Lạc Khai Nguyên bị những lời của Lạc Doanh làm cho cứng họng. Ông ta nói với vẻ không vui: "Nhưng con cũng không được nói năng lung tung ở bên ngoài như thế, dù sao trong chuyện này còn có ẩn tình mà con không biết được".Lạc Doanh âm thầm bĩu môi, còn có thể có ẩn tình gì nữa, không cần phải tỏ ra thanh cao. Cô bé dang tay, vẻ mặt bất đắc dĩ và nói: "Nhưng con đã nói hết rồi".
Lạc Khai Nguyên cũng không biết nói gì hơn, nếu Lạc Doanh đã nói trước thì cũng chẳng còn cách nào để thay đổi chuyện này. Ông ta nhìn đồng hồ và dặn dò, "Bây giờ còn nửa tiếng nữa mới đến giờ đấu giá, con bảo Lạc Ninh tới đây gặp ông".
Ông ta có một căn phòng cố định ở chỗ này.
Lạc Doanh gật đầu, "Dạ!", nói xong cô bé xoay người rồi chạy đi tìm Lạc Ninh.
Ánh mắt Lạc Nguyệt Phượng sa sầm, bây giờ mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của bà ta rồi. Lúc này bà ta cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đi theo đám người Lạc Khai Nguyên tới phòng nghĩ trước.
Lạc Doanh tìm thấy Lạc Ninh, kéo cô sang một bên, "Chị họ, ông bác hai của em muốn gặp chị á", cô bé còn thuật lại mọi chuyện một lần.
Trước đó Lạc Ninh đã nhận ra ông lão Lạc gia kia cứ luôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt còn mang theo vài phần phức tạp, cô đoán được có lẽ ông ta biết lai lịch của cô, nhưng cô không ngờ ông ta lại gấp gáp muốn gặp cô đến nhường này. Nếu đã như thế thì cô sẽ đi gặp một lần, xem xem ông ta muốn làm gì, cũng khỏi phải làm cho Lạc Doanh khó xử.
"Được, chị đi với em".
-Wattpad: Autumnnolove-
Lạc Ninh nói với nhóm Lục Tuân một tiếng, bảo họ vào trong hội trường trước, còn cô thì đi theo Lạc Doanh đến phòng nghỉ. Sau khi vào cửa, thấy Lạc Khai Nguyên đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ chạm trổ. Nhìn thấy Lạc Ninh, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm nghị của người lớn trong nhà, chủ động lên tiếng:
"Ngồi đi!".
Lạc Ninh không đáp lời, ngồi xuống cùng Lạc Doanh ở vị trí đối diện ông ta. Ngay lập tức có người bưng trà ra, mùi hương thoang thoảng của trà tràn ngập căn phòng, Lạc Ninh ngửi ra đây không phải là loại trà bình thường, chắc chắn là cây trà được uẩn dưỡng trong trận pháp ít nhất cả trăm năm rồi hái lấy lá trà. Cô bưng tách trà lên uống một hớp, quả nhiên cảm thấy sảng khoái thấm vào ruột gan.
Trông Lạc Ninh thong thả uống trà, không có dáng vẻ câu nệ, Lạc Khai Nguyên không khỏi hài lòng. Không hổ là đứa trẻ xuất thân từ Lạc gia của họ, khí chất rất tốt. Đáng tiếc lại là đứa trẻ do người phụ nữ bên ngoài sinh ra, nếu là con của Lạc Dực Thừa là cô gái dòng dõi phong thủy cổ sẽ càng tốt hơn, hoặc nếu Lạc Dực Thừa và vợ của Lạc Dực Kỳ sinh ra một đứa bé, chắc chắn sẽ còn tuyệt vời hơn nữa. Nhìn Lạc Nguyệt Phượng thì biết, mợ hai rất biết cách dạy con.
Lạc Ninh không nói lời nào, Lạc Khai Nguyên đành phải phá vỡ bầu không khí im lặng, tiếp tục nói chuyện: "Chắc là Lạc Doanh đã nói cho con biết xuất thân của con rồi phải không, ông là ông bác hai của con, Lạc Khai Nguyên".
Lạc Ninh nhâm nhi tách trà, trả lời thờ ơ: "Đừng, đừng...tôi không có nhận Lạc gia, chúng ta đừng nhận họ hàng thì tốt hơn".
Muốn nhận cô còn phải xem cô có đồng ý hay không đã chứ. Hơn nữa nếu cô không có một chút thiên phú phong thủy huyền thuật nào, chỉ là một đứa con gái bình thường, ông bác Lạc gia này sẽ tích cực muốn gặp mặt cô sao? Lạc Ninh nghĩ rằng có lẽ người này có biết cũng giả vờ như không biết, ép buộc ba cô mềm mỏng trước rồi mới tính tới chuyện có nhận hay không.
Lạc Khai Nguyên nghẹn họng trân trối, "Con cư xử với người lớn như thế à?".
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: "Ông cũng đâu phải người lớn nhà tôi?". Giọng điệu của cô có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ông tìm tôi tới đây là có chuyện gì? Thời gian của tôi rất quý, không rảnh ngồi đây quanh co với ông".
Cô vô cùng chán ghét Lạc gia, không có ý định cho họ thái độ hay sắc mặt tốt gì cả. Chính thái độ này đã làm cho Lạc Khai Nguyên tức giận vô cùng. Ông ta sống lâu như thế, lần đầu tiên có một người trẻ tuổi dám nói chuyện không chút nể nang gì với ông ta.
"Mất dạy!", ông ta không nhịn được mà đập tay xuống chiếc bàn bên cạnh.
Lạc Ninh đặt tách trà xuống, dứt khoát đứng dậy, "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi trước".
