Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm uống rượu xong thì rời khỏi quán bar, cũng phát hiện hai gã đàn ông trung niên đi theo phía sau họ. Đi thêm vài bước, phát hiện ngoài hai gã nãy, còn có hai gã nữa tốc độ đều đều cách đó không xa. Lạc Ninh đoán rằng đó là người của Lạc gia, dù sao chỉ cần không vạch trần thân phận của nhau thì cô cũng sẽ giả vờ không biết. Thế nên hai người họ đi thẳng một mạch về khách sạn.
Buổi sáng hôm sau, hơn tám giờ Lâu Nhiễm Nhiễm mới tới tìm Lạc Ninh, hai người lại ra khỏi khách sạn. Hai gã đàn ông trung niên tiếp tục bám đuôi, hai người giấu mặt cũng thế.
Sau khi bắt xe đến cảng, họ nhìn thấy hai con tàu cách đó không xa, trên tàu đều có dán ký hiệu riêng. Trước đó Lâu Nhiễm Nhiễm đã từng cho Lạc Ninh xem, cô có thể nhận ra được một con tàu là của Lâu gia và một con tàu là của Lạc gia. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, Lạc gia đang sợ cô sẽ bỏ trốn trước đó hay gì? Bằng không thì từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy ai xuất hiện tỏ ý muốn đưa cô về nhà họ Lạc.
Lâu Nhiễm Nhiễm chủ động choàng lấy cánh tay Lạc Ninh, "Anh Ninh, đi thôi!".
Lâu Nhiễm Nhiễm chỉ đang khoác tay đi dạo với người bạn thân của mình hết sức bình thường, nhưng trong mắt của người Lâu gia và Lạc gia lại là không ra thể thống gì. Lâu Nhiễm Tỉ cạn lời nhìn trời, lá gan của cô út quả nhiên rất lớn. Ông nội đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, không cho phép Lâu Nhiễm Nhiễm đưa Lạc Ninh lên đảo.
Cậu ta chủ động đi tới và nhắc nhở, "Cô út, người của Lạc gia cũng tới đón cô Lạc rồi".
Cho nên cô út có thể buông tay được rồi…
Lâu Nhiễm Nhiễm nhướng mày, "Người của Lạc gia tới thì liên quan gì tới chúng tôi? Lạc Ninh là bạn tôi, được tôi mời về nhà chơi".
Lâu Nhiễm Tỉ đang định nói tiếp, thì một bà lão bước ra từ con tàu của Lạc gia. Vẻ mặt bà ta vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt dừng lại chỗ cánh tay Lâu Nhiễm Nhiễm đang khoác lên tay Lạc Ninh, lộ ra thái độ chán ghét và rất không hài lòng. Sau đó lạnh mặt nói với Lâu Nhiễm Nhiễm:
"Dù sao đi nữa thì Lạc Ninh cũng là đứa con rơi rớt bên ngoài của cậu ba Lạc gia, nếu đã lên đảo thì tất nhiên vẫn phải trở về Lạc gia trước".
Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười khinh bỉ: "Sao tôi lại nghe nói Lạc Ninh hoàn toàn không nhìn nhận Lạc gia nhỉ? Mắc mớ gì phải đến Lạc gia?".
"Chuyện riêng của Lạc gia thì không cần cô Lâu đây phải lo lắng dùm".
Bà ta ngước mắt nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm, tuy ánh mắt vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh nhưng lại ẩn chứa một tia khó chịu. Bà ra cho rằng, loại người như Lâu Nhiễm Nhiễm chẳng những làm mất mặt cả dòng họ, mà còn là sâu mọt của phái nữ. Nếu Lâu Nhiễm Nhiễm ở Lạc gia, thứ nghiệp chướng này hẳn đã bị xoá tên từ lâu rồi, sau đó còn phải nhốt vào lồng heo nữa. Không thể hiểu nổi Lâu gia nghĩ gì trong đầu, còn dám để Lâu Nhiễm Nhiễm ra ngoài làm chuyện đáng xấu hổ.
