Hôm sau, Lâu Nhiễm Nhiễm chủ động tới nhà chào hỏi. Dãy nhà dưới chân núi đã hoàn tất xây dựng và trang trí, nhưng hai mẹ con Lạc Ninh vẫn chưa dọn qua, dự định chờ thêm một thời gian nữa. Cho nên bây giờ họ còn đang sống trong ngôi nhà đơn sơ dựng tạm, đây cũng là lần đầu tiên Lâu Nhiễm Nhiễm tới một ngôi nhà như vậy.
Lâu Nhiễm Nhiễm đi dạo một vòng rồi cảm thán: "Nhà của mọi người rất thoải mái đó".
Ngôi nhà không lớn, nhưng bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn ra tâm huyết của người bày biện, thoạt nhìn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp. Lúc nãy Lâu Nhiễm Nhiễm cũng đã gặp mặt mẹ và em trai của Lạc Ninh, mẹ Lạc là một người phụ nữ dịu dàng, em trai Lạc Hi là một cậu nhóc ngoan ngoãn và thích dựa dẫm chị gái. Bầu không khí sinh hoạt giữa ba người họ rất ấm áp, làm cho Lâu Nhiễm Nhiễm có chút hâm mộ. So với gia đình như nước với lửa của mình, Lâu Nhiễm Nhiễm thích chỗ này hơn.
Sau khi Lâu Nhiễm Nhiễm tới, Khương Tâm Hân đón tiếp một lúc thì dẫn Lạc Hi ra ngoài. Đây là những gì Lạc Ninh đã dặn dò trước đó, cô cũng không muốn để cho mẹ và em trai tiếp xúc quá nhiều với Lâu Nhiễm Nhiễm. Bất kể là nói như thế nào, cô ấy vẫn là một nhân vật nguy hiểm.
Lạc Ninh pha cho Lâu Nhiễm Nhiễm một tách trà, cô ấy nhận lấy và cười nói: "Tôi xem trên chương trình tạp kỹ biết được tài nấu nướng của anh Ninh rất tuyệt, không biết tôi có vinh hạnh được ăn một bữa cơm do anh Ninh nấu hay không?".
Lạc Ninh mỉm cười và trả lời: "Yến tâm, cơm trưa tôi sẽ lo cho cô".
"Thế thì tốt quá", Lâu Nhiễm Nhiễm vui vẻ khẽ cười, ở cùng Lạc Ninh cảm giác rất tự do và thoải mái.
Ngồi được một lúc, Lạc Ninh đi vào phòng bếp nấu cơm trưa, Lâu Nhiễm Nhiễm cũng đi theo vào, lười biếng dựa hẳn cả người vào bức tường bên trong phòng bếp. Cô ấy nhìn Lạc Ninh đang bận rộn bằng ánh mắt dịu dàng.
"Anh Ninh, tôi phát hiện ra một điều, càng tiếp xúc tôi càng thích cô rồi, phải làm sao?".
Tất nhiên Lạc Ninh đã cảm nhận được ánh mắt của Lâu Nhiễm Nhiễm nãy giờ, "Chuyện này đơn giản mà!".
"Thật ra chúng ta có thể kết nghĩa chị em, hoặc làm bạn thân của nhau".
Lâu Nhiễm Nhiễm nhướng mày, "Anh Ninh, cô thông minh như vậy...tôi tin rằng cô hiểu ý của tôi mà nhỉ!".
Vốn dĩ không muốn bộc bạch làm gì, nhưng hôm nay lại có chút bốc đồng. Cô ấy là một người sống theo cảm xúc của bản thân, nếu đã muốn nói ra thì cứ nói ra thôi.
Lạc Ninh không quay đầu lại, vẫn tập trung xử lý nguyên liệu nấu ăn, "Tôi và Lục Tuân là một đôi, chẳng lẽ cô không nhận ra sao?".
Lâu Nhiễm không quá bất ngờ, thở dài một hơi thật mạnh, "Hây da, quả nhiên là hoa thơm đều đã có chủ, hình như tôi vừa mới bỏ qua một trăm triệu vậy, hay là tôi quen biết cô quá muộn!".
