Nghe thấy bên ngoài tiếp tục truyền tới âm thanh huyên náo, gia chủ Lạc gia xoay người muốn đi. Ông ấy biết chắc vợ mình đã nghe được những gì con trai nói và tức giận té xỉu, ông ấy phải nhanh ra xem, lo lắng bà ấy tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe. Suy cho cùng, chính bản thân mình cũng bị chọc tức không nhẹ cơ mà.
Gia chủ Lạc gia vừa mới bước được mấy bước, sau lưng lại vang lên giọng nói của con trai, khiến ông ấy phải biến sắc.
"Không cần biết là ai, chỉ cần dám đụng tới con gái của tôi, sau khi ra ngoài tôi sẽ xử lý người đó, diệt toàn bộ gia tộc của người đó, kể cả Lạc gia cũng thế".
Giọng nói của Lạc Dực Thừa không lớn, nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo.
Gia chủ Lạc gia xoay người lại nhìn con trai, "Nếu là người Lạc gia động tới Lạc Ninh, mày cũng muốn diệt tộc Lạc gia hay gì?".
Lạc Dực Thừa gật đầu, giọng nói lạnh lùng vững vàng, "Đúng vậy, cho dù có là Lạc gia, tôi cũng sẽ không chừa một ai".
Vốn dĩ Lạc Dực Thừa đã không có tình cảm sâu đậm gì với Lạc gia rồi, sau bao nhiêu năm bị bức bách, tất cả những gì còn sót lại chỉ là thất vọng và chán ghét. Nếu ở Lạc gia thật sự có người dám ra tay làm hại vợ con ông ấy, ông ấy có thể diệt tộc Lạc gia mà không nói suông.
Sắc mặc gia chủ Lạc gia sa sầm, ông ấy nhận ra lần này con trai vô cùng nghiêm túc.
"Được, mày đúng là rất giỏi". Ông ấy tức giận, nhưng cũng đau thấu tim gan. Đồng thời cảm thấy hối hận bởi vì trước kia đã đưa đứa con trai này cho mẹ của ông ấy nuôi nấng, lẽ ra ông ấy nên đích thân dạy bảo mới phải.
Lạc Dực Thừa bật cười: "Trước giờ tôi vẫn rất giỏi mà, lẽ nào ba tôi lại không biết?". Rồi lại nói tiếp: "Nếu ông còn không ra ngoài, nói không chừng vợ ông không chỉ tức đến chết ngất thôi đâu, mà còn hộc máu nữa đấy".
Gia chủ Lạc gia tức đến độ không muốn nhìn thấy đứa con bất hiếu này thêm một giây phút nào nữa, nhanh chân bước ra khỏi cấm địa. Ông ấy khóa cấm địa lại, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới ông ấy sẽ không đến đây, nếu không thể nào cũng sẽ tức giận sinh bệnh mất thôi. Sau đó bế vợ mình đang ngất xỉu trở về.
Gia chủ phu nhân từ từ tỉnh lại, không ngừng khóc lóc, "Tôi có tội tình gì đâu mà con trai lại có thể coi thường tôi đến vậy".
"Tôi chỉ muốn con cả có người nối dõi thôi mà, tôi sai chỗ nào, thế mà tất cả đều tại tôi", bà ta càng nói càng đau lòng.
Gia chủ Lạc gia ôm lấy bà ta và an ủi, "Đừng khóc, thằng bất hiếu kia chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện không có suy nghĩ mà thôi, không có cố ý coi thường bà đâu".
"Nó ở cấm địa sám hối, nhất định sẽ có một ngày nghĩ thông và hiểu được nỗi khổ tâm của bà".
Gia chủ phu nhân càng khóc càng thảm thiết, "Nó không hề thông cảm cho người làm mẹ như tôi chút nào, có phải nó còn hận tôi bởi vì khi còn nhỏ tôi nuôi thằng hai mà đưa nó cho mẹ nuôi nấng hay không?".
