Lạc Ninh đã có những hiểu biết sơ lược về Lạc gia, cũng biết tiếp theo nên làm những gì. Cô hỏi: "Lần này mọi người tới đây là để rèn luyện sao?".
Lạc Doanh gật đầu: "Chủ yếu là cho Lạc Nguyệt Phượng rèn luyện thôi ạ, mấy đứa bọn em đi theo để làm nền".Lạc Ninh hỏi tiếp: "Rèn luyện như thế mang đến lợi ích gì?".
Lạc Doanh trả lời: "Nếu Lạc Nguyệt Phượng có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ rèn luyện do gia tộc sắp xếp và trở thành khách quý của những tỷ phú bậc nhất Hương Cảng, có lẽ gia tộc sẽ mở cánh cửa truyền thừa cho bà ta ngay sau khi trở về. Hoàn toàn thừa nhận thân phận và địa vị của bà ta ở Lạc gia".
"Để bà ta tiếp nhận một số bí pháp huyền thuật của gia tộc phong thủy, đồng thời tiếp quản vài sản nghiệp quan trọng trong tộc".
Cô bé nối tiếp câu chuyện: "Nhưng có tài giỏi tới đâu thì bà ta cũng không thể kế thừa Lạc gia, kể cả khi bà ta được nhận nuôi, dòng máu đang chảy trong người bà ta không phải dòng máu Lạc gia thuần khiết".
"Vì vậy bà ngoại mới muốn cậu ba cưới mợ hai, sinh ra một đứa trẻ nối dõi tông đường, tập trung bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp về sau".
Lạc Ninh cũng không biết nên nói gì trước những tư tưởng phong kiến này, "Không thể hiểu nổi mạch não của họ". Cô cũng không muốn hiểu, cô chỉ muốn phá vỡ nó.
Lạc Doanh nhún vai, "Em cũng không giải thích được, dù sao tam quan của em và họ không giống nhau".
"Nói chính xác hơn chính là không có cái gì giống cả", cô bé lại bĩu môi. Sau đó không quên nhắc nhở: "Anh Ninh, bây giờ tuyệt đối đừng để cho Lạc Nguyệt Phượng biết được thân phận của chị, nếu không em cảm thấy bà ta chắc chắn sẽ làm chuyện bất lợi cho chị".
Lạc Ninh mới là con gái của cậu ba, Lạc Nguyệt Phượng là cái thá gì. Trước đó người phụ nữ kia còn dám nói cái gì trước mặt hai anh em Tổ Tiêu, có thể mời cậu ba giúp đỡ trị tận gốc thể chất cho Tổ Dục. Ở trước mặt con gái chân chính của người ta nói như thế, cảm giác giống như bị tát vào mặt. Từ đầu tới cuối thái độ của cậu ba đối với mợ hai và Lạc Nguyệt Phượng đều là kính trọng nhưng không dám đến gần, Lạc Doanh không tin bà ta thật sự có thể mời được cậu ba ra mặt. Vì vậy nếu như Lạc Nguyệt Phượng biết được Lạc Ninh là con gái của cậu ba, với lòng dạ hẹp hòi của bà ta chắc chắn sẽ cảm thấy thẹn quá hóa giận rồi ra tay làm gì đó.
Từ lần tiếp xúc trước đó với Lạc Nguyệt Phượng, Lạc Ninh có thể phán đoán bây giờ đúng là bà ta còn chưa biết được thân thế của cô. Nhưng mới gặp nhau có một lần, bà ta lại có thái độ thù địch với cô, chẳng lẽ đây chính là định mệnh?
Cô gật đầu, "Ừm, chị sẽ không chủ động nói với họ thân thế của mình".
Tự mình vạch trần thân thế của mình có ích lợi gì. Vả lại cô không có ý định liên quan gì đến Lạc gia, cô chỉ muốn trút giận cho ba cô. Đồng thời đòi lại một câu trả lời công bằng cho mẹ và em trai suýt nữa thì mất đi chồng / cha bởi vì Lạc gia.
Lạc Ninh hỏi Lạc Doanh: "Em có biết Lạc Hân Nhi không?".
Lạc Doanh trả lời: "Biết chứ, con cháu của một nhánh của Lạc gia, đã rời khỏi đảo từ rất lâu trước kia rồi".
"Sao vậy chị?", cô bé hỏi lại.
Lạc Ninh trả lời: "Cô bé chẳng những cố ý lén lút tiếp cận em trai của chị, còn có ý đồ không tốt đối với nhà chị".
"Nếu cô bé là con cháu của một nhánh Lạc gia thì chị hoàn toàn có thể nghi ngờ cô bé đã bị một người nào đó thuộc dòng chính trên đảo xúi giục làm như vậy".
Lạc Doanh đã xem cô là người một nhà và nói nhiều chuyện như vậy, tất nhiên cô cũng sẽ không xem Lạc Doanh như người ngoài hay giấu giếm chuyện gì.
Lạc Doanh sửng sốt, "Ỏ, người của chi thứ lại đi tìm chị sao?".
Cô bé cẩn thận suy nghĩ và nói: "Ông ngoại và bà ngoại có thể loại trừ, tuy họ không thừa nhận thân phận của mọi người nhưng sẽ không chủ động để cho người chi thứ đả kích cháu trai cháu gái ruột của mình".
"Nếu mà nói như vậy, em cảm thấy người đáng nghi nhất chính là mợ hai".
"Địa vị của mợ hai ở Lạc gia không thấp, còn được bà ngoại chống lưng, cũng như nắm giữ rất nhiều tài nguyên của gia tộc".
"Bà ngoại lo lắng mợ hai không thoát ra được chuyện cậu hai qua đời, mấy năm trước đã bảo ông ngoại chuyển giao rất nhiều công việc kinh doanh bên ngoài của gia tộc cho mợ hai xử lý, mợ hai có thể gặp gỡ rất nhiều người chi thứ trong tộc".
