Tại buổi đấu giá lần trước, Cốc Phong đã muốn có được một miếng ngọc bội hộ mệnh rồi, nhưng Tổ Tiêu vẫn luôn ra giá, cho nên ông ta cũng không tiện tranh giành. Lần này Cốc Phong chủ động tới đây để hỏi mua.Lạc Ninh tính giá của Tổ Tiêu và Cốc Phong như nhau, bán cho ông ấy một miếng ngọc bội. Lạc Ninh thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với những món đồ mà Mân Quảng Bình mang đến, trong đó có một thứ vô cùng hợp ý cô. Sau khi thu được nó, cũng đã gom đủ mọi thứ để bố trí trận pháp trên ngọn núi ở ngoại ô Bắc Kinh. Vì vậy cô cũng đưa cho Mân Quảng Bình một miếng ngọc bội.
Xong hết mọi chuyện, Cốc Phong hỏi: "Đại sư Lạc, ngọc bội hộ mệnh này có ý định bán đại trà không?". Có một người bạn biết hôm nay ông ta tới gặp Lạc Ninh, nhờ ông ấy hỏi giúp chuyện này.
Lạc Ninh lắc đầu, "Tôi chế tác một mớ ngọc bội hộ thân này đã hao tổn rất nhiều tinh lực, hiện tại chẳng còn lại bao nhiêu cái, cho nên tạm thời sẽ không bán ra". Cô thật sự không có kế hoạch bán ngọc bội, sau này thiếu tiền hoặc thiếu đồ mới nghĩ tới chuyện này.
"Vậy sao, vậy khi nào đại sư Lạc muốn bán, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi", Cốc Phong cũng không quá thất vọng, dù sao hôm nay ông ta đã mua được ngọc bội rồi.
Tổ Tiêu ngồi bên cạnh tiếp lời: "Gọi cho tôi cũng được!".
Có ai ngại có nhiều ngọc bội hộ mệnh đâu, ban đầu Tổ Tiêu còn muốn mua thêm một cái, nhưng đại sư Lạc lại không bán nữa. Vả lại có rất nhiều bạn bè trong giới đại gia cũng muốn mua, nếu Lạc Ninh muốn bán thì ông ấy cũng muốn giúp đỡ dắt mối, bày tỏ tấm lòng của mình.
Lạc Ninh bật cười, "Được, được, nếu tôi muốn bán thì sẽ cân nhắc đến các vị trước".
--Editor: Autumnnolove--
Sau khi họ ra về, lại có những đại gia Hương Cảng và người có địa vị cao tìm đến tận nơi. Có người muốn mua ngọc bội hộ mệnh, có người muốn mời Lạc Ninh đi xem phong thủy. Nhưng Lạc Ninh không có ý định gây thù chuốc oán với những đại sư phong thủy ở Hương Cảng, cho nên đã bảo Lục Tuân khéo léo từ chối.
Hôm sau, Lạc Ninh và Lục Tuân dẫn theo Tổ Dục cùng trở về Bắc Kinh. Khoảng thời gian sau đó, Lạc Ninh vẫn luôn bận rộn. Trước tiên là bay ra nước ngoài quay quảng cáo cho "Thành phố tận thế" và máy bay trực thăng. Sau khi trở về, tiếp tục chụp ảnh trang bìa cho hai tạp chí và tham gia một chương trình talkshow đã được Phương Duyên sắp xếp từ trước. Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, cô mới tiến hành bố trí trận pháp trong và ngoài khu nhà mới xây trên núi.
Tổ Dục và Lạc Hi mới gặp lần đầu mà ngỡ như đã quen biết từ rất lâu, Lạc Hi thường xuyên dẫn Tổ Dục ra ngoài chơi, khí tức trên người hai đứa trẻ này cũng bù trừ cho nhau, hiệu quả rất tốt. Lạc Ninh phát hiện Lạc Hân Nhi lại muốn tiến thêm một bước gần gũi với em trai của cô, nhưng Lạc Hi vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng cô bé chủ động rời xa, cô cũng dần an tâm.
