Trên mặt Lâu Nhiễm Nhiễm đầy vẻ chán ghét, "Lâu Ngũ, dẹp cái ánh mắt tà dâm của anh ngay. Lạc Ninh là bạn của tôi, không cho phép anh làm bậy".
Trong mấy người anh trai của Lâu Nhiễm Nhiễm, Lâu Ngũ là kẻ lông bông nhất.
Sắc mặt Lâu Ngũ sa sầm, "Lâu Tiểu Lục, mày đã không còn là người thừa kế của gia tộc này lâu rồi, có tư cách gì cản tao?".
Đứa em gái này thật sự càng ngày càng quá quắt, hai năm trở lại đây hoàn toàn không nể nang đám anh trai của nó.
Lâu Nhiễm Nhiễm cười một cách khinh khỉnh, "Đúng là tôi đã còn là người thừa kế của gia tộc, nhưng nắm đấm của tôi mạnh hơn anh, tôi không ngại hoàn thành tâm nguyện trải nghiệm nắm đấm cho anh đâu".
Lâu Ngũ nghẹn lời, "Hừ, tao không thèm đánh với đứa bất nam bất nữ".
Đứa em gái này không những là kẻ biến thái, mà còn là một đứa có thực lực, trong mấy anh em họ chẳng có ai có thể đánh thắng được Lâu Nhiễm Nhiễm. Hắn không ngu ngốc tới mức so tài đánh nhau với Lâu Nhiễm Nhiễm, nhưng Lạc Ninh của Lạc gia này thật sự ngon lành cành đào, làm trong lòng hắn xao động.
"Cô Lạc, em gái của tôi không phải là thứ tốt lành gì. Cô đi theo nó làm chi, hay là đi theo tôi đi!". Hắn cười khanh khách và tiếp tục nói: "Đi theo tôi rồi, nếu sau này Lạc gia muốn gây phiền phức cho cô thì đã có tôi giúp cô chống đỡ".
Sao Lạc Ninh lại không nhìn ra tên này t*ng trùng lên não, tướng mạo cũng không phải thứ tốt đẹp gì, quả thực làm cho người ta chán ghét.
Cô lạnh lùng đáp lại: "Nhìn cái dáng vẻ bất lực của anh xem, anh tự lo cho bản thân còn không xong nữa là giúp tôi chống đỡ Lạc gia, lấy đâu ra tự tin đó thế?".
Chút tu vi này của hắn, sau khi ra ngoài sẽ bị vị Bát trưởng lão kia giải quyết dễ như trở bàn tay.
Lâu Nhiễm Nhiễm nghe Lạc Ninh nói, bật cười thành tiếng, "Anh Ninh, anh nhìn người đúng chuẩn luôn. Anh ta chính là loại người chỉ có cái miệng, thực ra không làm nên trò trống gì cả".
Sau đó nhìn sang Lâu Ngũ và nói: "Đã bảo anh bớt chơi gái lại rồi, bây giờ thận hư chết chưa!".
Nụ cười trên mặt Lâu Ngũ tắt ngấm, nhìn Lạc Ninh với vẻ mặt sa sầm và nói: "Con nhỏ chết tiệt kia, đừng có được nước lấn tới".
Trước giờ những cô gái mà hắn coi trọng chưa từng thoát khỏi bàn tay của hắn. Tất nhiên hắn không bao giờ dám trêu chọc con gái của các gia tộc lớn hoặc có liên quan đến dòng chính, hắn vẫn luôn biết chừng mực. Lạc Ninh chẳng qua chỉ là một đứa con rơi không được gia tộc thừa nhận, hắn cần gì phải kiêng nể.
Lâu Nhiễm Nhiễm muốn đánh người, nhưng Lạc Ninh đã ra tay trước cô ấy. Lạc Ninh không có trực tiếp động thủ đánh Lâu Ngũ, cô nâng tay lên và chĩa về phía Lâu Ngũ. Ở đây là địa bàn của các thế gia phong thủy cổ, dùng cách phi khoa học đối phó là tốt nhất.