"Người như mợ hai, không cần phải chỉ đích danh muốn làm gì mọi người, chỉ cần giả vờ tình cờ nhắc đến. Người chi thứ tất nhiên sẽ xông lên, chủ động giúp mợ hai xử lý những người mà mợ hai không thích".
"Nếu xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan đến mợ hai, dù sao cũng là người chi thứ tự mình làm chuyện ngu ngốc".
Những năm Lạc Doanh còn ở Lôi gia, không ít lần chứng kiến những chuyện đấu đá nội bộ xấu xa, tình yêu đích thực của người cha cặn bã của cô bé rất thường làm những chuyện này. Dù sao thì bà ta cũng không chủ động nói ra không thích hoặc muốn làm gì hai mẹ con cô bé, thậm chí còn thường xuyên giả vờ khuyên nhủ người cha đốn mạt, nhưng vẫn luôn có người đứng ra ức hiếp hai mẹ con cô bé thay cho bà ta. Có lần cô bé ầm ĩ đến tai ông bà nội bên kia, người phụ nữ kia lại nhẹ nhàng phủi sạch quan hệ, thậm chí còn làm người tốt, dù sao cũng có đám chó tự mình đưa tới cửa đổ vỏ. Vì vậy cô bé không thể không nghĩ đến mợ hai, rốt cuộc cô bé vẫn luôn cảm thấy sự tốt bụng và rộng lượng của mợ hai là giả tạo.
Thật ra trước đó Lạc Ninh cũng đã từng nghi ngờ như thế, bây giờ nghe Lạc Doanh nói xong càng thêm chắc chắn. Cô gật đầu, "Được rồi, chị hiểu rồi".
Cô hỏi: "Người phụ nữ kia rất coi trọng Lạc Nguyệt Phượng sao?".
Lạc Doanh trả lời: "Dạ, Lạc Nguyệt Phượng do một tay mợ hai nuôi lớn, mợ hai rất coi trọng bà ta".
"Lần này Lạc Nguyệt Phượng có thể ra ngoài rèn luyện cũng nhờ mợ hai ra mặt giúp đỡ".
"Với tình hình này, chỉ cần Lạc Nguyệt Phượng rèn luyện thành công và trở về, bà ta có thể tiếp nhận rất nhiều sự nghiệp của gia tộc, cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều thứ có trình độ cao siêu hơn của gia tộc".
"Ấn tượng mà mợ hai mang đến cho người ngoài chính là thanh cao không tranh với đời, nhưng em vẫn cảm thấy mợ hai không phải như thế". Cô bé nhún vai, "Nếu thật sự không tranh với đời thì còn tiếp quản công việc kinh doanh bên ngoài của gia tộc làm gì chứ, bồi dưỡng Lạc Nguyệt Phượng trở thành người đứng đầu trong số những người đồng trang lứa làm gì chứ, để bà ta có cơ hội được trưởng lão Lạc gia chấp thuận làm gì chứ?".
Cô bé lại nhịn không được mà nhắc nhở, "Dù sao chị cũng phải cẩn thận với mợ hai mới được".
Lạc Ninh dành cho cô bé một ánh mắt trấn an, cười nói: "Yên tâm đi, tất nhiên là chị sẽ không để họ được như ý muốn rồi".
Hai người họ còn đang nói chuyện, điện thoại Lạc Doanh bỗng nhiên vang lên. Nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, cô bé thật sự không muốn bắt máy, nhưng lại chẳng còn cách nào. Chỉ sợ sau đó những người này trở về mách lẻo, lần sau cô bé sẽ không có cơ hội rời khỏi đảo. Vì vậy cô bé nhấc máy, gọi đến là một người đàn ông bảo vệ trung thành và ái mộ Lạc Nguyệt Phượng, cũng chính là một kẻ nhún nhường nịnh bợ. Người này khá lạnh nhạt với cô bé, thông báo với cô bé rằng có chuyện và nhanh chóng trở về khách sạn, sau đó lập tức cúp máy.
Lạc Doanh bĩu môi, "Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào em, mấy người này thật sự rảnh rỗi quá rồi". Sau đó nhìn Lạc Ninh một cách bất lực, "Em về khách sạn trước nha, sau này chúng ta lại tìm cơ hội gặp mặt".
Lạc Ninh biết cô bé không thể làm gì được, duỗi tay xoa đầu cô bé, "Trước mắt phải biết nhẫn nhịn, em và cô út nhất định sẽ được tự do".
Lạc Doanh đứng dậy và đi đến trước mặt Lạc Ninh, nhịn không được muốn ôm cô, "Chị họ cũng thế nha, chắc chắn sẽ được đoàn tụ với cậu ba, chúng ta phải cùng nhau cố gắng!".
Lạc Ninh vỗ lưng cô bé, "Ừm, chúng ta nhất định có thể phá vỡ tình hình bế tắc hiện tại".
Sau khi Lạc Doanh lưu luyến rời đi, Lạc Ninh mới đi tìm Lục Tuân. Cùng lúc đó cũng gọi điện thoại cho Tổ Tiêu, nhờ ông ấy giúp đỡ theo dõi hành tung của đám người Lạc Nguyệt Phượng. Nếu bà ta có cuộc hẹn xem phong thủy, cô cũng không ngại phỗng tay trên. Tuy Tổ Tiêu không biết vì sao Lạc Ninh đột nhiên muốn nhắm vào người Lạc gia, nhưng ông ấy còn chưa quên chuyện Lạc Xuân Nhi xúi giục vợ ông đổi thuốc để hãm hại em trai, vì vậy không nói hai lời đã đồng ý.