"Chuyện này cũng không thể trách tôi được, rõ ràng là mẹ chồng muốn nuôi hai anh em bọn chúng cơ mà, chẳng lẽ tôi có thể đối chọi với mẹ chồng cho mang tội bất hiếu hay sao?".
"Sao tới lượt tôi thì con trai của tôi chỉ biết bất hiếu và không nghe lời tôi thế này, đây chẳng phải muốn móc tim móc phổi tôi hay sao, hức hức...".
Trong lòng bà ta không chỉ trách cứ con trai không biết nghe lời, càng căm hận người mẹ chồng đã qua đời của bà ta. Tất cả là tại bà già kia hết, nuôi dạy đứa con thứ hai của bà ta theo con đường sai lệch, cho nên người làm mẹ như bà ta nói gì cũng không nghe. Lần này trở về, hễ gặp mặt là lại bắt đầu mỉa mai làm cho bà ta tức giận.
Gia chủ Lạc gia hết sức bất lực, mẹ của ông ấy nuôi nấng hai đứa con sinh đôi bởi vì trước kia hai vợ chồng ông ấy đã dồn hết tinh lực trong việc bồi dưỡng con trai cả rồi, suýt nữa thì con trai thứ hai và con gái út xảy ra chuyện do lỗi của người giúp việc, cho nên mẹ của ông ấy mới đón hai đứa trẻ tới chỗ của mình chăm sóc. Điều này cũng khiến hai đứa trẻ này không mấy thân thiết với hai vợ chồng họ. Bây giờ vợ mình đang khó chịu, ông ấy cũng không tiện nói ra.
"Tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, tôi sẽ từ từ dạy dỗ thằng bất hiếu kia", ông ấy tiếp tục dỗ dành.
Lúc này gia chủ phu nhân mời dần dịu xuống, nhưng trong khoảnh khắc đó gia chủ Lạc gia lại cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Có điều ông ấy con chưa quên những lời con trai đã nói, vì vậy bảo thân tín bên cạnh dặn dò mọi người, không cho phép người nhà họ Lạc đụng đến Lạc Ninh.
Thật ra con trai không nói thì ông ấy cũng không tới nỗi trơ mắt để người trong tộc hại chết cháu gái ruột của mình. Nghĩ đến đứa cháu gái này cũng là một đứa ác mồm ác miệng và không ngoan, ông ấy đột nhiên cảm thấy đau đầu. Ông ấy chỉ hy vọng lần này Lạc Ninh chơi ở Lâu gia xong thì rời đi ngay, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy con bé.
--Editor: Autumnnolove—
Bên kia, Lạc Ninh không biết ba cô đã biết chuyện cô lên đảo rồi. Cô và Lâu Nhiễm Nhiễm đang đi thuyền đến hòn đảo mà bổn gia Lâu gia tọa lạc. Vừa bước chân lên đảo, cô lập tức cảm nhận được sức mạnh của trận pháp, không khí trên đảo vô cùng trong lành, cảnh trí cũng được bố trí rất đẹp.
Đi dạo trên đảo một lúc, mới nhìn thấy cửa thành của một tòa thành cao ngất. Hai bên cổng thành có người đứng, Lạc Ninh không nhìn thấy ô tô hoặc xe đạp lưu thông bê trong, phương tiện giao thông chủ yếu là ngựa và xe ngựa. Ai không biết còn tưởng rằng vừa mới xuyên về thời cổ đại.
Đi đến cửa thành, người canh gác hai bên nhìn thấy Lâu Nhiễm Nhiễm thì lập tức cung kính chào hỏi, "Chào mừng tiểu thư về nhà!".
Lâu Nhiễm Nhiễm phất tay với họ, sau đó kéo Lạc Ninh đi vào trong thành. Một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, Lâu Nhiễm Nhiễm lại mời Lạc Ninh lên xe. Trên xe ngựa còn chuẩn bị sẵn trà và bánh trái.
Lâu Nhiễm Nhiễm rót trà cho Lạc Ninh, đẩy đĩa bánh tới, "Đây là những thứ tôi chuẩn bị cho cô, cứ yên tâm ăn uống".