(*Hình phạt nhốt lồng heo thả trôi sông: là một hình phạt mang đậm dấu ấn phong kiến ở Trung Quốc. Đàn ông hành nghề trộm cắp hay phụ nữ trong thôn không tuân thủ nữ tắc đều nhốt lồng heo thả trôi sông cho đến chết, chứ không riêng gì thông dâm ngoại tình mới chịu hình phạt này. Thôn dân khi bắt được "tội phạm" sẽ không giao cho quan phủ điều tra xử trí, mà xử phạt theo "lệ làng" thế này.)
Lâu Nhiễm Nhiễm trợn trắng mắt nói: "Ngoại ơi ngoại nói sai rồi, Lạc Ninh là khách do tôi mời đến, chẳng liên quan gì tới Lạc gia cả".
Sau đó sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, "Lời này phải để tôi nói mới đúng, Lạc gia các vị muốn đưa người được tôi mời đi thì phải vượt qua được ải của tôi đã".
Lâu Nhiễm Tỉ thấy Lâu Nhiễm Nhiễm đối đầu với trưởng lão Lạc gia thì không khỏi đau đầu, cậu ta lập tức tiến lên và muốn khuyên nhủ: "Cô út, gia chủ nói rằng cô út một mình…".
Lời còn chưa nói xong đã bị Lâu Nhiễm Nhiễm cắt ngang bằng một ánh mắt sắc lạnh, "Cậu câm miệng đi, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây!".
Sắc mặt Lâu Nhiễm Tỉ đỏ bừng, hết sức tức giận. Nhưng không thể không nói rằng cậu ta thật sự hơi sợ người cô út biến thái này.
"Nó không có tư cách, chắc là tôi có chứ?".
Lúc này, một ông già bước ra từ con tàu của Lâu gia, nói chuyện với Lâu Nhiễm Nhiễm bằng vẻ mặt âm trầm. May mà gia chủ đã lường trước tính tình của tiểu thư, nên cử ông ta tới trông chừng.
Lâu Nhiễm Nhiễm cũng không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của vị trưởng lão này, người cha kia của cô ấy không được bao nhiêu năng lực phong thủy huyền thuật, nhưng chơi tâm kế thủ đoạn lại là cao thủ. Cô ấy cũng chẳng nể mặt mà nói: "Hôm nay tôi cứ phải đưa Lạc Ninh lên đảo làm khách đấy".
Bà lão kia nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm, lần này ánh mắt thể hiện rất rõ thái độ không thích. Sau đó nói ra một câu mang tính uy hiếp, "Cô Lâu, nếu cô không muốn ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai gia tộc thì xin phép để tôi đưa Lạc Ninh đi".
Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười, "Quan hệ giữa hai gia tộc bị ảnh hưởng thì liên quan gì đến chúng tôi hở?".
Cô ấy lạnh nhạt nhìn bà lão, "Ngoại muốn đưa người đi mà không hỏi ý của người trong cuộc à?".
Bà lão sống dai như đĩa này từ đầu tới cuối đều không để Lạc Ninh vào mắt, thái độ dành cho Lạc Ninh chẳng khác gì người làm của gia tộc trên đảo, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết. Cô ấy không khỏi muốn xem thử Lạc Ninh sẽ làm gì lúc này, cô ấy rất thích những trò mang tính kích thích. Vì vậy còn len lén liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh không biểu lộ một chút cảm xúc nào của Lạc Ninh. Anh Ninh quả nhiên vẫn là anh Ninh, đến lúc này rồi mà còn bình tĩnh đến vậy, đổi lại là người khác đã nổi điên luôn rồi. Nổi điên hay tức giận là những phản ứng quá kém cỏi, chứng tỏ ngoài miệng nói rằng sẽ không nhìn nhận Lạc gia, nhưng trong lòng lại vô cùng để ý. Thái độ của Lạc Ninh trái lại còn mang ý nghĩa thật sự không thèm để ý Lạc gia.
Bà lão biết Lâu Nhiễm Nhiễm đang khiêu khích, nhưng không hề để trong lòng. Bà ta nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, giọng điệu mang theo sắc thái ra lệnh: "Gia chủ yêu cầu tôi đưa cô về".
