Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 356




Kết thúc một nụ hôn dài, Lạc Ninh thở dốc dựa vào lồng ngực Lục Tuân. Lục Tuân ôm chặt người phụ nữ mà anh yêu trong lòng, cuối cùng anh cũng đã có danh phận chính thức rồi.

Lạc Ninh xoa nắn một bàn tay của Lục Tuân, hỏi: "Ai phái ông ta tới, anh có nhìn ra được gì không?".

Lục Tuân trả lời: "Trên người không có bất kỳ tín vật gì cả, nhưng từ một vài chiêu thức của ông ta, anh đoán rằng có lẽ xuất thân từ dòng dõi phong thủy cổ". Anh khẽ cười: "Chẳng phải em cũng đã đoán được rồi sao!".

Lạc Ninh tiếp lời: "Sáng nay vừa mới tháo rớt cái mặt nạ của bà góa phụ giả, buổi chiều chúng ta lập tức bị tấn công, ngay cả anh cũng dám đụng đến, bà ta cho rằng chúng ta sẽ không nắm được cái đuôi của bà ta chăng!".

Bà góa phụ giả kia không đơn giản một chút nào, Lạc Ninh vừa nghe là dòng dõi phong thủy tà giáo, lập tức đoán ra có liên quan tới bà góa phụ giả. Tuy hôm nay cô cũng có gây thù chuốc oán với Lạc gia nhưng dù sao ba cô vẫn là hy vọng của Lạc gia, không thể nào hạ sát chiêu với cô như vậy. Nếu như là những người khác, cho dù muốn ra tay với cô, cũng sẽ không dám đụng đến Lục Tuân. Một khi ám sát không thành công hoặc bị lộ, đón chờ họ chính là sự trả thù điên cuồng của Lục gia. Mặc dù cô chưa từng gặp bà quả phụ giả Lạc gia, nhưng Lạc Ninh có cảm giác chính là bà ta ra tay.

Lục Tuân gật đầu, "Sau khi trở về anh sẽ tập trung theo dõi người phụ nữ kia, cũng như gia tộc của bà ta".

Lúc Lục Tuân thủ tiêu gã thuật sư tà giáo, cảm giác đầu tiên chính là quả phụ giả kia đứng đằng sau. Quả nhiên, anh và vợ anh luôn luôn hiểu ý nhau.

--Editor: Autumnnolove—

Hai người họ đang thảo luận, đột nhiên nghe thấy tiếng máy bay trực thăng từ trên cao đang bay tới. Vì vậy Lạc Ninh và Lục Tuân cùng đứng dậy quan sát, người tới cứu trợ chính là một người mà Lạc Ninh quen biết, Hàn Liệt. Khi Hàn Liệt nhìn thấy Lục Tuân và Lạc Ninh, cũng hết sức sửng sốt. Họ nhận được tín hiệu cầu cứu từ cục trưởng, lập tức chạy tới. Hòn đảo này rất nhỏ, từ trên máy bay có thể nhìn thấy mọi thứ, trên đảo cũng chỉ có hai người họ.

Hàn Liệt nhanh chóng ngộ ra, anh ta nhìn Lục Tuân bằng ánh mắt kinh ngạc, thử hỏi: "Cục trưởng đúng không?".

Lục Tuân gật đầu với anh ta, giọng nói trở nên lạnh lùng không có tình cảm giống như những lúc ở Cục đặc biệt, "Cũng rất thông minh".

Sau này Lục Tuân không muốn kín tiếng ẩn dật thêm nữa, cho nên quyết định sau này sẽ không đeo mặt nạ ở Cục đặc biệt.

Hàn Liệt: "...", thật sự không ngờ cục trưởng của họ lại chính là ảnh đế Lục. Anh ta lập tức phát hiện ra một chuyện khác, nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Cô là Nguyệt sao?".

Lạc Ninh khẽ cười, "Đúng rồi".