Nói xong cô cũng thật sự cất bước chuẩn bị rời đi. Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lạc Khai Nguyên, nhưng ông ta còn chưa đạt được mục đích, vì vậy chỉ có thể thở dài và nói: "Thôi, con ngồi xuống trước đi".
Sau đó cảm thấy, "Tính tình của con đúng là giống y chang ba con".
Ở nhà Lạc Dực Thừa cũng là một người không tuân theo khuôn phép, chỉ cần không đồng ý với những trưởng lão trong tộc thì sẽ lập tức phụ định, làm cho người ta đau đầu.
Lúc này Lạc Ninh mới ngồi xuống lại, "Đừng lôi ba tôi ra để chơi bài tình cảm, có chuyện gì cứ việc nói thẳng".
Chẳng phải mấy lão già này đã nhốt ba cô vào cấm địa sao, còn không biết xấu hổ mà mang ra nói.
Lạc Khai Nguyên lại nghẹn: "...".
Xem ra Lạc Ninh rất hận Lạc gia, con nhỏ Lạc Doanh chết tiệt kia cũng thật ra, sao có thể chưa gì hết đã nói ra những chuyện kia rồi. Ban đầu ông ta còn cho rằng, chỉ cần ông ta nói ra thân phận của mình thì Lạc Ninh chắc chắn sẽ vui mừng chủ động nhận họ hàng. Ông ta cũng đã nhận ra Lạc Ninh không giống như trong tưởng tượng của ông ta, vì vậy thẳng thắn: "Dù sao con cũng là con cháu Lạc gia chúng ta, ông bác không muốn để con lưu lạc bên ngoài, cho nên hai ngày sau sẽ đưa con trở về Lạc gia một chuyến".
Lạc Ninh hỏi: "Thế mẹ và em trai của tôi thì sao?".
Lạc Khai Nguyên thành thật trả lời: "Em trai của con cũng có thể trở về Lạc gia, mẹ của con thì không được".
Lạc Ninh nở một nụ cười đầy châm chọc: "Mẹ của tôi không được là vì phải nhường vị trí cho chị dâu à?".
"Gia tộc của mấy người đúng là như nồi cám heo, cứ thích loạn luân, chị dâu và cậu em chồng may mắn, biết chơi đấy!", cô bĩu môi.
Lạc Nguyệt Phượng nhịn không được khi Lạc Ninh châm chọc mẹ nuôi của bà ta, vì thế nói chen vào: "Một người nối dõi tông đường cho hai nhà là đạo lý từ xưa tới nay đã có rồi, sao lại có thể nói là loạn luân?".
"Cô cũng đừng ăn nói khó nghe như thế, đây chính là quyết định của các trưởng lão Lạc gia".
Bà ta cho rằng Lạc Ninh sẽ "thấy sang bắt quàng làm họ", nào ngờ cô lại cứng đầu cứng cổ. Bà ta nói như thế cũng có ý châm ngòi ly gián trước mặt Lạc Khai Nguyên, Lạc Ninh này không biết tôn trọng người lớn Lạc gia.
Lạc Ninh nhướng mày nhìn bà ta, nói: "Tôi đang nói chuyện với người lớn Lạc gia đây, một đứa con nuôi thì có tư cách ở chỗ này ăn cơm hớt?".
"Con nuôi đúng là con nuôi, không có tư cách!". Sau đó tiếp tục xỉa xói: "Đầu óc của người Lạc gia đúng là không được bình thường, cứ thích o bế con cháu nhà người khác, chà đạp con cháu nhà mình".
Nói gì đi chăng nữa Lạc Doanh cũng là cháu ngoại của hai vợ chồng tộc trưởng, nhưng địa vị trong tộc lại kém xa đứa con nuôi Lạc Nguyệt Phượng này. Còn không phải là vì bà lão kia thích con dâu cả, sau đó thích cả đứa cháu gái nuôi có liên quan đến con dâu cả sao, xem Lạc Nguyệt Phượng cứ như cao nhân đắc đạo không bằng.
Lạc Ninh không thích người vợ không đơn giản luôn thích làm chuyện sau lưng của cậu hai, cũng vô cùng chán ghét loại người mưu mô xảo quyệt và thích hãm hại người khác như Lạc Nguyệt Phượng. Vì vậy nói chuyện không chút nể nang.
Lạc Doanh nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt sùng bái. Chị họ quá cứng, mấy câu vừa mắng nghe đã cái nư làm sao! Chị họ quả nhiên là thần tượng của cô bé, vừa đẹp vừa ngầu vừa thẳng thắng!
Thật ra mẹ con Lạc Nguyệt Phượng chính là "tu hú chiếm tổ"*, vừa ăn cắp vừa la làng, nói rằng đều do người lớn Lạc gia sáp xếp. Điều đáng ghê tởm nhất ở mợ hai chính là ngoài mặt thì tỏ vẻ tình nghĩa đậm sâu với cậu hai, muốn có một đứa con mang dòng máu Lạc gia. Nếu đã yêu đến thế thì dứt khoát đi theo cậu hai luôn đi. Sinh con với một người đàn ông khác, chẳng phải là một kiểu phản bội sao? Cô bé cảm thấy thật sự vấy bẩn mấy chữ "tình yêu đích thực" này rồi.
(*Tu hú chiếm tổ: ngồi không hưởng thành quả của người khác.)
Lạc Nguyệt Phượng không ngờ Lạc Ninh sẽ châm chọc tới bà ta, sắc mặt trắng bệch. Cái danh "con nuôi" vĩnh viễn là một cái gai ở trong lòng bà ta, từ lâu đã không còn ai dám nhắc tới nó ở Lạc gia rồi, nhưng Lạc Ninh vừa mới đâm một nhát, Lạc Ninh này thật độc ác và đáng ghét!