Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 373




Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi quán bar chơi, hai người yêu cầu một chỗ ngồi trong góc, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Đang trò chuyện thì bỗng có vài người đi tới chỗ họ, có một chàng trai mười tám mười chín tuổi trong số đó dẫn đầu.

Sau khi chàng trai tới chỗ thì trực tiếp ngồi xuống, nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm và tươi cười chào hỏi: "Cô út!".

"Bạn gái mới của cô út hả?". Ánh mắt cậu ta nhanh chóng chuyển sang Lạc Ninh, trong mắt tràn ngập chấn động.

Rõ ràng, chàng trai này cũng không biết Lạc Ninh.

Lâu Nhiễm Nhiễm nhìn cậu ta với vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Chuyện liên quan đến cậu à?".

Chàng trai có chút hâm mộ và ghen ghét, nói: "Quả nhiên ánh mắt của cô út tốt thật".

Thoạt nhìn người đẹp này không hề dao kéo, nhưng lại là người Lạc gia, xu cà na ghê!

Lâu Nhiễm Nhiễm nhướng mày, "Tất nhiên là ánh mắt của tôi tốt rồi". Cô lại hỏi: "Nhiễm Tỉ, cậu rời đảo lúc nào thế?".

Nhiễm Tỉ trả lời: "Mới đi hôm nay thôi". Cậu ta nhấn mạnh: "Con rời đảo với một nhiệm vụ".

Lâu Nhiễm Nhiễm cười nhạo: "Không cần phải nói, ngày mai tôi sẽ tự mình trở về".

Cô biết rất rõ Nhiễm Tỉ muốn làm gì, chắc chắn là không cho cô đưa Lạc Ninh trở về Lâu gia trên đảo.

Nhiễm Tỉ hơi khựng lại, "Cô út biết là tốt rồi, ngày mai con chờ cô út trên thuyền cùng trở về đảo".

"À phải, cô Là này, ngày mai cũng sẽ có người của Lạc gia tới đón cô", cậu ta nhìn Lạc Ninh và nói.

Lâu gia và Lạc gia đều không muốn bị mất mặt, cho nên đã thoả thuận mỗi nhà đón một người về. Nhiễm Tỉ cảm thấy cô út Lâu Nhiễm Nhiễm chắc chắn không dám làm trái lời gia tộc, cậu ta tự tin rằng bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao phó.

Lạc Ninh cảm nhận được đứa cháu trai này của Lâu Nhiễm Nhiễm có chút ngây thơ. Cô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: "Cháu trai của cô thật ngô nghê".

Lâu Nhiễm Nhiễm cũng hiểu được ý của Lạc Ninh, khẽ cười và nói: "Mười tám năm qua còn chưa từng được rời khỏi đảo, là con trai của anh hai, tất nhiên sẽ được che chở cẩn thận rồi".

Nuôi thành một đứa trẻ ngây thơ mới không thể tranh giành vị trí gia chủ với con trai đầu được. Nhưng cách nuôi dưỡng khiến cô ấy trở nên ngu ngơ trước kia thì khác, cô bị người khác ghen ghét đố kỵ, ngay cả cha ruột cũng nghĩ vậy, cho nên thật sự chỉ muốn khiến cô ấy trở thành phế vật và cướp đi vị trí người thừa kế. Lâu Nhiễm Tỉ chỉ đơn giản được yêu thương, nuôi nấng thành một đứa trẻ đơn giản không có dã tâm, sau này cũng sẽ được gia chủ tương lai chiếu cố hưởng phước. Nghĩ đến đây, trên môi không khỏi nở một nụ cười châm chọc. Cô ấy có nghĩ đoán được, "anh trai tốt" kia của cô chắc chắn nghe thấy cô muốn đưa Lạc Ninh lên đảo, cho nên đã mách lẻo với cha mẹ và trưởng lão gia tộc.