Lạc Ninh hoàn toàn phớt lờ bà ta, cười hỏi Lâu Nhiễm Nhiễm: "Thế còn tới nhà cô không?".
Lâu Nhiễm Nhiễm cười hì hì, nói: "Đi chứ!".
"Vậy đi thôi nào!", Lạc Ninh không nhìn tới bà lão một lần, thật sự phớt lờ đối phương. Như thể bà ta chỉ là một hạt cát, căn bản không thể nào lọt được vào mắt cô.
Nụ cười trên mặt Lâu Nhiễm Nhiễm càng thêm tươi sáng, cô ấy kéo tay Lạc Ninh đi về phía con tàu Lâu gia. Hai gã đàn ông trung niên chắn lại phía trước, "Tiểu thư, ý tứ của gia chủ chính là để cô Lạc trở về Lạc gia trước, sau đó mới tới đảo làm khách".
Đây cũng xem như nhân nhượng Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm một bước.
Lâu Nhiễm Nhiễm lườm hai gã đàn ông nọ, "Hai chú chắc chắn muốn chó cản đường sao?".
Lời này khiến sắc mặt hai gã đàn ông thay đổi, tuy họ là con cháu chi thứ nhưng trước giờ từng bị người ta làm nhục đến vậy.
Sắc mặt của lão già Lâu gia càng sa sầm hơn, "Tiểu thư, mong tiểu thư hãy có chừng mực".
"Đây là ý của gia chủ, nếu sau này tiểu thư còn muốn rời đảo thì bây giờ tốt nhất là biết nghe lời", giọng điệu cũng mang theo vài phần uy hiếp.
Khuôn mặt vốn dĩ tươi cười của Lâu Nhiễm Nhiễm lập tức thay đổi, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Lạc Ninh: "Anh Ninh, bây giờ chó của Lâu gia chạy tới cắn tôi, ức hiếp tôi, cô cần phải ra mặt giúp tôi đó!".
Người của Lâu gia: "...". Giả mù dùm đi, quá mất mặt rồi!
Quả nhiên cái tiếng quái thai biến thái trong nhà cũng không phải thổi phồng gì, tốc độ thay đổi sắc mặt thế này thì ngoại trừ Lâu Nhiễm Nhiễm cũng chẳng còn ai ở Lâu gia có thể làm được. Quan trọng là bảo Lạc Ninh ra mặc, Lạc Ninh có thể làm gì được chứ?
Trưởng lão Lâu gia có chút không hiểu Lâu Nhiễm Nhiễm, nhưng ông ta luôn biết con bé này thật sự rất khéo léo. Có điều khuôn mặt già nua của ông ta không thể không khó chịu, con bé chết tiệt này lại còn mắng chung ông ta là chó cơ đấy. May mà trước giờ ông ta vẫn đứng về phe cậu cả, phản đối con bé chết tiệt này trở thành người thừa kế, nếu không thì đúng là dễ bị tức chết.
Người của Lạc gia: "...". Vị tiểu thư Lâu gia này đúng là thần kinh.
Lạc Ninh bật cười và vỗ vai Lâu Nhiễm Nhiễm trấn an, "Được thôi!".
"Ai bắt nạt Nhiễm Nhiễm chính là bắt nạt tôi".
Cô lạnh lùng nhìn trưởng lão Lâu gia, "Các vị cư xử với tiểu thư nhà mình chẳng có một chút lịch sự có học gì cả, bây giờ xin lỗi còn kịp nè".
Trưởng lão Lâu gia càng tức giận hơn, con nhỏ Lạc gia chết tiệt dám mỉa mai họ không có học hành giáo dục, con rơi con rớt bên ngoài trở về đúng là không làm nên trò trống gì.
"Cô Lạc, mong cô đừng can thiệp vào chuyện của Lâu gia để vẹn đôi đường".
Thật ra ông ta muốn dạy cho Lạc Ninh một bài học ngay tại nơi này, nhưng trong lòng có chút kiêng kỵ Lạc Dực Thừa, cuối cùng đành phải nhịn xuống.