Lạc Ninh cầm một miếng điểm tâm lên và cắn xuống, hương vị đúng là không tệ. Cô cảm thản: "Thảo nào mấy gia tộc này lại có tư tưởng phong kiến như vậy, thì ra ngay cả kiến trúc bổn gia cũng xây như thời cổ đại".
Lâu Nhiễm Nhiễm bĩu môi, "Chẳng qua là tự lừa mình dối người thôi, nếu có khả năng sống như thời cổ đại thì đừng dùng điện và điện thoại luôn đi".
"Lát nữa gặp người nhà của tôi, cô không cần nể mặt họ. Họ chẳng khác gì Lạc gia cả, đều là loại người được nước lấn tới".
Lạc Ninh gật đầu: "Ok!".
Lạc Ninh ngồi ở một bên trong xe, cô nâng góc cửa sổ và nhìn ngó bên ngoài. Nhìn thấy hai bên đường đều là cửa hàng, bán cả những món đồ cổ đại và hiện đại, không có gì đặc biệt. Lạc Ninh phát hiện đa số những cửa hàng ở đây đều kinh doanh những thứ liên quan đến phong thủy thuật pháp.
Đi khoảng hơn 20 phút, xe ngựa mới tiến vào biệt thự nằm ở trung tâm của đảo. Tới nơi, Lâu Nhiễm Nhiễm nhảy xuống xe trước, rồi mới duỗi tay đỡ Lạc Ninh xuống. Cách đó không xa có rất nhiều người trẻ đang đứng, thì thầm bàn tán.
"Đó là Lạc Ninh sao? Thật sự rất xinh đẹp, hèn chi Lâu Nhiễm Nhiễm biến thái coi trọng!".
"Chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, mà nghe nói năng lực cũng mạnh, Ngũ trưởng lão của chúng ta và Bát trưởng lão của Lạc gia đều không phải là đối thủ của cô ấy".
"Không phải cô ta lớn lên ở bên ngoài sao? Sao thực lực có thể ghê gớm cho được? Có phải chỉ là tin đồn không?".
"Không phải tin đồn đâu, chuyện mới xảy ra sáng nay thôi, bây giờ đám người Lâu Ngũ trưởng lão còn chưa về được kia kìa".
"Lâu biến thái tới rồi, chạy đi!".
Họ vừa thấy Lâu Nhiễm Nhiễm nhìn qua, lập tức tản ra. Lâu Nhiễm Nhiễm đã quen với chuyện này rồi, "Trong mắt họ thì tôi chính là thú dữ sóng thần cơ đấy!".
Bình thường cô ấy nhìn thấy mấy đứa nhỏ không hài lòng chuyện gì sẽ quậy phá thì răn dạy một chút, cuối cùng khiến cô ấy trở thành sự tồn tại đáng sợ trong lòng đám trẻ. Nhưng cô ấy không muốn giải thích, thôi vậy cũng được, tránh cho những người không có mắt chủ động tới gây sự. Mấy đứa con trai con gái của anh trai cô ấy trước kia không ít lần khiêu khích, sau khi bị cô ấy hành cho lên bờ xuống ruộng thì bây giờ nhìn thấy cô ấy chỉ biết chạy trốn mà thôi. Quả nhiên đúng như Lạc Ninh đã nói, ai mạnh hơn thì người đó mới là người cười cuối cùng.
Lạc Ninh khẽ cười, "Vậy cũng tốt mà!".
Lâu Nhiễm Nhiễm kéo Lạc Ninh đi về một phía, "Đi thôi, tôi đưa cô tới chỗ ở của tôi".
Đi chưa bao xa, đã thấy hai người đàn ông hơn 30 mươi tuổi đến gần. Một người trong đó nhìn chằm chằm Lạc Ninh và nói với Lâu Nhiễm Nhiễm: "Em gái yêu quý, đây chính là tiểu thư Lạc gia à? Trổ mã ngon lành đấy!".