Lạc Trạch Thần là người tâm trí kiên định, vì vậy bùa yêu của Dạ Mỹ Tâm chỉ có hiệu quả khi nào Lạc Trạch Thần ở bên cạnh cô ta. Nếu đổi lại là gã thuật sĩ tà giáo đã ám sát hai người họ ở trên hòn đảo thi triển pháp thuật, Lạc Trạch Thần hoàn toàn không có cơ hội khôi phục tỉnh táo.
Lạc Ninh nói: "Em cảm thấy vẫn còn những cô gái giống Dạ Mỹ Tâm, anh cho người ở Cục đặc biệt tập trung điều tra thử xem".
Lục Tuân gật đầu, "Anh cũng đang định như vậy".
Dạ Mỹ Tâm kia vừa nhìn đã biết mục tiêu nhằm vào tiền của Lạc Trạch Thần rồi.
Lục Tuân hỏi: "Khi nào em sẽ giải bùa ngải trên người Lạc Trạch Thần?".
Lạc Ninh trả lời: "Ngày mai sẽ giúp anh ta gỡ". Cô mỉm cười đầy ẩn ý, nói tiếp: "Lần này em cảm thấy em có thể rút dây động rừng trước, rồi mới dụ rắn ra khỏi hang".
Cô muốn xem thử thế lực sau lưng Dạ Mỹ Tâm sẽ như thế nào. Cô là người có thù tất báo, gã thuật sĩ tà giáo kia muốn giết cô và Lục Tuân, tuy vẫn chưa thành công nhưng mối thù này đã kết rồi. Ngoài ra, cô rất muốn tìm hiểu xem bà quả phụ giả kia và thế lực đằng sau Dạ Mỹ Tâm có dây mơ rễ má gì với nhau hay không.
Lục Tuân rất tự tin vào năng lực của vợ mình, lại còn có anh theo sát cơ mà, "Dụ rắn ra khỏi hang cũng được, anh ủng hộ em".
Sau khi về nhà, Lạc Ninh gọi cho Lạc Trạch Vũ, bảo hai anh em họ ngày mai tới nông trại tìm cô.
–Editor: Autumnnolove–
Hôm sau, vừa mới ăn bữa sáng xong, hai anh em Lạc Trạch Vũ đã đến. Sau khi ăn sáng xong, Khương Tâm Hân đi xem vườn hoa, Lạc Hi đi học. Bình thường còn có Tổ Dục đi theo Lạc Ninh đến đây, nhưng mấy ngày nay cậu ấy trở về Hương Cảng chúc mừng sinh nhật bà ngoại, cho nên trong nhà lúc này cũng chỉ có Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đang ăn vạ ở nông trại. Vừa nhìn thấy Lạc Trạch Thần, Lâu Nhiễm Nhiễm biết ngay hai người này đến tìm Lạc Ninh, cô ấy ngồi trên sô pha quan sát với vẻ hứng thú tràn trề.
Sau khi Lạc Ninh giới thiệu ba người với nhau, nói thẳng với Lạc Trạch Thần: “Bây giờ tôi sẽ giúp cậu gỡ ngải, sau này trở về không cần để ý Dạ Mỹ Tâm nữa”.
Lạc Trạch Thần hơi lo lắng, hỏi: “Nếu cô ta phát hiện là cô giúp tôi gỡ ngải thì có thể trả thù cô hay không?”.
Anh ta cũng không muốn bởi vì Lạc Ninh muốn giúp anh ta mà chọc phải phiền phức.
Lạc Ninh bật cười xua tay, tỏ vẻ không sao: “Chút đạo hạnh này của cô ta không thể báo thù được đâu”.
Lạc Trạch Thần nghe xong mới cảm thấy yên tâm, “Thế thì tốt rồi, làm phiền đại sư Lạc”.