Những người trẻ tuổi chạy trốn trước đó đang túm tụm xem từ một chỗ xa xa. Nhìn thấy hành động của Lạc Ninh, mọi người đều ngơ ngác hỏi nhau, Lạc Ninh đang muốn làm gì? Chỉ nói miệng mà không có khả năng thật, trước đó còn cho rằng Lạc Ninh ghê gớm thế nào. Nào ngờ họ vừa mới nghĩ xong, đã nghe Lâu Ngũ hét lên thảm thiết.
"Aaaaaa...Đau quá...đau đến chết mất!", Lâu Ngũ ôm eo, ngồi xổm trên mặt đất rên la.
Lâu Tứ bên cạnh hắn thấy vậy, vội vàng ngồi xuống kiểm tra cho hắn. Sau đó phát hiện một sợi âm sát quấn quanh quả thận Lâu Ngũ, đôi mắt Lâu Tứ trợn to. Sau đó nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt bàng hoàng: "Sao cô có thể ác độc đến vậy!".
Lạc Ninh nhìn Lâu Tứ không chút cảm xúc, "Tất nhiên là tôi không thể hiền lành với người có ý đồ bất lương với tôi rồi".
Lâu Tứ này cũng không tốt lành gì cả. Điều quan trọng là Lạc Ninh đã phát hiện ra một đoạn nhân quả rất sâu giữa hai người này và Lâu Nhiễm Nhiễm. Không phải máu mủ tình thâm, mà là nghiệp báo.
Cô bấm đốt ngón tay tính toán theo đường nhân quả này, mới biết được những chuyện đã xảy ra với Lâu Nhiễm Nhiễm. Họ chính là những người anh trai ruột thịt của Lâu Nhiễm Nhiễm cơ đấy, thế mà có thể thuê người làm ra những chuyện tổn thương em gái của mình, thật sự là còn thua cả súc sinh.
Bên ngoài của những thế gia này thoạt nhìn sáng sủa hào nhoáng, bên trong lại thối rữa tanh tưởi. Vì vậy lúc Lạc Ninh ra tay với Lâu Ngũ không hề nương tay chút nào.
Lâu Tứ nheo mắt, giọng nói trở nên nặng nề, "Cô Lạc, ở đây là địa bàn Lâu gia".
Lâu Nhiễm Nhiễm nói: "Vớ va vớ vẩn, Lạc Ninh là khách do tôi mời đến Lâu gia làm khách, tất nhiên cô ấy biết đây là địa bàn Lâu gia rồi".
"Lâu Ngũ tà dâm muốn xơ múi con gái người ta, tự làm tự chịu cả thôi".
Lâu Tứ biết ngày cô em gái biến thái này dẫn bạn về nhà là không có chuyện tốt. Mới lần đầu gặp mặt mà Lạc Ninh đã động thủ với em trai, ra oai phủ đầu, hết sức tàn nhẫn. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Lạc Ninh và nói: "Cô Lạc, mong cô cởi bỏ âm sát trên người Lâu Ngũ, nếu không nó sẽ thật sự xảy ra chuyện".
Lâu Tứ có thể chẩn đoán được âm sát, nhưng hắn không xử lý được. Những lời đồn trước đó là thật rồi, khả năng của Lạc Ninh thực sự cao cường hơn trưởng lão Lâu gia. Sở dĩ hắn đi theo Lâu Ngũ đến đây bởi vì muốn thử xem Lạc Ninh nông sâu thế nào.
Lạc Ninh cười nhạo: "Chẳng phải các vị là gia tộc phong thủy cổ sao? Không đến mức mấy sợi âm sát cỏn con này mà cũng xử lý không được chứ?".
Cô nhìn Lâu Ngũ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ghét bỏ nói: "Rác rưởi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ cũng không có cửa đâu".
Lâu Ngũ vừa đau vừa giận, "Con điếm chết bằm, mày chờ đó cho tao".
Hắn đau tới mức cả khuôn mặt tái nhợt, nhìn sang Lâu Tứ: "Anh tư, nhanh gọi trưởng lão gia tộc tới đây gỡ bỏ âm sát cho em".