Hai ngày sau, Lục Tuân lái xe tới đón Lạc Ninh, hai người họ đi tới phim trường của bộ phim dân quốc. Địa điểm quay chụp lần này ở một thành phố khác, hai người họ cùng ngồi máy bay tới đó. Lúc đến được đoàn phim, Lạc Ninh nhận ra Kỷ Tinh Hành đã trở nên trưởng thành và trầm tĩnh hơn nhiều.
Từ sau khi Lạc Ninh đến "thành phố tận thế", Kỷ Tinh Hành vẫn luôn nỗ lực kiềm chế bản thân không được làm phiền Lạc Ninh. Nhưng anh ta rất chú ý tới Lạc Ninh, cho nên biết được những chuyện xảy ra ở Hương Cảng. Thật ra rất nhiều đêm rồi, anh đều cầm điện thoại trên tay và muốn gọi điện hoặc nhắn tin cho Lạc Ninh, nhưng lần nào cũng do dự cầm lên rồi lại buông xuống. Anh ta không dám tới gần Lạc Ninh giống như quá khứ, anh ta sợ hãi, sợ hãi đời này sẽ lại làm ra chuyện gì đó tổn thương Lạc Ninh, nội tâm hết sức giằng xé. Vì vậy anh ta rất nôn nóng gia nhập đoàn phim để đóng phim, thế thì anh ta có thể quang minh chính đại nhìn thấy Lạc Ninh rồi.
Kỷ Tinh Hành nhìn thấy khí sắc của Lạc Ninh rất tốt, còn toát ra một loại cảm giác hạnh phúc, trái tim anh hơi đau đớn một chút. Một mặt anh ta cảm thấy may mắn bởi vì kiếp này có rất nhiều chuyện đã khác, Lạc Ninh sẽ không lại xảy ra chuyện giống như kiếp trước. Một mặt khác anh ta cảm thấy trái tim nát tan bởi vì mãi mãi không có hy vọng gì với Lạc Ninh.
Đối mặt với Kỷ Tinh Hành, Lạc Ninh đã hoàn toàn buông bỏ, ngay cả những chuyện không vui kiếp trước. Cho nên cô chủ động vẫy tay và mỉm cười với Kỷ Tinh Hành: "Anh Hành, anh đến sớm thế!".
Thái độ của Lạc Ninh đối với Kỷ Tinh Hành hiện tại giống như đã thật sự xem anh ta là anh trai. Gọi là "anh Tinh Hành" cảm thấy có chút ớn lạnh, cho nên gọi "anh Hành" cho đơn giản.
Trong lòng Kỷ Tinh Hành còn đang khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười, "Anh cũng mới tới chưa lâu đâu". Anh ta cũng cố gắng quen dần với vị trí anh trai của mình, "Em đến cùng ảnh đế Lục à?".
Lạc Ninh gật đầu, "Đúng vậy, bọn em tới cùng nhau".
Lục Tuân biết Kỷ Tinh Hành đã chủ động thay đổi thân phận của mình, thái độ dành cho anh ta cũng tốt hơn, "Thầy Kỷ, đã lâu không gặp!".
Kỷ Tinh Hành vẫn không ưa nổi Lục Tuân, anh ta đã phát giác ra rồi, cảm giác mối quan hệ giữa Lục Tuân và Lạc Ninh đã thay đổi, một tầng ngăn cách trước kia hoàn toàn biến mất. Trong lòng anh ta càng chua chát hơn, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng rỉ máu, "Ảnh đế Lục đấy à, đã lâu không gặp!".
Chỉ cần tưởng tượng bảo bối quý giá của anh ta bị Lục Tuân cướp mất, anh ta thật sự muốn tẩn cho thằng nhóc này một trận. Tuy nội tâm Kỷ Tinh Hành không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận Lục Tuân vô cùng tỉ mỉ và ân cần đối với Lạc Ninh, thật sự tuyệt vời hơn anh ta nhiều. Bây giờ hai người họ trông rất xứng đôi.
--Wattpad: Autumnnolove--
Không lâu sau đó, đạo diễn Mạc cũng đến nơi, còn đi cùng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp và có khí chất sang chảnh. Ông ấy đi đến chào hỏi ba người Lục Tuân một tiếng, rồi mới giới thiệu cô gái đó với tất cả mọi người.
