mời thần đến dễ tiễn thần đi khó, cậu có chắc muốn mời tôi đến Lôi gia làm khách chưa?".

Không hiểu vì sao Lôi Khâu lại cảm thấy nụ cười của Lạc Ninh không có ý tốt, nhưng đã đến địa bàn Lôi gia rồi thì còn lâu mới sợ Lạc Ninh. 

Cậu ta tỏ vẻ khinh miệt: "Nếu hôm nay tôi đã đến mời cô được, thì tất nhiên cũng có thể mời cô đi được". 

Lạc Ninh cảm thấy những đứa trẻ lớn lên trong sự cưng chiều và che chở quá mức, chưa từng rời đảo đối mặt với những chuyện xấu xa bên ngoài, chẳng hạn như đứa trẻ này và cháu trai của Lâu Nhiễm Nhiễm, đều hết sức ngây thơ. 

Cô tủm tỉm cười: "Được thôi, tôi cảm thấy rất hứng thú với phong thủy huyền thuật của Lôi gia, tới Lôi gia chơi sẵn tiện học hỏi cũng được". 

Lạc Ninh lại hỏi Lâu Nhiễm Nhiễm: "Cô muốn đi không?". 

Trước hết Lâu Nhiễm Nhiễm vô cùng sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra. Cô ấy đã từng trải qua lễ rửa tội của cái ác, cũng nhìn thấu mưu ma chước quỷ, lập tức đoán được kế hoạch của bà quả phụ giả. 

Tuy trong mấy năm qua Lôi gia có hơi thụt lùi, nhưng dù sao vẫn là gia tộc phong thủy cổ có truyền thừa ngàn năm. Một khi họ thật sự ra tay tàn nhẫn, Lạc Ninh sẽ gặp bất lợi. Lôi Khâu là con trai của người thừa kế Lôi gia, cũng là đứa con trai cưng của họ, nghe nói gia chủ Lôi gia và phu nhân vô cùng thương yêu đứa cháu trai này. Nếu thằng nhóc này bỏ mạng ở đây, không cần biết Lôi gia xuất phát từ tình thân tình thương thật sự hay ngại mặt mũi gia tộc trước người đời sau, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lạc Ninh. Một kích trí mạng này của bà quả phụ giả đúng là rất thâm. 

Lâu Nhiễm Nhiễm cũng đoán được kế hoạch của Lạc Ninh, Lạc Ninh đang định làm ngược lại, không cho bà quả phụ giả đạt được ý nguyện. Cô ấy không yên tâm để một mình Lạc Ninh đến Lôi gia, cười hì hì nói: 

"Được thôi, tôi cũng chưa từng đến Lôi gia, đúng lúc có thể tới chơi cho biết". 

Lôi Khâu: "...". 

Hai người này vui mừng cái gì vậy? 

Vả lại khiến đối thủ bó tay chịu trói nhanh như thế sao? 

Phải chăng hai người này đã đầu hàng quá nhanh? 

Cậu ta vẫn chĩa súng về phía hai người: "Các cô cũng đừng phí công âm mưu suy tính làm gì". 

Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười chế giễu: "Em trai ơi là em trai, đầu óc của chúng ta đều là thứ tốt đẹp mà, lần sau ra ngoài phải mang theo nha em". 

Lạc Ninh đứng dậy, "Bây giờ chúng tôi sẽ tới Lôi gia làm khách, cậu dẫn đường đi". 

Vốn dĩ Lôi Khâu còn muốn đại chiến ba trăm hiệp, tuy cậu ta không có ý định làm Lạc Ninh bị thương, nhưng nghĩ đến trói được người về Lôi gia và loan tin ra ngoài cũng đủ khiến Lạc gia mất mặt. Nào ngờ hai người này lại tự giác đến vậy, làm cho cậu ta chẳng có cơ hội phát huy sức mạnh. Thảo nào ai cũng bảo Lâu Nhiễm Nhiễm là kẻ biến thái, người chơi chung với Lâu Nhiễm Nhiễm đầu óc cũng không bình thường, bây giờ xem ra đều là sự thật.

Trong lúc Lôi Khâu còn đang thất thần, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đã đi tới trước mặt cậu ta. Lâu Nhiễm Nhiễm nâng tay vỗ trán Lôi Khâu một cái, "Đứng đực mặt ra làm gì, dẫn đường!". 

Thằng bé này rất ngốc nghếch, chuyện hôm nay chắc chắn là tự mình quyết định. Đột nhiên cô ấy có chút mong chờ, trưởng lão Lôi gia nhìn thấy cô ấy và Lạc Ninh tới chơi thì sẽ như thế nào, nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.