Lâu Tứ thấy Lạc Ninh không có ý định gỡ bỏ âm sát, chỉ có thể cho người đi mời trưởng lão gia tộc đến.
Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười khanh khách, hỏi Lạc Ninh: "Anh Ninh, nếu không gỡ được âm sát trên người thằng nhóc này thì sẽ ra sao?".
Lạc Ninh bình tĩnh ung dung trả lời: "Thận hư, sau này không làm hại những cô gái vô tội được nữa".
Những lời Lạc Ninh không nói thẳng ra là, Lâu Ngũ này đã không ít lần cưỡng hiếp con gái người ta. Lần này cô dạy cho hắn một bài học, sau này đừng hòng ức hiếp con gái nhà lành. Còn tên Lâu Tứ kia, tuy không hại đời cô gái vô tội nhưng lại thích ngược đãi con người và động vật. Cả Lâu Tứ và Lâu Ngũ còn là con trai của gia chủ, chứng tỏ Lâu gia này đã thối nát từ gốc rồi. Lạc Ninh không chỉ bênh vực bạn bè, mà còn thật sự chán ghét loại người và gia tộc thế này, cho nên không ngại đắc tội họ.
Lâu Nhiễm Nhiễm vỗ tay, "Anh Ninh ngầu quá, hành động quá đẹp!".
Người Lâu gia đứng xem: "...".
Quả nhiên là bạn của kẻ biến thái, mới đó mà đã làm cho Lâu Ngũ bỏ thận, đúng là hống hách!
Lâu Nhiễm Nhiễm dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng qua đám người Lâu gia, rồi kéo tay Lạc Ninh và cười nói: "Chúng ta đi tiếp đi, ai dám đến đây gây chuyện thì cô đừng thèm khách khí làm gì, cứ việc thẳng tay xử người đó, tất cả hậu quả đã có tôi chịu trách nhiệm rồi".
Có nghĩa là Lạc Ninh là khách của cô ấy, muốn làm gì thì làm, chơi tàn chơi phế cũng được, nếu gia tộc truy cứu thì cô ấy sẽ là người gánh vác hậu quả.
Lạc Ninh khẽ cười: "Được thôi, dạo này tôi thấy hơi chán, kiếm chút chuyện làm cũng được".
Người của Lâu gia: "...", Lâu biến thái cố ý dẫn người về nhà, quả nhiên không phải chuyện hay ho gì. Thật ra họ muốn nói rằng: hai chị có thể đi ra ngoài chơi không? Tới Lạc gia chơi cũng được lắm đó!
Lâu Tứ cũng nghe ra ẩn ý của em gái, đây là đang bảo Lạc Ninh cứ ra tay thật tàn nhẫn đi. Hắn không khỏi nhắc nhở: "Khoan đã, em cũng đừng quên em là người Lâu gia đó".
Lâu Nhiễm Nhiễm nở một nụ cười rạng rỡ, "Ồ, bây giờ anh mới biết tôi là người Lâu gia à?".
"Xin lỗi, tôi cứ thích nhìn người nhà họ Lâu mất mặt và xấu hổ đấy".
Đồng thời, nhìn Lâu Ngũ đang lăn lộn trên mặt đất bằng ánh mắt ghét bỏ, "Quả nhiên, vừa mới trở về đã có rác rưởi tự đưa tới cửa đóng vai thằng hề, tôi thấy đẹp mặt lắm mà".
Lâu Tứ: "...", gia đình này đã gây ra tội ác tày trời gì mà lại sinh ra thứ yêu nữ biến thái Lâu Tiểu Lục này.
Lâu Nhiễm Nhiễm nói xong cũng không thèm để ý đến họ nữa, kéo Lạc Ninh đi khỏi nơi đó. Người Lâu gia đang lén lút quan sát vội vàng tránh đường, sợ đi chậm một bước sẽ bị hai yêu nữ này thủ tiêu. Lâu Tứ càng không ngăn cản, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh, cho nên không chủ động xông lên đón nhận nhục nhã ê chề. Chỉ đứng nhìn bóng lưng hai người họ, tâm tình không yên.