Lạc Ninh vẽ một lá bùa, sau đó hòa một ít chu sa vào nước trong một cái chén sứ, đốt bùa và khuấy không ngừng. Sau khi làm xong, cô đưa cho Lạc Trạch Thần, “Cầm đi, khoảng mười phút là được”.
Lạc Trạch Thần sửng sốt, chỉ đơn giản thế thôi sao? Nhưng anh ta không nói ra, thành thật bưng chén nước và ngồi chờ, Lạc Trạch Vũ tò mò ngồi ở bên cạnh quan sát.
Lâu Nhiễm Nhiễm thấy vậy khẽ cười và nói với Lạc Ninh: “Anh Ninh, thủ pháp gỡ ngải của cô đúng là vừa đơn giản vừa thô sơ nhưng lại hiệu quả”.
Lạc Ninh ném lá bùa trong chu sa không hề đơn giản, đổi thành thuật sĩ phong thủy khác mà muốn gỡ loại bùa ngải này thì quá trình sẽ khá rườm rà phức tạp. Từ đó có thể nhìn ra chẳng những Lạc Ninh có thiên phú rất mạnh, thực lực cũng rất cao.
Lạc Ninh nhìn Lâu Nhiễm Nhiễm, cười như không cười, "Đổi lại là cô cũng thế thôi".
Thiên phú của Lâu Nhiễm Nhiễm thật sự rất tốt, thực lực chỉ kém hơn cô một chút.
Lâu Nhiễm Nhiễm tiến đến bên cạnh Lạc Ninh và nhỏ giọng hỏi: "Anh Ninh, có phải cô đã chạm tới ngưỡng thiên nhân hợp nhất hay không?".
Ánh mắt của cô ấy rất tốt, lúc xem Lạc Ninh vẽ bùa, cô ấy đã cảm nhận được một luồng linh lực đang dao động. Quan trọng hơn chính là tốc độ vẽ ra loại bùa cao cấp này của Lạc Ninh quá nhanh, không chỉ dứt khoát lưu loát, còn mang theo cảm giác bí ẩn. Đám lão già Lâu gia đều không đạt tới bước này, bản thân cô ấy cũng không. Nếu đổi lại là cô ấy vẽ loại bùa này, có lẽ cần gấp ba lần thời gian trở lên.
Lạc Ninh cũng không giấu giếm, "Cô đúng là rất có tầm nhìn".
Vào ngày sức mạnh trong thế giới nguyên tác biến mất hoàn toàn, cũng chính là ngày những ký ức kia của cô được đánh thức, cô có một cảm giác rất quen thuộc. Đây là sức mạnh đến từ thế giới thực tại và tất cả mọi thứ có sự sống xung quanh.
Cô đã từng đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất cho nên hiểu rõ hiện tượng này chính là bản thân đã chạm tới ngưỡng cửa thiên nhân hợp nhất. Chỉ cần tiếp tục tu luyện và tìm được cơ hội thích hợp, cô cũng có thể tiến tới bước cuối cùng, bước vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Ban đầu Lâu Nhiễm Nhiễm chỉ suy đoán thôi, nhưng nghe Lạc Ninh xác nhận vẫn vô cùng bất ngờ, đồng thời có chút hâm mộ.
"Anh Ninh của tôi tuyệt vời!", Lâu Nhiễm Nhiễm dựng ngón tay cái khen ngợi.
Cô ấy hâm mộ Lạc Ninh có thể chạm đến ngưỡng cửa thiên nhân hợp nhất, nhưng không hề đố kỵ, mỗi người đều có duyên của riêng mình.
Lạc Ninh hơi nhếch khóe môi, "Cảm ơn đã khen".
Lâu Nhiễm Nhiễm nhìn Lạc Ninh bằng đôi mắt lấp lánh: "Anh Ninh, sau này chúng ta hãy trao đổi với nhau nhiều hơn".
Lạc Ninh gật đầu, mỉm cười và nói: "Không thành vấn đề!".