Tuy tính tình Lâu Nhiễm Nhiễm tùy hứng, nhưng cô ấy vẫn có tự trọng của chính mình. Hoa đã có chủ, cô ấy có thích cũng sẽ không đập chậu cướp hoa, trong chuyện tình cảm miễn cưỡng không hạnh phúc. Bởi vì gặp nhau quá trễ, nếu không còn có đất cho Lục Tuân diễn sao.
"Cô thật sự không cân nhắc tới tôi sao?", cô ấy hỏi.
Lạc Ninh: "...", cho dù có gặp được nhau sớm hơn, cũng chẳng thể có chuyện gì cả!
Lạc Ninh chỉ nói một câu: "Tôi thật sự đã yêu Lục Tuân rồi".
Lâu Nhiễm Nhiễm bĩu môi, "Còn tôi thì rất ghét Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành".
Cứ nghĩ đến mối quan hệ giữa Lạc Ninh và hai người này, một người là bạn trai cũ, một người là bạn trai hiện tại, Lâu Nhiễm Nhiễm lập tức chướng mắt. Nhất là Kỷ Tinh Hành, thứ chó rác rưởi!
Lạc Ninh rất muốn đỡ trán, bật cười: "Lúc trước cũng không biết là ai đã nói, tôi vẫn luôn thích Lạc Ninh và ảnh đế Lục nhỉ?".
Lâu Nhiễm Nhiễm cắt ngang, "Còn không phải là bởi vì không biết anh ta và cô là người yêu sao!".
Tuy cô ấy thích con gái, nhưng vẫn sẽ thưởng thức những anh chàng đẹp trai. Đáng tiếc, gã đàn ông đó cướp mất đối tượng yêu thích của cô ấy, bây giờ cô ấy hết sức chướng mắt.
Lạc Ninh rất thích sự thẳng thắn của Lâu Nhiễm Nhiễm, cũng có nghĩa là Lâu Nhiễm Nhiễm là người có chừng mực trong chuyện tình cảm. Cô ấy hỏi vậy, là cô ấy sẽ không nuôi dưỡng ý định gì với cô nữa.
Lạc Ninh nhún vai, "Không sao, chỉ cần tôi cảm thấy anh ấy thật tuyệt là được".
Lâu Nhiễm Nhiễm ghen tị, "Cô biết là được rồi, đừng phát cơm chó ở trước mặt tôi, tôi biết ghen đó".
Lạc Ninh quay đầu lại, tươi cười và nói: "Vậy thì đi ra ngoài ngồi chờ đi, tôi sẽ nấu xong thức ăn ngay thôi".
Lâu Nhiễm Nhiễm thấy Lạc Ninh mỉm cười càng xinh đẹp hơn, lại chua chát, đúng là quá hời cho tên Lục trứng thối kia. Cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đang hâm mộ quả trứng thối kia đâu, vì vậy xoay người trở lại phòng khách, sau đó lấy album ảnh trong ngăn tủ ra xem. Càng xem càng cảm thấy Lạc Ninh thuở nhỏ thật sự đáng yêu và hoạt bát, lớn lên vừa xinh đẹp vừa thông minh, thái độ dành cho phụ nữ còn khoan dung và ân cần nữa. Tất cả đều là những điểm cô ấy thích, muốn rớt nước mắt, hu hu...Hơn nữa sau khi được ăn thức ăn do Lạc Ninh nấu, Lâu Nhiễm Nhiễm càng ghen tị với Lục Tuân.
--Editor: Autumnnolove—
Ăn cơm xong, Lâu Nhiễm Nhiễm bảo Lạc Ninh dẫn cô ấy đi dạo một lúc để tiêu thực. Sau khi Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm thẳng thắn với nhau, cả người cũng khoan khoái hơn nhiều, cho nên dẫn Lâu Nhiễm Nhiễm lên núi.
Lâu Nhiễm Nhiễm là người trong nghề, vừa nhìn thấy đã phát hiện Lạc Ninh bố trí trận pháp ở đây, cảm thán một câu, "Nơi này đúng là một chỗ thật tốt".