Đột nhiên Hàn Liệt không biết nên nói gì tiếp theo, trước kia anh nghe lời em họ, còn chạy tới trước mặt Lạc Ninh và muốn lôi kéo cô tới Cục đặc biệt. Có ai mà ngờ, người ta đã bị cục trưởng hốt đi từ lâu rồi.

Anh ta hỏi ngược lại Lục Tuân, "Cục trưởng, sau này hai người có đeo mặt nạ nữa không?".

Nếu không đeo nữa, anh ta cũng không cần giấu giếm thân phận của cục trưởng trước mặt đồng đội. Nếu tiếp tục đeo, ngay cả anh em vào sinh ra tử, anh ta cũng phải tuyệt đối giữ kín như bưng.

Trên mặt Lục Tuân nở một nụ cười, "Không đeo nữa, đi thôi!".

Sau đó anh nắm tay Lạc Ninh và bước lên máy bay. Hàn Liệt nhìn thấy bàn tay của hai người họ đan xen vào nhau, thầm nghĩ cục trưởng quả nhiên vẫn là cục trưởng, còn theo đuổi được người ta rồi.

--Wattpad: Autumnnolove—

Quay lại biệt thự bên bờ biển, Lục Tuân và Lạc Ninh đều phát hiện có người theo dõi họ, nhưng cả hai người họ đều không thèm quan tâm. Lạc Ninh tắm rửa xong thì đi ngủ một giấc, tới lúc mặt trời sắp lặn cô mời ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu. Lập tức nhìn thấy Lục Tuân đang mặc đồ ngủ tơ tằm và bố trí bàn ăn, anh gọi người mang những món mà Lạc Ninh thích đến. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, nên ăn mừng.

Lạc Ninh mỉm cười bước tới, ôm lấy Lục Tuân từ phía sau, "Lục già, anh vất vả rồi!".

Sau khi hồi ức được đánh thức, hình thức chung đụng giữa Lạc Ninh và Lục Tuân cũng khác xưa.

Lục Tuân tươi cười, "Không vất vả chút nào".

Sau đó xoay người ôm Lạc Ninh vào trong lồng ngực, xoa đầu Lạc Ninh, rồi bế cô lên chỗ trống phía trên bàn ăn, cả người đè lên người cô. Đôi môi của anh chạm vào đôi môi Lạc Ninh, triền miên và nồng cháy. Lạc Ninh cũng rất nhớ Lục Tuân, cô càng ôm anh chặt hơn. Cho dù không nhớ lại những chuyện xưa, cô cũng thật sự mến Lục Tuân thêm một lần nữa. Sau khi nhớ lại tất cả, cảm mến nơi đáy lòng lập tức trở thành tình cảm mãnh liệt. Hai người dây dưa một lúc mới buông ra, Lục Tuân bèn kéo Lạc Ninh ngồi xuống dùng bữa.

Lạc Ninh ăn thịt cua đã được Lục Tuân lột sẵn, "Lần này gã thuật sĩ tà giáo đã chết, bà góa phụ kia chắc chắn sẽ không dùng lại cách này để đối chọi với em".

Lục Tuân vừa gỡ thịt cua vừa nói: "Nhưng có lẽ bà ta cũng sẽ không ngừng lại".

"Cần phải cảnh giác với Lạc Hân Nhi một chút".

"Anh nghĩ Lạc gia đã vứt bỏ dòng thứ ngoài đảo, cô ta sẽ có kế hoạch khác", Lục Tuân nói tiếp.

Lạc Ninh gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy".

Trở về Bắc Kinh sẽ biết ngay đối phương muốn làm gì thôi, chắc chắn sẽ không quá lâu. Cô nói: "Ngày mốt chúng ta trở về Bắc Kinh đi, anh Phương hối em rồi".

Lục Tuân để thịt cua vào trong chén Lạc Ninh, cưng chiều: "Được!".