"Đây là nữ thứ hai trong bộ phim của chúng ta, Lâu Nhiễm Nhiễm. Hy vọng sau này mọi người có thể quan tâm cô ấy một chút".
Mọi người nghe ra được, đạo diễn Mạc và cô gái đóng vai nữ thứ hai này chắc chắn có quan hệ gì đó.
Sau khi đạo diễn Mạc giới thiệu xong, Lâu Nhiễm Nhiễm mới tự mình tươi cười chào hỏi tất cả mọi người, "Em là người mới, sau này hy vọng các anh chị có thể hướng dẫn và quan tâm tới em một chút".
Cô ấy nói cô ấy là người mới, những người ở đây đều biết đó là sự thật. Bởi vì trước giờ họ chưa từng nghe hay nhìn thấy cô ấy trong giới giải trí. Có thể giành lấy vai nữ thứ hai ngay khi vừa bước chân vào giới giải trí, bối cảnh hay quan hệ chắc chắn đủ mạnh, vì vậy người trong đoàn phim hết sức lịch sự với cô ấy.
Sau đó là tiến thành nghi thức khai máy. Đạo diễn Mạc còn cố ý giới thiệu Lâu Nhiễm Nhiễm với Lạc Ninh một lần nữa, để cô hỗ trợ hướng dẫn cô ấy. Nhờ vậy Lạc Ninh mới biết được, Lâu Nhiễm Nhiễm là họ hàng bên nhà vợ của đạo diễn Mạc, cho nên cô cũng tươi cười đồng ý.
Cảnh quay đầu tiên, đạo diễn Mạc yêu cầu Lục Tuân ra trận, một lần qua cảnh là một dấu hiệu của điềm lành. Lạc Ninh và Kỷ Tinh Hành ngồi cách đó không xa quan sát. Lâu Nhiễm Nhiễm và trợ lý của cô ấy đi mua rất nhiều thức uống ướp lạnh, lần lượt mang tới cho mọi người, sau đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh Lạc Ninh.
Lạc Ninh nhận lon nước chanh, "Cảm ơn!". Cô cắm ống hút vào, uống một hớp nước, quả nhiên là độ ngọt cô thích.
"Cảm ơn!", thái độ của Kỷ Tinh Hành tương đối lãnh đạm, anh không uống mà đặt lon nước dưa hấu lên bà, tiếp tục quan sát Lục Tuân quay phim.
Lâu Nhiễm Nhiêm không thèm quan tâm đến sự lạnh nhạt của Kỷ Tinh Hành, chủ động trò chuyện cùng Lạc Ninh. Tán gẫu một lúc, Lạc Ninh cười nói: "Cô là người thành phố Nam Hải sao?".
Lâu Nhiễm Nhiễm sửng sốt, hỏi ngược lại: "Cô Lạc, sao cô biết thế?".
Lạc Ninh trả lời: "Nghe âm điệu có chút giống".
Lâu Nhiễm Nhiễm cười nói: "Thì ra là nghe ra âm điệu, quê của tôi đúng là ở thành phố Nam Hải".
"Sao lại muốn trở thành diễn viên?", Lạc Ninh hỏi.
Lâu Nhiễm Nhiễm trả lời với vẻ ngượng ngùng: "Hồi nhỏ tôi đã có giấc mơ trở thành ngôi sao rồi".
"Trốn người nhà thuê thầy dạy diễn xuất hướng dẫn cho tôi, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội đóng phim".
"Lần này nghe nói dượng muốn quay một bộ phim, tôi lập tức tự đề cử bản thân, sau đó tới đây thử vai và được nhận".
"Cho nên muốn hoàn thành giấc mộng minh tinh khi còn bé". Đôi mắt của Lâu Nhiễm Nhiễm sáng lấp lánh nhìn Lạc Ninh, tiếp tục nói: "Tôi rất thích cô và ảnh đế Lục".
Khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên, "Thế à? Thế thì chúng ta đúng là có duyên".
Trong lòng cô âm thầm bổ sung một câu, nhưng cũng có thể là nghiệt duyên!