Lâu Nhiễm Tỉ không lý giải được suy nghĩ của hai người trước mặt, nhưng cậu ta cũng không muốn hỏi nhiều. Cô út luôn không thích cả nhà cậu ta, cậu ta vẫn cảm nhận được điều này. Cho nên cậu ta chỉ nhấn mạnh thêm một lần nữa:

"Cô út, chín giờ sáng mai, con ở trên thuyền chờ cô út đấy".

Sau đó ném cho hai gã đàn ông trung niên phía sau một ánh mắt, cậu ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu có út phản kháng thì đành phải dựa vào hai người này thôi. Hai gã đàn ông đáp lại ánh mắt của Lâu Nhiễm Tỉ, bảo cậu ta yên tâm.

Lâu Nhiễm Nhiễm phất tay, "Biết rồi, cậu tự mình đi chơi đi".

Ánh mắt Lâu Nhiễm Tỉ lập tức vui vẻ trở lại, "Vậy con đi trước nha".

Đây là lần đầu tiên cậu ta rời đảo, cậu ta cảm thấy thế giới bên ngoài thú vị hơn trên đảo nhiều. Tranh thủ vẫn còn thời gian, cậu ta muốn chơi cho thỏa. Vì vậy cậu ta và một vài người rời khỏi, hai gã đàn ông trung niên thì ở lại quán bar. Nhưng hai người họ cũng hiểu chuyện, tìm một bàn khác ngồi.

Lạc Ninh thấy hai người họ không đi, mỉm cười và nói một câu đầy ẩn ý: "Họ muốn cưỡng chế tách chúng ta ra à?".

Lâu Nhiễm Nhiễm bĩu môi: "Còn không phải sao!". Sau đó cô ấy mỉm cười châm chọc: "Đúng là xem thường thiên tài như tôi có tiếng mà không có miếng".

Thực lực của hai gã đàn ông này không tệ, nhưng nếu giáp mặt đối chọi thì vẫn kém cô ấy một bậc.

Lạc Ninh hỏi: "Nhà cô không biết thực lực hiện tại của cô sao?".

Lâu Nhiễm Nhiễm khẽ cười và nhỏ giọng nói: "Tất nhiên, nếu biết thì làm sao có thể cho tôi rời đảo đi đóng phim chứ".

"Cô định tự lộ bằng cách nào?", Lạc Ninh hỏi.

Lâu Nhiễm Nhiễm liên tục chớp mắt với Lạc Ninh, "Chẳng phải có cô ở đây rồi sao?".

Ý của cô ấy là cô ấy không có ý định lộ ra thực lực chân chính của mình, để Lạc Ninh đứng ra.

Lạc Ninh trợn trắng mắt, "Cô cũng thật biết cách lợi dụng người khác".

Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười: "Chẳng phải tôi đang tạo cơ hội cho cô phát huy sở trường và chơi Lạc gia một vố hay sao?".

"Để Lạc gia và mấy ông già khác nhìn xem, một đứa trẻ được sinh ra bên ngoài và không được thừa nhận, chẳng những có thể nghiền chết thế hệ đồng trang lứa trên đảo, mà còn có thể đè bẹp đám già sống dai như đĩa đó".

Nếu cô ấy mà là Lạc Ninh, chuyện đầu tiên cô ấy muốn làm ngay khi đặt chân lên đảo chính là chứng minh cho Lạc gia thấy họ có mắt như mù. Nói chung là cô ấy tuyệt đối không thể chịu nổi việc che giấu thực lực của mình, nhẫn nhịn làm việc. Bây giờ che giấu thực lực chỉ vì như thế được tự do hơn, dù sao có một số trưởng lão có thực lực thật sự có thể trấn áp cô ấy, cô ấy không muốn bị nhốt trên đảo không thể ra ngoài. Nhưng ở gia tộc cô ấy chẳng nể mặt ai cả, sống làm sao để bản thân được vui vẻ nhất. Hoàn cảnh của Lạc Ninh lại không giống cô ấy, Lạc Ninh không có ý định nhận lại Lạc gia, cho nên không cần che giấu thực lực làm gì, cứ chơi cho sảng khoái là được.