"Anh Ninh, sau này tôi có thể thường xuyên tới đây ở vài ngày không?".
Quả nhiên, năng lực và thiên phú của Lạc Ninh không hề kém cạnh cô ấy ở phương diện phong thủy và huyền thuật, chỉ xem xét khía cạnh bố trận thôi, còn cao hơn cô ấy một bậc.
Lạc Ninh bật cười, "Không thành vấn đề, chỉ cần cô tới ở với tâm hồn trong sáng, tôi nhất định rất hoan nghênh!".
Lâu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, "Đừng có nhấn mạnh mấy chữ tâm hồn trong sáng chứ, tôi đâu phải thú dữ sóng thần, tôi chưa bao giờ làm chuyện ỷ thế cướp đoạt đối với những người đã có bạn trai rồi, cô cứ yên tâm!".
Lạc Ninh cười khẽ: "Thế thì tôi phải cảm ơn cô đã nể tình buông tay rồi!". Cô tiếp tục hỏi: "Phải rồi, sao cô biết tôi?".
Lâu Nhiễm Nhiễm hỏi lại: "Cô thông minh như thế chẳng lẽ không đoán ra sao?".
Lạc Ninh không vòng vo, "Bà quả phụ giả kia dẫn mối à?".
Lâu Nhiễm Nhiễm bật cười thành tiếng, "Phì...".
"Cách gọi quả phụ giả này cũng quá buồn cười, nhưng rất chính xác!".
"Bà ta không có chủ động giới thiệu tôi tới, nhưng lại bảo người trong tộc cố ý đề cử chương trình phát sóng trực tiếp ở thành phố tận thế và gameshow của cô cho tôi xem".
Lâu Nhiễm Nhiễm là người có tính cách yêu ghét rõ ràng. Đối với người mà cô ấy ghét, thật sự có thể giết chết người ta. Đối với người mà cô ấy thích, cũng rất ân cần. Tuy không thể phát triển một đoạn tình yêu với Lạc Ninh, nhưng cũng không ngăn được tình cảm thật sự mà cô ấy dành cho Lạc Ninh.
"Sau đó tôi cứ làm như những gì bà ta mong muốn thôi, tôi có hứng thú với cô, lập tức chủ động rời đảo để đi tìm cô".
Lạc Ninh cũng nghĩ như thế, với tính tình của bà quả phụ giả kia, sao có thể đích thân ra tay cho được. Nhưng không phải ai cũng là kẻ ngốc, Lâu Nhiễm Nhiễm biết rõ bà quả phụ giả kia động tay động chân.
Lạc Ninh hỏi: "Cô đã từng gặp quả phụ giả kia chưa?".
Lâu Nhiễm Nhiễm gật đầu: "Gặp rồi, Bạch Cốt Tinh khoác lớp da người đẹp đó".
Lạc Ninh bật cười: "Cái quái quỷ gì thế này!".
Lâu Nhiễm Nhiễm quay đầu mỉm cười và hỏi lại: "Quá đúng rồi còn gì, cô không cảm thấy bà ta rất giống Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt Đường Tăng sao?".
Lạc Ninh nhướng mày, "Ý của cô là ba tôi là Đường Tăng à?".
Có thể trở nên nổi bật trong dòng dõi phong thủy cổ,còn thể sống tự do tự tại và liều lĩnh như vậy, quả nhiên Lâu Nhiễm Nhiễm không phải là một người đơn giản, cô ấy biết hết tất cả.
Lâu Nhiễm Nhiễm cười nói: "Đúng vậy".
Khuôn mặt cô ấy mang theo vài phần xấu xa và không đứng đắn, ghé sát vào Lạc Ninh và nhẹ giọng hỏi tiếp: "Anh Ninh, có muốn chơi lớn không?".
Lạc Ninh biết ngay, Lâu Nhiễm Nhiễm chủ động tới tìm cô, không chỉ đơn giản là có cảm tình và muốn theo đuổi.
Cô hỏi lại bằng giọng điệu tò mò: "Chơi kiểu gì?".