--Fanpage: Autumnnolove—

Hôm sau, Tổ Tiêu tới nhà tìm Lạc Ninh, cũng mang theo tất cả dược liệu đã mua giúp cô. Ông ấy tươi cười: "Đại sư Lạc, trong tay người bạn của tôi cũng có một góc cây nhân sâm ngàn năm, phẩm chất không hề thua kém gốc cây nhân sâm ngàn năm trong buổi đấu giá hôm qua".

Lạc Ninh nghe xong, cười hỏi: "Người bạn của chú muốn đổi thứ gì?". Nếu đối phương không muốn trao đổi thứ gì đó, chắc chắn Tổ Tiêu sẽ không chủ động nhắc tới.

Tổ Tiêu trả lời: "Người bạn của tôi cũng muốn dùng một gốc cây nhân sâm ngàn năm đổi lấy một miếng ngọc bội hộ mệnh".

Người bạn kia của Tổ Tiêu là người buôn dược liệu, tuy cũng có tiền nhưng địa vị vẫn còn chưa đủ, cho nên hôm qua không thể tham gia đêm hội đấu giá. Sau khi nghe được những chuyện xảy ra trong lúc đấu giá, đã chủ động tới tìm Tổ Tiêu và nhờ ông ấy giúp đỡ làm cầu nối.

Lạc Ninh đã đoán ra, "Được, có thể đổi".

Ngọc bội hộ mệnh cô có thể chế tác bất cứ lúc nào, nhưng nhân sâm ngàn năm thì vô cùng hiếm thấy.

Tổ Tiêu vui mừng, lấy từ trong cặp táp ra một chiếc hộp và đưa cho Lạc Ninh, "Tôi đã mang nhân sâm tới rồi".

Lạc Ninh nhận chiếc hộp và mở ra xem thử, quả nhiên là một gốc cây nhân sâm thượng hạng. Cô đứng dậy và đi lấy một miếng ngọc bội đưa cho Tổ Tiêu, "Thứ này làm phiền chú giao cho ông ấy".

"Được", Tổ Tiêu cẩn thận nhận ngọc bội và cất vào, "Sau này cô Lạc có gì cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ tôi".

Lạc Ninh gật đầu, "Chắc chắn".

Tổ Tiêu tươi cười rạng rỡ, hỏi: "Đại sư Lạc, sau khi em trai của tôi đeo lá bùa và uống thuốc của cô xong thì khỏe hơn nhiều rồi, không biết lần này có thể đi theo hai người tới Bắc Kinh luôn không?".

Tổ Tiêu muốn thẳng tay xử lý người nhà vợ trước và một vài người ít ỏi tàn dư Tổ gia còn sót lại, em trai đi theo Lạc Ninh tới Bắc Kinh, ông ấy mới càng yên tâm hơn.

Lạc Ninh hỏi: "Hiện tại chỗ mà tôi dự định bố trí để nghỉ dưỡng còn chưa hoàn thiện, chú chắc chắn cho cậu ấy qua đó sớm như vậy sao?".

Tổ Tiêu nở một nụ cười chân thành, nói: "Tôi rất yên tâm khi giao nó cho đại sư Lạc".

"Được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ trở về, chú bảo cậu ấy chuẩn bị một chút đi", Lạc Ninh cũng thoải mái trước lời đề nghị này.

Tổ Tiêu nói: "Ngày mai mọi người cứ ngồi máy bay của tôi về Bắc Kinh đi, tôi sẽ chuẩn bị".

"Vậy làm phiền Chủ tịch Tổ", Lạc Ninh đón nhận ý tốt mà Tổ Tiêu đưa tới.

Tổ Tiêu còn chưa ra về, Mân Quảng Bình và Cốc Phong cũng đã tìm tới. Mân Quảng Bình thích sưu tập đồ cổ và những món đồ có giá trị lâu năm. Lần này ông ta mang vài món tới đây, muốn thử xem có thể đổi được một miếng ngọc bội hộ mệnh hay không. Mục đích của Cốc Phong cũng gần giống như vậy.