Sau khi nói thẳng sẽ làm bạn thân của nhau, thật ra cô càng ngày càng thích những người có tính cách giống Lâu Nhiễm Nhiễm.
Hơn mười phút sau, Lạc Trạch Thần nhìn thấy mấy đốm trắng lớn từ mũi và lỗ tai của mình chui ra, ngoe nguẩy tự chạy vào trong chén nước anh ta đang cầm. Anh ta lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, Lạc Trạch Vũ cũng thế, nhưng tức giận hơn. Những thứ này chui ra từ trong người của anh trai cậu ta, quá ghê tởm, quá ác độc.
Đốm trắng lớn rơi vào chén, nhịn không được mà bắt đầu điên cuồng nuốt trọn chu sa bên trong. Sau đó cả đám nhanh chóng nổ tan tành, bị chu sa tiêu diệt.
Lạc Ninh thấy thế mới nói: "Đã gỡ ngải rồi".
Thời điểm đốm trắng lớn biến mất hoàn toàn trong chén, Lạc Trạch Thần lập tức cảm thấy cả người bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh ta thật sự cảm nhận được điều đó, "Cảm ơn đại sư Lạc".
Dạ Mỹ Tâm đang ngồi cà phê cùng bạn, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó thất khiếu bắt đầu chảy máu. Cô ta không chết, nhưng cũng không khác gì tàn tật, chẳng những không thể tiếp tục vận dụng bùa ngải, mà sao khi tỉnh lại cũng trở thành tàn tật bán phần.
Lạc Ninh không rảnh làm gì Dạ Mỹ Tâm cả, thật sự là thực lực của cô ta có hạn, bùa ngải bị bắt, người làm bùa ngải tất nhiên sẽ bị phản phệ. Thực lực không tới đâu thì phản phệ càng nặng nề.
Hai anh em Lạc Trạch Thần không ở lại lâu, đưa chi phiếu thù lao cho Lạc Ninh xong lập tức rời khỏi. Bùa ngải đã được gỡ, không bị Dạ Mỹ Tâm chi phối nữa, hai anh em họ phải trở về xử lý chuyện trong nhà, chuyện này không thể cứ cho qua như thế được. Họ đã quá thất vọng về người mẹ cuồng yêu kia của họ, không tiếp tục lo lắng cho bà ta nữa, cho nên có thể xuống tay thẳng thừng rồi.
Hai người họ vừa mới đi, Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm chuẩn bị lên núi hái quả về làm ít mứt trái cây, nào ngờ vừa ra tới cửa đã nhìn thấy một vị khách bất ngờ.
Lạc Ninh thấy là Thời Ký thì hết sức ngạc nhiên, "Sao cậu lại tới đây?".
Vốn dĩ khuôn mặt của Thời Ký chẳng có cảm xúc, nhìn thấy Lạc Ninh lại lộ ra nụ cười, "Đến gặp cậu đó".
Lạc Ninh biết, bởi vì thân phận hiện tại của Thời Ký, trong tình huống bình thường không có chuyện gì sẽ không chủ động tìm tới, vả lại còn không liên hệ trước với cô.
"Vào đi!". Cô nói với Thời Ký, sau đó nói với Lâu Nhiễm Nhiễm: "Tạm thời không lên núi nữa".
Lâu Nhiễm Nhiễm vô cùng hiểu chuyện, "Ok, cô cứ làm xong việc trước đi".
Ánh mắt của Lâu Nhiễm Nhiễm vẫn luôn lang thang trên người Thời Ký, mang theo mấy phần đánh giá. Lạc Ninh cũng nhận ra hành động của cô ấy, "Sao thế?".
"Tôi thấy anh đẹp trai này rất quen mắt", Lâu Nhiễm Nhiễm cũng không giấu giếm.
Lạc Ninh sửng sốt, Lâu Nhiễm Nhiễm nói quen mắt, có nghĩa là nhìn khuôn mặt Thời Ký có chút quen mắt chăng?