"Lần này cô đồng ý đi với tôi còn không phải là vì muốn chọc giận mấy ông già cà chớn ở Lạc gia sao?", cô ấy không có cảm tình với mấy ông già ở các gia tộc phong thủy cổ trên đảo.

Lạc Ninh lườm cô ấy một cái, "Thông minh quá sẽ bị người ta ghen ghét".

Ý của Lạc Ninh cũng không phải là bản thân không thích Lâu Nhiễm Nhiễm thông minh hơn mình, cô đang ám chỉ những người anh của cô ấy.

Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười thành tiếng: "Nếu không thông minh thì làm sao có thể làm bạn của cô được chứ?".

"Nước quá trong thì không có cá, người tốt quá thì không ai chơi".

Cô ấy ném cho Lạc Ninh ánh mắt muốn nói rằng Lạc Ninh sẽ sớm hiểu thôi, "Tôi có linh cảm rằng chắc chắn lần này cô có thể kéo theo một làn sóng phẫn nộ quy mô cho mình".

Lạc Ninh mân mê ly rượu trên tay và cười: "Đúng rồi, người giỏi quá sẽ đón nhận rất nhiều thù hận".

Cô lại đổi giọng và nói tiếp: "Nhưng tôi vẫn luôn yêu thích và tin vào một câu nói".

Lâu Nhiễm Nhiễm tò mò hỏi: "Câu nói nào?".

Lạc Ninh chân thành trả lời: "Đứng trước thực lực chân chính, mọi âm mưu quỷ kế và lòng đố kỵ đều là rác rưởi".

Lạc Ninh muốn nói rằng, trực tiếp dùng thực lực để giải quyết là được, ai rảnh chơi trò ném đá giấu tay với các vị? Không có thời gian rảnh rỗi đến vậy.

Lâu Nhiễm Nhiễm sửng sốt, sau đó lập tức bật cười khanh khách, "Nói rất hay!".

Con ngươi của cô ấy lộ ra vài phần tà khí và hung ác, "Có thực lực chân chính thì tất nhiên muốn chơi kiểu nào với rác rưởi cũng được, muốn hủy hoại thế nào cứ hủy hoại thế nấy".

Lạc Ninh cảm thấy Lâu Nhiễm Nhiễm nói ra hai từ "hủy hoại", hoàn toàn không phải đang nhắm vào bất kỳ cá nhân nào, mà là toàn bộ Lâu gia. Rốt cuộc đứa nhỏ này đã bị tổn thương và kích thích đến mức nào, hoàn toàn bị ép cho sa vào con đường phản diện rồi. Lâu gia cũng thật giỏi, ép thiên tài trăm năm hiếm thấy lầm đường lạc lối, không biết phản phệ nghiêm trọng tới cỡ nào.

Dù sao thì Lạc Ninh cũng không cảm thấy thương xót gì cho Lâu gia, lòng dạ cô rộng rãi thì đúng là rộng rãi thật, nhưng cũng có lúc ích kỷ. Bênh vực người mình đã hòa vào xương cốt của cô rồi, tất nhiên cô muốn đứng về phía bạn mình.

"Hoàn toàn có thể!", Lạc Ninh bưng ly rượu lên, "Tôi tin chắc cô sẽ thành công".

Lâu Nhiễm Nhiễm che đi sự tàn nhẫn nơi đáy mắt, vẻ mặt cô ấy có chút cảm động, trái tim vốn dĩ nguội lạnh từ bao giờ ít nhiều đang dần ấm áp trở lại. Cô ấy hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lạc Ninh, đây là người đầu tiên ủng hộ kế hoạch của cô ấy. Quả nhiên có một người bạn thân thật tốt!

Cô ấy cũng nâng ly rượu lên và chạm ly với Lạc Ninh, "Cảm ơn, tôi cũng tin rằng cô sẽ thành công".

Hai người mỉm cười với nhau, uống cạn rượu trong ly mà không nói gì nữa. 

- --